NỮ THẦN TRỞ VỀ

Trước vô số máy quay và điện thoại di động, trong tức thời nước mắt Ninh Tây rơi ào ào, cô dẩy hai người phụ nữ ra, khóc rất chật vật, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt còn sưng đỏ:

" Coi nói nhà cô nghèo, cô nói trong nhà còn còn bị bệnh, cô nói con cô cần ba. Vậy cô có nghĩ tới tôi hay không, các người hại chết mẹ tôi, hại chết một sinh mệnh."

"Ba mẹ tôi khi còn sống không giúp gì cho các người sao, không hỗ trợ tiền bạc gì cho các người sao?"

Ninh Tây bắt lấy một người phụ nữ gần cô, giọng nói khàn khàn hét lớn...

" Các người có lương tâm không, mẹ tôi đối xử tốt với các người như vậy, vì sao các người lại còn hại chết mẹ tôi, vì sao, vì sao?".

Hai người kia không nghĩ là Ninh Tây lại phản ứng như thế này, bọn họ nghĩ Ninh Tây đóng là diễn viên, thứ cần nhất là thể diện, là hình ảnh, không thể nào trước phóng viên thể hiện khó coi, không ngờ, trước mặt báo nhiêu người nhưng một chút thể diện cũng không chừa lại cho bản thân.

"Các người không phải là muốn có tiền sao?"

Ninh Tây lấy tay ra túi xách một xấp tiền ném xuống đất, ngồi thụp xuống, khóc càng lớn hơn.

"Các người muốn báo nhiêu tiền, muốn bao nhiêu tôi cũng cho! Các người đem mẹ trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!"

Dĩ nhiên hai người phụ nữ kia không dám động tới xấp tiền trước mặt, ngơ ngác nhìn Ninh Tây, lại nhìn những người đang vây quanh, hận không thể bỏ chạy khỏi đây.

Ninh Tây lúc này vẫn tiếp tục khóc, ngồi chồm hổm ôm đàu gối khóc rất bi thương.

Trong đám người đứng xung quanh đã có người lặng lẽ lau nước mắt, kể cả đàn ông tâm cứng rắn hơn cũng cảm thấy chưa xót.

Tục ngữ nói, thù giết cha giết giết mẹ không đội trời chung, hai người phụ nữ này đầu óc có vấn đề? Nhà bà nghèo, nhà bà có con nhỏ thì có thể giết người, lại còn giết người thân đã giúp đỡ gia đình mình, lương tâm bị chó ăn rồi sao?.

Thường Thời Quy đến được cục công an Đông Nam thì thấy trước cổng lớn vây quanh không ít người, còn nghe tiếng mắng chửi nào là không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, không có lương tâm,... Vốn không thèm để ý tới, tiếp tục đi vào cục cảnh sát thì nghe ai đó thoáng nhắc tới Ninh Tây, bước chân lập tức dừng lại.

Chen vào giữa đám người, Thường Thời Quy thấy Ninh Tây đang ngồi xoài trên mặt đất, ôm gối khóc rống lên, từng tiếng khóc đều đâm vào tim hắn.

"Tây Tây, "

Thường Thời Quy bước tới, ngồi xổm xuống ôm Ninh Tây vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu Ninh Tây:

"Không khóc, không khóc."

"Thời Quy..."

Ninh Tây từ trong lòng Thường Thời Quy ngẩng đầu lên, vốn một nửa là đau lòng, một nửa chỉ diễn cho phóng viên nhìn, nhưng có Thường Thời Quy, cuối cùng lại không hề cố kỵ bổ nhào vào lồng ngực hắn khóc càng lớn hơn.

Không nghĩ là mình tới đây lại khiến cho Ninh Tây khóc lại càng thương tâm hơn, Thường Thời Quy luống cuống voõ nhẹ lưng Ninh Tây, cũng không quan tâm xung quanh đang chụp hình, chỉ thấp giọng dỗ Ninh Tây khỏi khóc.

Hai người phụ nữ kia muốn tranh thủ cơ hội này để trốn đi lại bị vệ sĩ của Thường Thời Quy ngăn lại, muốn đi nhưng không thể đi, chỉ có thể đứng đó chịu sự xỉ vả của mọi người xung quanh.

"Chúng ta lên xe, được không? "

Thường Thời Quy chịu mất mặt, nhưng Ninh Tây cũng không muốn bạn trai nhà mình để người ta nhìn chằm chằm như vậy, cô lôi kéo tay áo Thường Thời Quy, ý bảo Thường Thời Quy đưa mình lên xe.

Thường Thời Quy lập tức che chở Ninh Tây vào trong ngực, sau đó chen ra khỏi đám người, đưa cô lên xe.

Phóng viên lần này không ai ngăn cản Ninh Tây, cũng không dám đuổi theo hỏi cô.

Nhưng bọn họ không dám hỏi Ninh Tây nhưng còn hại người phụ nữ kia ở đó. Xe của Thường Thời Quy vừa rời đi, tất cả phóng viên lập tức quay lại vây quanh hai người phụ nữ kia.

Hai người kia chưa từng trải qua chuyện như thế này, bị người ta hỏi dồn dập, chỉ một lát là váng đầu, cái gì nên nói hay không nên nói cũng không kiểm soát được, trước camera nói ra hết tất cả mọi chuyện

"Không phải là nói không cần anh về gấp sao?"

Ninh Tây uống gần nửa bình nước, tâm tình đã ổn định lại, chỉ là giọng nói vẫn còn khàn khàn.

Thường Thời Quy bảo lái xe đem xe dừng lại ở ven đường, đi vào hiệu thuốc gần đó một hộp thuốc đau họng cho Ninh Tây…

"Lần trước em đi báo án đã không đi cùng với em được, lần này một cũng không thể để một mình em đối mặt được."

Viên kẹo ngậm có vị cam thảo, vừa ngọt vừa cay, cảm giác như cổ họng mình nóng ran, cảm giác đau họng lại giảm bớt.

"Em vừa rồi chỉ là diễn một chút cho phóng viên ghi hình thôi, cũng không khổ sở đến mức đấy, anh không cần lo lắng cho em."

Ninh Tây cười cười với về Thường Thời Quy, nhưng rõ ràng nụ cười này có chút miễn cưỡng.

"Em muốn gặp mấy người bị tình nghi sao?"

Ninh Tây gật đầu, trước khi bị phán quyết, cô muốn gặp bọn họ một lần.

Thường Thời Quy nghe vậy nói:

"Chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai anh đi cùng em đi gặp bọn họ, được không?."

Ninh Tây nhẹ gật đầu. Không nói gì thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi