NỮ THẦN TRỞ VỀ

Bạch Lộ đứng ở chỗ không xa nhìn một màn này, tâm tình hết sức phức tạp. Cô chưa bao giờ thấy Thường Thời Quy đối với con gái không khách khí như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn che chở một cô gái như thế.Thời điểm mọi người cùng một chỗ chơi đùa, thường xuyên cười hắn là không hiểu phong tình, giống như đầu gỗ, hắn cũng chưa bao giờ phản bác, cũng không thèm để ý.

Hóa ra hắn không phải là không hiểu phong tình, cũng không phải là đầu gỗ, chỉ là đối tượng hắn săn sóc không phải là cô, cũng không phải là những người con gái khác, chỉ có Ninh Tây sau khi xuất hiện, sự ôn nhu tỉ mỉ của hắn mới biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô biết rõ chính mình cần phải trầm mặc rời đi, làm như không trông thấy gì cả, sau đó hoàn mỹ duy trì hình tượng Bạch gia đại tiểu thư cao quý cùng thận trọng. Nhưng lúc này căn bản bước không nửa bước chân, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Thường Thời Quy giống như che chở Ninh Tây như che chở trân bảo vậy.

Tưởng Hồng Khải giờ phút này hết sức xấu hổ, hắn biết rõ việc này là con gái nhà mình không có lý. Nếu như đổi lại hắn là Thường Thời Quy, chỉ sợ cũng muốn phát hỏa.

Đàn ông sao, cũng chỉ muốn mặt mũi, hắn hiểu.

Hắn nhìn bốn phía, phát hiện nhiều người vụng trộm nhìn phía bên này, vì vậy nói.

"Có lời gì chúng ta đi vào trong phòng nói, cái chỗ này bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, không nên khiến Ninh tiểu thư bị ủy khuất nữa."

Thường Thời Quy lúc xoay người, không cẩn thận đụng phải cánh tay Ninh Tây, xúc cảm mềm mại lành lạnh khiến hắn giật mình.

Gió đêm thổi tới, mang theo một tia rùng mình, hắn nhìn sóng nước gợn trong hồ bơi do gió thổi, cởi áo khoác tây trang trên người xuống khoác lên trên người Ninh Tây, cúi đầu nói với cô:

"Chúng ta tìm gian phòng nói chuyện."

Tây trang đắp lên người trên Ninh Tây,rộng thùng thình, vẫn còn mang theo một tia ấm áp trên người Thường Thời Quy bao bọc cô.

Ninh Tây bóp cổ áo tây trang, không tiếng động gật đầu.

Đi chưa được hai bước, Thường Thời Quy phát hiện sắc mặt Ninh Tây có cái gì không đúng, dáng đi đường cũng không được tự nhiên:

"Chân em làm sao vậy?"

"Vừa rồi không cẩn thận bị vẹo."

Ninh Tây ghét bỏ nhìn chân mang giày cao gót, ở thời điểm này, giày cao gót là vô dụng nhất.

Thường Thời Quy quay đầu lại nhìn Tưởng Vân, đáy mắt lộ vẻ cảnh cáo.

Tưởng Vân bị ánh mắt hắn hù dọa sửng sốt, cô thậm chí hoài nghi, ở trong nháy mắt này, Thường Thời Quy nhìn cô trong ánh mắt mang theo sát ý.

Trên thực tế Thường Thời Quy cũng không làm gì, hắn chỉ cẩn thận đỡ Ninh Tây, hướng thang máy khách sạn đi đến.

Tưởng Vân cùng bạn bè thấy thế nhân cơ hội quay lại chạy vào đám người, hận không thể qua chuyện hôm nay, Thường Thời Quy có thể quên bọn họ có dáng dấp như thế nào.

Sớm biết rằng Thường Thời Quy coi trọng cô gái này như vậy, bọn họ nói cái gì cũng sẽ không theo Tưởng Vân đến, quả thực là tự tìm phiền toái.

"Bạch Lộ?"

Tưởng Thành gặp Bạch Lộ đang định rời đi, không nhịn được nói,

"Cô muốn đi làm gì?"

