NỮ THỨ VƯƠNG


Chủ soái của Tây Hạ dụng binh như thần, chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã liên tục áp chế ba thành, mở cửa ngõ Tây Bắc ép đến Phượng Tường, ý đồ muốn công lấy Phượng Tường sau đó đoạt được Tần Châu rồi cắt đứt che chắn hết tất cả các ngã tư đường ở Tần Phượng, đơn độc thôn tính.

Đến lúc đó muốn đoạt được kinh triệu phủ cũng sẽ dễ như lấy vật trong túi, đến lúc này thì mục đích xuất binh của Tây Hạ cũng đã lộ rõ ra, hướng Đông khuếch trương ngấp nghé đến Trung Nguyên.
Đồng thời quân chủ lực tiến công Phượng Tường, chủ soái Tây Hạ lệnh cho thủ lĩnh các bộ quân lĩnh khinh kỵ binh tiến đến Vị Thủy ngăn chặn viện quân của Tần Châu, lại lệnh cho phó tướng lĩnh một bộ phận quân chủ lực đến phủ Duyên An giả vờ tiến công để kéo dài viện quân của quân Vĩnh Hưng.
...
Trong phủ Phượng Tường.
"Ngươi a, ngươi theo đội thuyền một đường đi về phía Đông phủ Khai Phong đi, trong hành lý của ngươi phụ thân có để mấy tờ khế ước đất đai và ngân phiếu.

Ta sợ ca ca ngươi bại gia nên vẫn không nói cho hắn biết, sau khi đến phủ Khai Phong thì nhanh chóng đến nhà cũ của Lưu thị tìm ca ca ngươi đi."
"Nếu nữ nhi đi rồi, vậy phụ thân và Khương Thông Phán làm sao?"
"Phụ thân là tri phủ Phượng Tường, nếu để quân địch cướp được Phượng Tường, vậy thì sẽ tiến thẳng vào kinh triệu phủ.

Đến lúc đó phụ thân không còn mặt mũi để đối diện với Thiên tử, càng có lỗi với Sở vương."
"Nữ nhi hiểu rồi, nhưng phụ thân và Khương đại ca phải thủ dắt Phượng Tường, thân là nữ nhi của Lưu gia sao có thể một mình chạy trốn đây.

Phụ thân muốn thủ hộ dân chúng Phượng Tường, vậy nữ nhi sẽ cùng người, nữ nhi không sợ chết."
Khương Lạc Xuyên đổi công phục của quan văn màu xanh thành Khải giáp đi lên phía trước: "Nhị nương chớ tùy hứng, đây là chiến tranh, ta và phụ thân ngươi là người đứng đầu Phượng Tường này.

Nhưng ngươi thì khác, ngươi chỉ là dân chúng của Phượng Tường, không cần phải ở lại đây, chỉ cần nghe lời khuyên của phụ thân ngươi thôi."
"Ta không đi, ta tin tưởng phủ Phượng Tường sẽ không bị phá, triều đình rất nhanh sẽ phái binh đến trợ giúp."
"Báo, công văn gấp từ triều đình gửi đến." Binh lính từ trên ngựa nhảy xuống chạy tới nha môn.
Trên công văn in hai chữ Tin Khẩn, Lưu Thư Bách vội vàng tháo nó ra, thấy chữ trong thư liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sự lo lắng cũng một lần nữa nhắc lên: "Tam quân đồng thời ra chiến..." Lưu Thư Bách chíu lông mày suy nghĩ hồi lâu: "Triều đình phái binh tới viện trợ, người treo soái chính là Đô chỉ huy sứ trước điện."

Khương Lạc Xuyên kinh hãi nói: "Thẩm Dịch An?"
"Phải, lần này Sở vương cũng theo quân xuất chinh."
"Tỷ phu?" Khương Lạc Xuyên cầm văn kiện trong tay Lưu Thư Bách, cẩn thận nhìn lại một lần, nhíu mày nói: "Tỷ phu chính là nhi tử của quan gia, Đông Cung và Sở vương trước nay bất hòa đã không còn là chuyện bí mật gì.

Thẩm Dịch An này là cữu cữu của Đông Cung, quan gia đây là muốn bức chết nhi tử của mình sao?"
"Việc cấp bách trước mắt là phải bảo vệ Phượng Tường, nếu không thì kinh triệu càng nguy hiểm." Lưu Thư Bách nhìn Khương Lạc Xuyên: "Thông phán là người đọc sách..."
Khương Lạc Xuyên nghe rõ ý tứ, liền đem một khối ngư phù giao ra: "Nay khó khăn, phòng vụ trong thành, toàn bộ đều nghe tri phủ điều khiển."
Lưu Thư Bách đi ra khỏi nha môn, triệu tập tướng lĩnh thủ thành, phân phó nói: "Truyền lệnh xuống, triệu tập tất cả cung tiễn thủ, nỏ.

Tiễn thủ, tướng sĩ xuất thành mỗi lần ra chia làm năm mươi người thành một tổ, thay phiên nhau trấn thủ, quyết không thể để cho kẻ địch leo lên thành lâu, nhất định phải bảo vệ thành Phượng Tường, ta và các vị tướng quân sống chết cùng nhau."
Đại quân Đảng Hạng Nhân còn chưa tiến vào phủ Phượng Tường, tri phủ Phượng Tường Lưu Thư Bách đã sớm ban hành chính lệnh để dân chúng trong thành rút lui về phía Đông.

Cho đến khi Tây Hạ phá Khánh Châu, đoạt Vị Châu tiến tới gần phủ Phượng Tường, đại quân vây quanh thành trì không thông, tri phủ và thông phán là hai văn thần đều khoác áo giáp ra trận tự mình dẫn binh thà chết không ra.
Quân địch đến từ ba hướng, sĩ khí tăng vọt, lại ở Phượng Tường vây khốn hai ngày nhưng vẫn chưa đánh hạ được.
"Vệ Mộ tướng quân, để mạt tướng mang binh mạnh mẽ tiến công vào thành đi, ta không tin chỉ một tòa thành cũng có thể ngăn cản được ba mươi vạn thiết kỵ của Đại Hạ quốc ta."
"Chớ có đánh giá thấp quyết tâm thủ thành của quân địch, ba cửa ải đầu sở dĩ có thể dễ dàng công phá như vậy, bất quá là bởi vì các tướng lĩnh thủ thành đều là quan văn sợ chết mà thôi." Đã liên tục mấy ngày nắng chói chang, thời tiết ấm áp trở lại, chủ soái quân địch Vệ Mộ Đan Hỉ cưỡi ngựa dừng ở đỉnh núi nhìn xuống thành trì đang bị vây khốn, dẫn quân một đường đi tới, thấy được lối phòng vệ bên trong thành bằng gỗ: "Truyền lệnh của bản soái, điều đội Thần Tí cung cùng với Toàn Phong pháo đến phía Bắc thành, chăm dầu lửa công thành."
"Vâng."
Một nữ tử Đảng Hạng Nhân bọc da cưỡi tuấn mã màu nâu tiến đến gần, lộ ra khuôn mặt tươi cười thân thiết gọi: "A Tất."
Tướng quân khôi ngô nghe được âm thanh thanh thúy của nữ tử liền nghiêng người, sửa lại vẻ mặt nghiêm túc lúc trước, răn dạy nàng: "Không ở trong trướng nghỉ ngơi, ngươi chạy tới ngọn núi này làm cái gì?"
"A Tất dẫn binh đánh giặc, ta ở trong trướng cũng thật sự cảm thấy nhàm chán."
"Nhàm chán?" Vệ Mộ Đan Hỉ kéo dây cương: "Đông triều Khánh Châu đã phá, cửa ngõ Tây Bắc cũng đã mở ra, chỉ cần phá được thành này là có thể trực tiếp đoạt Trường An, đất ở Hà Tây này đều sẽ thuộc về Đại Hạ ta.


Chờ đến khi trở về, Khả Hãn..."
"Chờ Khả Hãn chỉ hôn thì nữ nhi sẽ không thể trốn được nữa đúng không?" Thiếu nữ nhíu mày, đem vẻ không vui thể hiện ra trên mặt.
"Nguyên Bính là thân biểu đệ của A Năng ngươi, hiện giờ phân tranh trong vương đình ngươi cũng biết, dã tâm người xấu như hổ rình mồi.

Ngươi thân là nữ nhi của Vệ Mộ gia thì cũng nên hiểu được sự quan trọng của gia tộc."
Nữ tử lập tức biểu thị trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám cãi lời lại lần nữa, liền trực tiếp nói cho có lệ: "Nữ nhi biết rồi, nữ nhi là lớn lên cùng biểu, cũng không nói sẽ không gả, chỉ là a..." Nữ tử kéo ngang dây cương chuyển hướng phía sau, nhìn vị trí hoàng hôn phía Tây: "Hắn thỉnh cầu tứ hôn từ Khả Hãn, đến tột cùng là vì vị trí kia, hay là vì ta đây?"
Tháng ba năm Kiến Bình thứ mười một, quân Tây Hạ vây quanh thành Phượng Tường, cắt đứt nguồn nước.

Chủ soái lãnh binh lại lệnh cho Thần Tí cung bắn tiễn lửa vào trong thành, kho thóc phía Bắc trong thành bốc cháy.

Ngày bốn tháng ba, trong thành đã không còn thức ăn nữa, lương thực chính thức cạn kiệt.
——————————
Khỏi lửa ở Tây Bắc bay tán loạn khiến cho dân chúng ở địa phương phải di dời, mà phủ Khai Phong trong hoàng thành xa xôi ở phía Đông kia vẫn phồn hoa như trước, ồn ào huyên náo ngày đêm không dứt, thẳng đến khi bắt đầu có người tị nạn tràn vào kinh thành mới có người tỉnh ngộ nhận ra, lúc này quốc triều đang giao chiến với địch quốc.
Hoàng Thành ti nằm ở bên trái trước Thừa Thiên Môn, trong đám người có một người mặc phi bào dễ thấy đứng trong đống võ tướng cùng với nội thị.
"Đây là danh sách cấm quân mà tướng công ngài muốn mở rộng, ban đầu Thám Sự ti có bốn mươi người tuần tra, nay đã tăng thêm một trăm bốn mươi người, tổng cộng một trăm tám mươi người, cấm vệ bên đầu từ tám ngàn người đã tăng lên một vạn sáu ngàn người."
Hàn Đồng cầm lấy danh sách cẩn thận lật xem, một bên nói: "Đều cho vào chức vụ riêng ở Hoàng Thành ti đi."
"Vâng."
Lại nói: "Còn nữa, đây không phải ý của bản quan, lời của bổn quan đều là mệnh của Thiên tử."
"Phải phải, hạ quan nhất thời hồ đồ."
Một gã nội thị trực ở cửa Hoàng Thành ti đi vào: "Công sự, điện soái tới rồi."

Lý Hiếu Nghĩa mặc một thân công phục màu tím, cổ tròn tay áo hẹp, buộc thắt lưng, chắp tay chậm rãi đi vào.
"Các ngươi đều lui xuống đi."
"Vâng."
Đợi mọi người đều rời đi, Lý Hiếu Nghĩa tiến lên trước hơi khom người chắp tay, cười nói: "Bây giờ ai ai cũng đều bận rộn, từ Khu Mật viện đến Hoàng Thành ti hầu như không thấy ai là có thời gian rảnh rỗi."
Hàn Đồng cúi đầu nhìn danh sách trong tay: "Điện soái không ở Điện Tiền ti, sao lại chạy đến chỗ của hạ quan đây?"
"Mấy ngày nay ta vẫn bận rộn giao quân vụ tiếp quản Điện Tiền ti, ta đây không phải là vừa rảnh rỗi liền chạy tới tạ ơn ngài hay sao."
Hàn Đồng buông danh sách xuống ngẩng đầu, cố tình nói: "Tạ ơn?"
"Ta biết chức Điện Tiền ti này, nếu không có Đô Thừa Chỉ thì ta muốn ngồi cũng là ngồi không nổi."
Hàn Đồng cúi đầu, vẫn như trước, mặt không chút thay đổi nhìn danh sách, nói: "Điện soái có phải là có nhầm lẫn gì hay không? Không có hạ quan thì quốc triều vẫn vững mạnh như cũ, nhưng không có bệ hạ, Điện soái làm sao có thể bình yên đứng ở chỗ này mà nói chuyện với hạ quan đây?"
Lý Hiếu Nghĩa trong lòng cả kinh, chợt chắp tay cười cười: "Đúng..

đúng, là ta nói sai, bất quá..." Lý Hiếu Nghĩa đến gần trước bàn, dọc theo bên cạnh bàn ngồi xuống: "Đô Thừa Chỉ cẩn thận, trong lòng ta hiểu rõ."
"Trong lòng hiểu rõ là tốt rồi."
"Nhưng từ trước đến nay nếu ai đối tốt với ta, có ân với ta thì ta sẽ liền nghe theo người đó, ta là thần tử, đương nhiên cũng sẽ nghe theo mệnh vua.

Ngày hôm nay bệ hạ là quân, cho nên ta nghe theo mệnh, ngày mai Thái tử điện hạ là vua thì ta tất nhiên cũng sẽ nghe theo mệnh của hắn." Lý Hiếu Nghĩa đứng thẳng, xoay người đối với Hàn Đồng hơi khom người: "Nhưng ân ơn dẫn dắt, Lý mỗ cũng ghi nhớ trong lòng."
Hàn Đồng đột nhiên nhếch miệng cười: "Nếu một ngày Thái tử điện hạ cũng thất thế, Điện soái còn có thể nhớ rõ lời hôm nay mình đã nói hay sao?"
"Thần trung trước nay không nhận hai chủ, huống hồ hiện giờ là do Thái tử điện hạ giám quốc, quyền lực đều đang nắm giữ, Đô Thừa Chỉ là người đọc sách so với hạ quan là võ tướng thô bỉ đương nhiên không giống.

Đô Thừa Chỉ chưa từng đích thân lên chiến trường thì cũng sẽ không cảm nhận được sự tàn khốc và hung hiểm đến mức nào.

Thế cục trên sân trong nháy mắt thay đổi từ thế này sang thế nọ, sống chết của vạn vạn nhân mã đều nắm trong tay của một vị tướng.

Trên chiến trường, cũng chỉ có địch và ta, không có Hoàng tử."
Hàn Đồng thu hồi hai tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hiếu Nghĩa: "Điện soái nói loại lời lẻ phản bội này cũng không sợ sẽ bị người khác nghe thấy sao?"
Lý Hiếu Nghĩa chỉ cúi đầu cười cười: "Người Vệ gia là quân, từ đầu đến cuối ta đều nghe theo quân, nào dám có ý nghĩa phản bội gì."

"Hay cho một câu người Vệ gia đều là quân, hiện giờ ngay cả hai chữ phản bội cũng có thể được Điện soái nói ra chính nghĩa như vậy."
Lý Hiếu Nghĩa vẫn cười cười như cũ: "Cái này đều nhờ một câu nhận chỉ say sưa quán đỉnh, nếu Thái tử điện hạ thuận lợi đăng cơ, vậy thì hạ quan chính là quốc trượng, mà cháu ngoại của hạ quan chính là Thái tử tương lai.

Đặt mình trên triều đình ai mà không phải là vì danh lợi a, xét về thân tộc, hạ quan đương nhiên phải chọn nhất mạch này của mình, xét thành bại, ai lại nguyện phụ người có thế chứ."
"Bất quá..." Lý Hiếu Nghĩa khẽ giương mắt nhìn Hàn Đồng: "Mọi việc không có tuyệt đối, Đô Thừa Chỉ có ánh mắt sâu xa, sau này còn phải dựa vào ngài nhiều hơn nữa."
"Điện soái là người thông minh, biết xem xét thời thế, ngày sau làm việc ở Ngự tiền, càng phải cẩn thận hơn mới đúng."
"Hạ quan đã hiểu."
***
Ngày bảy tháng ba, giá đỡ pháo ở trên đồi phía Bắc thành Phượng Tường, tay kéo dây thừng, đặt đạn đá nặng trong cánh tay.

Theo từng tiếng ra lệnh, bắn pháo đập vỡ một góc tường thành Phượng Tường, ngay khi đại quân Đảng Hạng Nhân sắp công hãm thành trì, liền truyền đến quân báo.
"Báo, quân bên trái bị chủ soái quân địch công phá, đã dẫn viện quân chạy về phía Đông."
Nội vệ nhìn Vệ Mộ Đan Hỉ đối với tin tức cản quân phía Tây bị công phá cũng không tỏ ra lo lắng, ngược lại cười nói: "Không hổ là nhi tử của hắn, lấy năm vạn người đối kháng ba mươi vạn, ngược lại lá gan cũng không nhỏ.

Bất quá hôm nay ngươi có mạng đến, cũng nhất định không có mạng trở về." Vệ Mộ Đan Hỉ bẻ gãy mũi tên trong tay: "Truyền lệnh bản soái, hai cánh trái phải theo ta vây công viện quân Hi Châu, phó tướng nghe lệnh, bộ đội chủ lực tiếp tục tiến công Phượng Tường, lệnh cho ngươi trong vòng một ngày phá được thành."
"Vâng!"
Tối ngày bảy tháng ba tại Tây Thảo, viện quân chạy tới đường Tần Phượng, khi thành bị phá, chủ soái Tây Hạ lại đường đường thu binh, dẫn bộ binh lui về biên cảnh Vị Châu.
Đại quân Tây Hạ vẫn chưa vào thành, mà đóng quân ở một khu vực rộng lớn ở phía Nam thành Vị Châu, dựng lên một doanh trại trên mặt đất bằng phẳng.
Vệ Mộ Đan Hỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ đang bày ra trên mặt đất, không nói một lời.
"Đã sắp công hãm được Phượng Tường rồi, vì sao người lại ra lệnh rút quân a?" Thủ lĩnh các bộ quân không rõ cùng nhau hỏi.
"Các vị thủ lĩnh có điều không biết, quân tinh nhuệ của Đông triều trừ bỏ mười vạn trấn thủ biên cảnh, còn lại đều ở Khai Phong.

Hiện giờ viện quân kia chạy tới, trong tay Tiêu Hiển Vinh chính là một nhánh kỵ binh tĩnh tắc quân mạnh nhất Đông triều, quân ta bị vây ở sau lưng chịu địch, mặc dù đánh được Phượng Tường, đoạt được một tòa thành trống thì có ích lợi gì."
Vệ Mộ Đan Hỉ nhìn bàn tay cầm kim thương của mình, chợt quay đầu cầm lấy thanh kiếm sắt hai lưỡi từ trên chiến trường mang về, cười lạnh nói: "Đây là kiếm do ta chế tạo trong lò luyện thiết Đông Hạ Châu ở Đại Hạ, được người Tống ca ngợi là thiên hạ đệ nhất kiếm,...!" Nhìn kỹ, trên trường kiếm lại xuất hiện lỗ hổng: "Tiêu Hoài Đức, hôm nay giao chiến, trưởng tử của ngươi bất quá cũng chỉ có thể là như thế.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi