- Editor: BlackObs
Mục Tiểu Phàm đọc nhanh như gió, miệng tấm tắc khen ngợi: "Cách hành văn này, nét chữ này, chỉ một từ thôi, tuyệt!".
"Tiểu Phàm, cậu đọc cái gì vậy?". Bạch Xảo tò mò đến gần.
"Thư tình". Mục Tiểu Phàm đẩy tờ giấy qua người Bạch Xảo, nói: "Một bức thư tình tuyệt mỹ mà cả đời cậu cũng đừng mơ nhận được!".
"Thư tình hả?!". Bạch Xảo đỏ mặt, nghe lời khen của Mục Tiểu Phàm cũng lật đật mở ra xem, đọc xong ngây ngẩn cả người, trong đầu chỉ xuất hiện một ý nghĩ - lời lẽ yêu thương biểu lộ trong thư quả thật làm cho người ta hít thở không thông.
Mục Tiểu Phàm rót ly nước đi tới, vỗ vai Bạch Xảo nói: "Vui lòng phát biểu cảm nghĩ".
"Gặp được người như vậy thì nhanh gả cho người ta thôi!". Bạch Xảo đáp không suy nghĩ.
Phụt! Nước vừa uống vào miệng liền phun ra, Mục Tiểu Phàm nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của Bạch Xảo, nhếch khoé miệng hỏi: "Cậu chưa từng yêu đương ai hết đúng không?".
Bạch Xảo ngượng ngùng khẽ gật đầu.
Mục Tiểu Phàm tỏ ra hiểu chuyện, quàng vai nàng an ủi: "Cái này không thể trách cậu, bản thân tớ xém chút còn không kiềm lòng được trước thư tình lãng mạn thế này". Kế tiếp chép miệng thở dài, "Tuy văn vẻ rất hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ quá đâm ra phản tác dụng, khiến người khác cảm thấy không thực tế chút nào".
Bạch Xảo nghe cái hiểu cái không ngơ ngác nhìn cô. Mục Tiểu Phàm thấy vẻ mặt đối phương liền biết mình không thể deep một đoạn dài được rồi, trực tiếp nói vào trọng tâm, lời ít ý nhiều: "Ý tớ là nội dung viết trong thư này còn ảo hơn cả truyện cổ tích nữa, cậu hiểu chưa?".
Bạch Xảo gật đầu đúc kết: "Người kia giả mạo làm hoàng tử, còn cậu cũng bị giả thành công chúa".
Mục Tiểu Phàm: "..." So sánh kiểu gì vậy trời!
Mục Tiểu Phàm giật lại bức thư trên tay Bạch Xảo, xoa đầu nàng nói: "Cậu có thể hiểu ẩn dụ như vậy cũng được". Dứt lời cô nhét thư vào túi, chuẩn bị xuống lầu.
Bạch Xảo thấy cô định đi ra ngoài nên nhiều chuyện hỏi: "Cậu lại đi kiếm thần sạc pin hả?".
"Không, tớ muốn đi bắt hoàng tử giả mạo". Mục Tiểu Phàm nghiến răng đi khỏi.
Trên thư không đề tên người gởi tuy nhiên Mục Tiểu Phàm có thể lờ mờ đoán được người đó là ai, cô đi thẳng tới lớp Hứa Hạ. Khi cô đến cửa lớp, tiếng chuông vừa vặn reo vang, giáo sư tuyên bố hết giờ học, sinh viên lục tục thu dọn sách vở.
Mục Tiểu Phàm nhấc chân đi vào, ánh mắt mọi người bao gồm cả Hứa Hạ đồng loạt rơi trên người cô.
Mục Tiểu Phàm mỉm cười với nàng, nhưng chân thì di chuyển đến vị trí Dương Dao Dao ở góc phòng. Cái ghế vừa được nam sinh ngồi cạnh Dương Dao Dao xếp vào liền bị Mục Tiểu Phàm kéo ra ngồi xuống, cô thản nhiên nhìn vào cuốn sách còn để mở trên bàn.
"Cô muốn làm gì?" Dương Dao Dao thấy Mục Tiểu Phàm, mặt mày không vui nhăn lại.
Mục Tiểu Phàm nhanh chóng đánh giá chữ viết trong sách Dương Dao Dao, tay chống cằm, dùng khẩu hình miệng nói với cô ta: "Chị yêu thầm tôi à?". Khi nói lời này, miệng cô nở nụ cười nhưng ánh mắt thì hết sức lạnh lẽo, chỉ có Dương Dao Dao thấy rõ.
Dương Dao Dao giận run người: "Cô đang nói cái gì? Ai yêu thầm cô ở đây!".
Lời vừa phát ra, cả phòng học bắt đầu xôn xao, Hứa Hạ ngồi tại chỗ quan sát tình hình, giống như sực nhớ ra cái gì, nàng nhanh chóng mở sách mình ra, khi thấy mảnh giấy màu hồng phấn kia biến đâu mất, ánh mắt tức thời chuyển đến Mục Tiểu Phàm.
"Tôi thà mong chị yêu thầm tôi còn hơn là để chị hãm hại tôi khắp nơi". Mục Tiểu Phàm đứng lên, tay chống bàn, nghiêng người về trước nhìn thẳng vào mắt Dương Dao Dao, gằn từng chữ: "Nếu như chị thật sự thích chị ấy thì tôi hy vọng chị hãy cạnh tranh công bằng, đừng có làm ba cái trò mèo bêu xấu sau lưng tôi".
"Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy hả?". Từ nãy đến giờ Dương Dao Dao hoàn toàn không biết Mục Tiểu Phàm nói chuyện gì, tự dưng bị vu khống, Dương Dao Dao vừa tức giận vừa thấy oan ức đến cả vành mắt cũng đỏ lên.
Mục Tiểu Phàm quan sát phản ứng của Dương Dao Dao, lông mày cau lại, tay nắm chặt bức thư trong túi, không còn chắc chắn với suy nghĩ trước đó của mình nữa, thế nhưng chữ viết trong thư và trên sách Dương Dao Dao giống hệt nhau, làm sao có thể giả được?!
"Thư đó do tôi viết". Lúc này có một người ngồi phía trong Dương Dao Dao đi ra.
Mục Tiểu Phàm nhướng mắt nhìn cô ta, Dương Dao Dao cũng quay sang, mờ mịt hỏi: "Thư, thư gì chứ?".
Bây giờ Mục Tiểu Phàm đã có thể xác định bức thư không phải do Dương Dao Dao viết, cô chuyển sự tập trung lên người nữ sinh vừa bước ra.
"Tớ muốn giúp cậu thắng được cô ta". Nữ sinh kiên định nhìn Dương Dao Dao.
Dương Dao Dao sửng sốt nhíu mày nói: "Ai cần cậu giúp chứ!".
Nữ sinh cũng không vì lời này mà tức giận, cô ta nhìn Mục Tiểu Phàm thách thức: "Cô nói cạnh tranh công bằng, có thật không đó?".
"Đương nhiên!" Mục Tiểu Phàm không thích người ta làm chuyện mờ ám sau lưng mình, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu một trận ra trò.
"Được, vậy chúng ta hãy đấu một trận đi". Nữ sinh bắt lấy thời cơ quyết đoán nói.
Mục Tiểu Phàm vừa muốn nói "Tốt thôi" thì Hứa Hạ đi tới, sắc mặt nàng chưa bao giờ lạnh lùng như vậy, Mục Tiểu Phàm liền im bặt, thậm chí không dám thở mạnh.
"Mục Tiểu Phàm, theo chị đi ra mau". Hứa Hạ nói xong liền đi, cũng không đợi coi đối phương có đồng ý hay không.
Mục Tiểu Phàm nhất thời mất hết khí thế, xếp re đi theo Hứa Hạ, để lại một phòng khán giả không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Suốt đường đi, Hứa Hạ không nói gì, Mục Tiểu Phàm cũng không dám lên tiếng, chờ đi tới một con đường nhỏ không bóng người, nàng mới dừng chân, Mục Tiểu Phàm ở sát phía sau cũng đứng lại.
"Giao bức thư ra đây". Hứa Hạ mím môi nhìn cô.
Hứa Hạ nghiêm túc khiến Mục Tiểu Phàm có chút sợ, cô ngoan ngoãn dâng thư tình bằng hai tay, tự thanh minh: "Không phải em cố ý lấy nó đâu, tình cờ thấy nó rơi trên mặt đất, nhìn qua có tên mình nên em mới...em mới hồ đồ nhét vào trong túi".
"Sao em biết là cậu ấy?". Hứa Hạ hỏi.
Mục Tiểu Phàm đứng nghiêm thẳng lưng, thành thật báo cáo: "Em dữ dội nguy hiểm như vậy, ai dám viết thư tình cho em, chỉ có cái người tên Dương Dao Dao kia mới dám làm thôi".
Nói dối trắng trợn, trăm ngàn chỗ hở!
Hứa Hạ kết luận ra tám chữ, không thèm đôi co với Mục Tiểu Phàm làm chi, nàng cầm thư tình kẹp vào sách rồi bỏ đi.
Mục Tiểu Phàm bối rối, làm sao nữ thần có thể nói đi là đi? Cô hấp tấp đuổi theo, "Học tỷ, những gì em nói đều là thật, chị xem nội dung bức thư đi, Bạch Xảo cũng cho rằng đó là giả, hoang đường hơn cả cổ tích nữa".
Hứa Hạ tiếp tục đi về trước, Tiểu Phàm buộc phải theo đuôi lải nhải nói, đột nhiên Hứa Hạ dừng bước xoay người lại. Mục Tiểu Phàm không để ý đâm sầm vào người nàng, thành ra hai người bốn mắt mở to, Hứa Hạ là người phản ứng đầu tiên, nàng giật lùi về sau, chân vừa chuyển liền xoay người đi như chạy trốn.
Mục Tiểu Phàm thì trơ người không nhúc nhích, hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, tay đặt lên ngực nơi con tim không ngừng đập điên cuồng, mặt mày đỏ bừng, lẩm nhẩm nói: "Mình vừa hôn nữ thần sao?"
O.M.G!?
Mục Tiểu Phàm xấu hổ bụm mặt, ngồi xổm xuống ven đường, nhỏ giọng thốt lên. Không kiềm hãm được sự sung sướng, cô đứng dậy nhảy lên nhảy xuống, rồi dường như chưa đủ giải toả phấn khích trong cơ thể, cô chạy như bay xông vào sân thể dục.
Hứa Hạ trở về ký túc xá vội vàng đóng cửa phòng, dựa lưng vào cửa thở hổn hển, ngón tay chậm rãi sờ lên môi, nhớ đến xúc cảm mềm mại khi nãy nàng lập tức run run rụt tay trở về.
?R