Bạch Lộ chỉ chỉ toilet cách đó không xa:

"Đương nhiên là đi trang điểm lại."

Trên mặt Tưởng Thành vẻ mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng cúi đầu mắng một câu, xoay người đi vào trong đám người. Hắn cùng Tưởng Vân mặc dù là anh em huynh muội, nhưng từ nhỏ hai người thân thiết, hiện tại Tưởng Vân gây ra loại chuyện mất mặt này, hắn hiềm khích còn không kịp, đâu còn muốn liên quan đến.

"Cám ơn."

Tiến vào gian phòng sau, Ninh Tây đem tây trang trên người trả lại cho Thường Thời Quy.

"Không có việc gì."

Thường Thời Quy đối với Ninh Tây cười cười, thuận tay liền đem tây trang mặc lên trên người mình. Sau đó lại gọi một cuộc gọi nội tuyến cho phục vụ, bảo nhân viên phục vụ đưa mấy ly thức uống nóng đi lên.

Nhìn hai người bọ họ như vậy, Tưởng Vân hốc mắt đỏ lên, cắn môi ngồi trên sô pha không nói gì. Theo ý cô, Ninh Tây chính là một con hồ ly tinh, câu dẫn Thường Thời Quy.

Mà Thường Thời Quy chính là người đàn ôngvô tội bị hồ ly tinh lừa gạt,tất cả đều là lỗi của Ninh Tây.

Tưởng Hồng Khải cũng đã thành tinh, nếu như còn nhìn không ra Thường Thời Quy đối với nữ nghệ sĩ này có ý tứ, mấy thập niên xem như sống vô dụng rồi. Hắn xoay người đóng kín cửa phòng, cười làm lành nói.

"Ninh tiểu thư, hôm nay chuyện này, tất cả đều là do con gái sai, không biết rõ phải bồi thường như thế nào, mới có thể đền bù tổn thất cho cô?"

"Tưởng nhị gia nặng lời, tôi vừa rồi đã nói qua, Tưởng tiểu thư làm người thẳng thắn, tôi sẽ không trách tội, ông không cần nói cái gì mà phải bồi thường."

Ninh Tây nhếch khóe miệng, nụ cười trên mặt lễ phép lại xa cách.

Thường Thời Quy lãnh đạm nói:

"Ninh Tây mặc dù không phải là tiểu thư nhà giàu có, nhưng cũng là nghệ sĩ đang hot, chỉ sợ không cần phải Tưởng nhị thúc bồi thường. Hôm nay nên cho Ninh Tây một lời xin lỗi không phải là chú,mà là Tưởng Vân."

Tưởng Vân cuối cùng không thể nhịn được nữa đứng lên, khóc nức nở hướng về Thường Thời Quy quát:

"Thường Thời Quy, anh là tên khốn kiếp, em chán ghét anh."

Ném xuống những lời này, Tưởng Vân xoay người rời đi, lúc đóng cửa phát ra một tiếng phịch.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Ninh Tây mặt không chút thay đổi nhìn cửa bị đóng lại, Tưởng Hồng Khải vẻ mặt lúng túng hướng Thường Thời Quy cười, mà Thường Thời Quy ánh mắt lại rơi vào mắt cá chân Ninh Tây.

"Em đem giày cao gót cởi ra, "

Thường Thời Quy đem dép thả tới trước mặt Ninh Tây.

"Có phải đau lắm không? Tôi đã gọi bác sĩ, chịu khó nhịn một chút."

"Không có chuyện gì, chỉ là bị trật mà thôi, "

Ninh Tây không để ý lắm cười cười,

"Trước kia ở tổ phim cảnh chạy bộ, dù trặc chân còn có thể chụp cảnh đánh võ, như thế này coi là cái gì."

"Dù trước kia như vậy, nhưng không thể từ nay về sau cũng không cần chú ý thân thể mình."

Thường Thời Quy ngồi xổm xuống, giúp Ninh Tây cởi giày cao gót, sau đó đem dép cho cô mang vào chân.

Làm xong những động tác này, hắn mới ý thức hành động của mình có chút đột ngột, gấp rút đứng lên không được tự nhiên dời ánh mắt, mặt đỏ tới mang tai giải thích.

"Xin lỗi, vừa rồi nhất thời..."

Ninh Tây nhìn chân mang dép, lại nhìn người đàn ông trước mặt tay chân luống cuống, chậm rãi lắc đầu:

" Thường tiên sinh, cám ơn anh, tôi biết rõ anh là vì quan tâm tôi."

Chỉ là những năm này cô vì cuộc sống, thói quen chịu thương đau, đã sớm quên cảm giác của một cô gái được chiều chuộng.

Ngồi ở bên cạnh, Tưởng Hồng Khải cảm giác mình bị dư thừa, hắn ngón trỏ thỉnh thoảng nhấn lên tay vịn ghế sô pha, nhịn cả buổi, cuối cùng mở miệng nói:

"Việc này tôi nhất định sẽ trả cho Ninh Tây tiểu thư một cái công đạo, cháu cứ yên tâm."

Thường Thời Quy không nói gì, mà quay đầu nhìn Ninh Tây.

"Nếu Tưởng tiểu thư không muốn nói xin lỗi với tôi, "

Ninh Tây khom lưng sờ mắt cá chân, phát hiện chỗ đó bị sưng lên.

"Chuyện này Tưởng nhị gia cũng không cần nhắc lại, coi như tôi vận khí không tốt."

Nhưng điều Tưởng Hồng Khải băn khoăn không phải là thái độ của Ninh Tây, mà là ý tưởng của Thường Thời Quy. Nhưng tình huống bây giờ, Thường Thời Quy rõ ràng muốn thay Ninh Tây đòi công đạo, nếu như hắn không có thành ý, chỉ sợ về sau quan hệ hai nhà đều có ảnh hưởng.

Tưởng gia bọn họ không ít sản nghiệp phát triển đều dựa vào Thường thị, nếu như Thường Thời Quy thực sự đối với Tưởng gia có bất mãn, hậu quả không phải là điều Tưởng gia có thể gánh được.

Nhưng Ninh Tây này cũng kỳ quái, từ đầu tới đuôi thái độ không mặn không nhạt, không nhân cơ hội hướng Thường Thời Quy tỏ vẻ ủy khuất, cũng không vội mượn thân phận của Thường Thời Quy khiến Tưởng gia không còn mặt mũi, quả thực chính là cứng mềm không ăn.

"Ninh tiểu thư nói lời này, thật khiến tôi không đất dung thân, "

"Ninh tiểu thư bị thương ở chân, tôi cũng không tiện quấy rầy, "

Ông từ trên ghế salon đứng lên,

"Mong cô nghỉ ngơi thật tốt."

Nếu Thường Thời Quy không thông, cũng chỉ có thể nói chị dâu tìm mẹ của Thường Thời Quy nói chuyện,Thường phu nhân chắc chắn cũng không để con trai cưới một cô gái giới giải trí vào cửa.

Thường Thời Quy lại thích,mẹ hắn không thích, Ninh Tây muốn vào cửa, cũng không dễ dàng như vậy.

"Tưởng nhị thúc đi thong thả."

Thường Thời Quy nói một câu như vậy, lễ phép như vậy, nhưng thái độ tỏ ra vô cùng lãnh đạm.

Tưởng Hồng Khải đi ra cửa, nhớ tới những năm này mình cũng không thân cận với phụ nữ, nhịn không được thở dài. Năm đó nếu như không phải hắn kiên trì cưới Trần Trân Trân, con gái cùng hắn tình cảm cũng sẽ không kém đi, như vậy...

Năm đó Trân Trân qua đời, truyền thông cũng tốt, người hâm mộ cũng tốt, tất cả đều khiển trách hắn, giống như hắn tội ác tày trời, khó có thể tha thứ được.

Cô ta là tự sát, lại không phải bị giết, những người này trách hắn là có ý gì?

Năm đó những người kia lòng đầy căm phẫn, hiện nay còn có ai còn nhớ đến Trần Trân Trân?

Chẳng qua là mấy người nhàm chán tự xưng là người chính nghĩa mà thôi.

Sớm biết có hôm nay, hắn năm đó tuyệt đối sẽ không làm những chuyện hồ đồ, cưới cái người phụ nữ phiền toái vào cửa, gây ra nhiều chuyện như vậy.

Hắn quay đầu lại mắt nhìn cửa phòng sau lưng, chỉ là không nghĩ đến Thường Thời Quy thế nhưng cũng đi theo đường cũ năm đó, thật không biết nên cười hay là nên đồng tình.

Thường Thời Quy sớm muộn gì cũng sẽ minh bạch thôi.

Cũng không lâu lắm, nhân viên phục vụ đưa thức uống nóng đến, Thường Thời Quy bưng một ly đưa tới trong tay Ninh Tây:

"Uống chút đồ uống đi."

Ban đêm khí lạnh, Ninh Tây mặc lễ phục mặc dù xinh đẹp, nhưng khó giữ được ấm áp, nên uống thức uống nóng đối với thân thể cô mới tốt.

"Thường tiên sinh..."

Ninh Tây bưng thức uống nóng, kinh ngạc nhìn Thường Thời Quy,

"Bởi vì năm đó ở bệnh viện có một đoạn qua lại như thế, anh liền đối tốt với tôi như vậy sao?"

Thường Thời Quy không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác, hắn hai mắt nhìn Ninh Tây, thâm thúy và ôn nhu, bộ dáng như vậy đủ để cho tất cả phụ nữ động lòng.

Ninh Tây miễn cưỡng cười cười, đem thức uống nóng nâng đến bên miệng uống một ngụm, ly nước toát ra hơi nóng khiến ánh mắt của cô cũng mơ hồ:

"Anh đối tôi tốt như vậy, nhỡ mau khiến tôi hiểu lầm thì làm sao bây giờ?"

"Không phải là..."

"Thường tiên sinh, "

Ninh Tây cắt đứt lời Thường Thời Quy chưa nói ra khỏi miệng,

"Tôi hiện tại về mặt sự nghiệp phát triển làm trọng, hết thảy cũng chỉ lấy sự nghiệp làm trọng."

Thường Thời Quy trầm mặc một lát, gật đầu nói:

"Tôi hiểu rõ."

Trong phòng lần nữa lại an tĩnh lại, Ninh Tây rũ mắt xuống, không muốn nhìn vào hai mắt Thường Thời Quy:

"Thường tiên sinh, tôi vô cùng cảm tạ anh."

Cám ơn anh khiến tôi đã cách nhiều năm, lần nữa cảm nhận được sự bao dung cùng bảo vệ.

Chỉ là điều tốt như vậy, cô bây giờ muốn cũng không có nổi,

"Tôi..."

"Leng keng."

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Thường Thời Quy gấp rút đứng lên nói:

"Bác sĩ đến, tôi đi mở cửa."

Ninh Tây nhìn hắn tỏ ra vội vàng, mí mắt run rẩy, không nói gì thêm.

Bác sĩ vào cửa kiểm tra cho Ninh Tây xong, đưa cho cô hai chai thuốc xịt:

"Bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ là mấy ngày gần đây không thể mang giày cao gót, cũng không thể chạy nhanh quá kịch liệt, nếu không thương thế lại tăng thêm."

"Xin hỏi còn có cái gì phải chú ý không?"

Thường Thời Quy hỏi.

"Có cần thứ gì bổ một chút?"

Bác sĩ hai tóc mai đã hoa râm thấy Thường Thời Quy lo lắng hiện rõ trên mặt, cười lắc đầu nói:

"Thường tiên sinh không cần lo lắng, vị bằng hữu của anh nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, nếu như kiên trì muốn ăn đồ bổ dưỡng, có thể ăn một chút thức ăn bổ khí huyết thì tốt cho thân thể của cô ấy."

"Cám ơn ông."

Tiễn bác sĩ ra cửa, xoay người nói với Ninh Tây,

"Trên chân bị thương, trong nhà lại không có người chiếu cố em, hôm nay trước hết ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, tôi ngày mai đưa em trở về, được không?"

Thấy Thường Thời Quy gần như mang bộ dáng cẩn thận, Ninh Tây cự tuyệt như thế nào cũng nói không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi