NỮ THỨ VƯƠNG

"Đến đây trễ như vậy, Lương lang là bởi vì ngày mai là giao thừa sao?" Ngay khi Liễu thị bưng rượu mai tràn đầy vui mừng tiến đến gần, nam tử bên cạnh lại thở dài lắc đầu.

Lương Văn Bác mặc thường phục, ngẩng đầu nghẹn ngào nói: "Sở vương... Hôm nay bị bệ hạ phạt đánh trượng tại trước điện, hiện tại đã áp giải vào Tông Chính tự! "

~ xẻn ~

Khay rượu từ trên tay trượt xuống, bầu rượu vỡ vụn, rượu mai liền rắc đầy trên đất, mùi hương của quả thanh mai lập tức tràn ra.

Lương Văn Bác thấy thế cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh ngồi xổm xuống nhặt khay sơn còn nguyên vẹn cùng với một cái ly chưa vỡ trong khay lên, để lại một cái chén bị vỡ cùng bầu rượu đã nát thành từng mảnh trên mặt đất.

"Ngươi..." Liễu thị xoay người, hốc mắt đỏ hoe hỏi Lương Văn Bác: "Lương lang có làm chuyện có lỗi với Vương gia không? "


Lương Văn Bác khom lưng buông chén tay liền chấn động. Nhanh chóng quay đầu lại nhìn Liễu thị, nhìn một hồi sau đem cái ly trong tay buông xuống: "Sao có thể! "

Chợt đến gần Liễu thị, trong mắt lộ ra động dung lại mang chút khổ sở: "Sở vương đối với chúng ta có ân lớn, ta làm sao có thể làm chuyện lấy oán báo ân? Chỉ là trong chuyện đó liên lụy đến quá nhiều người, ta bị cuốn vào trong đó cũng có một số việc là do thân bất do kỷ. "

Liễu thị cau mày, nhìn chằm chằm hắn: "Từ sau đại triều hội, Lương Lang đã có việc gạt ta."

Lương Văn Bác chợt nhướng mày, chua xót nói: "Mọi chuyện xoay quanh, ta đã không thoát khỏi thân mình, có một số việc không liên quan đến nàng, nàng không cần phải quan tâm đến. "

"Vậy ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?" Dường như hiểu ra được tình thế nghiêm trọng, Liễu thị kinh hãi hỏi: "Sở vương đâu? "


"Yên tâm, ta tự có phương pháp chu toàn, về Sở vương chờ Long Đức công trở về, hắn sẽ từ Tông Chính bình yên mà trở về, sẽ không có việc gì. "

Nghe được như vậy, Liễu thị mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người muốn đi thu thập tàn cục trên mặt đất.

Lương Văn Bác đem tất cả phản ứng của nàng nhìn vào mắt, hướng về phía bóng lưng nữ tử, con ngươi run rẩy: "Nếu có một ngày, ta cùng Sở vương đều xảy ra chuyện, Tứ Nương... Nàng sẽ chọn ai? "

Liễu thị bị nghẹn tại chỗ, chợt quay đầu lại đối mặt với Lương Văn Bác lại không thể trả lời.

Lương Văn Bác liền cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt nàng: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, đừng coi như thật." Đưa tay vuốt ve mái tóc bên tai nàng: "Tứ Nương yên tâm, đợi thi cử qua đi, nếu ta trúng cử, nhất định chuẩn bị tam mai lục sính đến cưới nàng." Lời nói cực kỳ thành khẩn, cũng làm cho người ta tin là thật.


***

Từ lúc hoàng hôn cho đến tận đêm khuya Sở vương mới tỉnh lại, lúc mở mắt nhìn thấy trong phòng nhỏ có chút cũ kỹ, mặc dù được người có tâm lau chùi rất sạch sẽ, nhưng sạch sẽ đến mấy cũng không che dấu được vết nứt trong gỗ, lều rèm trắng đặt trên đầu giường cũng đã hơi ố vàng, cảnh vật rách nát liền làm cho nàng nhớ tới nơi này hẳn là căn phòng trong Tông Chính dùng để giam cầm tông thất đi, nói là tù lao cũng không quá đáng.

Nàng nằm sấp, thân thể yếu ớt di chuyển cũng phải cần cố hết sức, thân thể dần dần khôi phục tri giác, dưới thân lại truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn tê dại, nàng vừa định rút tay bò dậy lại phát hiện bên cạnh có vật nặng nào đè ép làm tay rút không ra.

Đảo mắt nhìn một cái, thì ra là Tiêu Ấu Thanh nằm sấp bên cạnh giường nàng, tóc mai nằm trên gò má trắng như tuyết, chính là giống với bộ dáng của Sở vương hiện giờ. Trong chậu đồng trên án cũ còn có nước pha nhiễm chút máu. Thấy vậy, nàng đại khái cũng có thể nghĩ đến hình ảnh trước đó, trong lòng nghĩ đến liền cảm thấy đau đớn biến thành ngọn lửa nóng rực bên tai, không khỏi làm cho nàng nổi lên vẻ ngượng ngùng. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, còn chưa có ai chân chính thay nàng thay tất cả xiêm y, không ai chân chính nhìn thấy thân thể nàng.
"Vương gia tỉnh rồi!" Tiêu Ấu Thanh đang ngủ say nhận thấy xung quanh có động tĩnh gì đó liền tỉnh lại từ trong lúc mệt mỏi, thấy Sở vương đã tỉnh lại, sắc mặt cũng đã khôi phục một chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dụi dụi hai mắt, đứng dậy nói: "Vương gia đói bụng, thiếp đi ngay..."

Bước đi vui mừng còn chưa tiến tới, góc tay áo đã bị người nhẹ nhàng giữ chặt, chợt phía sau truyền đến thanh âm yếu ớt của Sở vương.

"Tỷ tỷ không cần đi." Vệ Hoàn một tay chống đỡ, một tay nắm lấy góc tay áo của Tiêu Ấu Thanh, cúi đầu nhìn mép giường.

Nàng chỉ là một chút, giống như một đứa trẻ, mang vẻ bất lực, nếu Tiêu Ấu Thanh muốn tiến thêm một bước, vẫn có thể.

Lời nói của Sở vương khiến Tiêu Ấu Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn bộ dáng suy yếu của Sở vương, muốn nói lại thôi, trong lòng chỉ có chua xót nói không hết, nàng xoay người ngồi xuống: "Thiếp không đi. "
Chua xót qua đi, nàng lại nhìn chằm chằm Sở vương hồi lâu, cũng đau lòng hồi lâu: "Vương gia dùng phương pháp như vậy thăm dò bệ hạ, thật đúng là..." Những lời còn lại ngậm trong miệng, nàng có chút nói không nên lời.

Người trên giường liền tiếp lời: "Thật đúng là ngu xuẩn đến cực điểm, đúng không? "

Tiêu Ấu Thanh sửng sốt: "Vương gia nếu đã biết cũng nên hiểu, nếu chuyện hôm nay đổi thành là Triệu vương..."

Nói chuyện rất vất vả cho nên thanh âm cũng không lớn, nhưng tốc độ nói cực nhanh cắt đứt lời nói của Tiêu Ấu Thanh, như chém đinh chặt sắt: "Nếu đổi thành Triệu vương nhất định sẽ không có hình phạt nặng như vậy! "

Đến lúc này, Tiêu Ấu Thanh cũng không nói gì nữa, Hoàng đế đến tột cùng như thế nào, nàng làm nhi tử tất nhiên so với nàng còn rõ ràng hơn.
Tiếp theo lại nghe được thanh âm suy yếu của Sở vương: "Việc này qua đi, ta sẽ cùng ngươi hoà ly, cho ngươi ra khỏi phủ, chỉ là tối nay tỷ tỷ đừng đi. "

"Tại sao?" Tiêu Ấu Thanh không hiểu, rồi lại hình như lại có chút hiểu được: "Bệ hạ rốt cuộc đã nói gì với ngươi? "

Lúc đau đớn nhất, không gì khác hơn là chết tim, khó khăn nhất lại không ai hiểu được, Vệ Hoàn buông tay xuống, vùi đầu vào gối không nói một lời.

"Vương gia không muốn nói, thiếp sẽ không hỏi nữa, tối nay Vương gia cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."

"Ta... Ta không thể ngủ được. "Nàng ngẩng đầu lên gối, ngơ ngác nhìn Tiêu Ấu Thanh.

Khuôn mặt vốn trắng nõn, bây giờ lại biến thành trắng bệch, nhưng ngũ quan tinh xảo kia vẫn không thay đổi, vẻ mặt này khiến Tiêu Ấu Thanh nhịn không được đưa tay chạm vào: "Thiếp kia liền cùng Vương gia nói chuyện."
Nhớ lại đêm trước đại hôn, lần đầu tiên giao tâm cũng là Tiêu Ấu Thanh có ý muốn mở lòng nàng ra, có lẽ người này chỉ là lạnh lùng ở vẻ bên ngoài: "Vương gia có khi trong mộng cũng sẽ gọi tỷ tỷ, đó là gọi Liễu cô nương sao?" Tiêu Ấu Thanh biết là Liễu thị, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn hỏi.

Vệ Hoàn cúi đầu: "Ân, nói đến hổ thẹn, lần đầu tiên ta gặp nàng ấy liền cảm thấy nàng ấy rất xuất trần, vẻ đẹp yên tĩnh lại tốt đẹp, làm sao lại phù hợp với loại người ở nơi đó. Trong nháy mắt ta không biết nên gọi nàng ấy như thế nào, vì thế trong tình thế căng thẳng ta liền gọi danh xưng này, sau đó còn bịa ra một đống lý do che đậy..."

Tiêu Ấu Thanh tựa hồ nghe hiểu được cái gì: "Cho nên Vương gia hiện giờ cũng không biết nên xưng hô với thiếp như thế nào sao? "
Nàng ngẩng đầu, lại cúi đầu, vốn định hỏi cái gì, nhưng lại hổ thẹn khó có thể mở miệng.

Tiêu Ấu Thanh nhìn nàng không được tự nhiên, liền tự nhủ: "Danh và chữ của Vương gia đều xuất phát từ 'Thi Kinh',  mà tên thiếp xuất phát từ 'Sở Từ' ấu bỉnh thanh liêm, Vương gia nếu muốn xưng hô với thiếp thì gọi là Ấu Thanh đi. "

"Ấu Thanh, tên đẹp ... Thật sự ngại quá, cùng ngươi quen biết lâu như vậy, ngay cả tên của ngươi cũng chưa từng nhớ kỹ." Vệ Hoàn lại nói: "Ngươi lớn tuổi hơn ta, gọi tên ngươi cũng quá mức thất lễ, dù sao gọi Vương phi lại có vẻ xa lạ, bằng không vẫn gọi là tỷ tỷ đi." Sở vương không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy Tiêu Ấu Thanh chần chờ, nàng lại vội vàng nói: "Không có quan hệ gì với Liễu thị."

Nàng chần chờ, chỉ là bởi vì chưa từng nghe qua chuyện có trượng phu nào gọi thê tử là 'tỷ tỷ', chần chờ là bởi vì trong cách xưng hô này càng nhiều hơn đó là thân tình, nàng cười nói: "Nếu để Quý phi nương tử nghe thấy, thiếp có thể sẽ khó xử." Lời nói tràn ngập vẻ cay đắng.
Nhưng vẻ cay đắng kia, vẫn chưa được người kia phát hiện: "Sau này gọi thành thói quen, liền cảm thấy từ này nghe rất thân thiết, hơn nữa xưng hô còn không phải là người quyết định, trưởng giả là tỷ, lại thêm thân mật, chỉ là..." Nàng nhìn Tiêu Ấu Thanh, từ trên xuống dưới quan sát một phen: "Hôm nay ta gọi như vậy, sau này sẽ không cho phép người khác cũng gọi ngươi như vậy! "

Trấn an mình, ít nhất so với vẻ mặt lạnh nhạt kia cũng tương đối tốt hơn. Mục đích của nàng không phải là muốn tiếp cận người này sao? Xa lạ đã qua, hiện tại cũng không cần vội vàng vào lúc này, bởi vì ngày sau vẫn còn, Tiêu Ấu Thanh liền cười yếu ớt nói: "Trên đời này ngoại trừ Vương gia, ai còn có thể gọi thiếp như vậy? Cũng không biết, Vương gia hiện giờ có bao nhiêu tỷ tỷ? "

Nụ cười từ trong lòng thể hiện ra làm nổi bật dưới ánh sáng của nến, để cho người trên giường nhìn thấy mà ngơ ngác.
Nhận thấy ánh mắt như vậy, Tiêu Ấu Thanh lại cười yếu ớt: "Vương gia, đây là đang nhìn cái gì vậy?" Tiêu Ấu Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ: "Nơi này cũng không có cô nương Lãm Nguyệt Lâu kia."

Tiêu Ấu Thanh trêu ghẹo cười, như đang nói một *đăng đồ tử, Sở vương liền vội quay đầu: "Bổn vương... Bổn vương cũng không phải loại người háo sắc, ngoại trừ ngươi và Liễu cô nương ra cũng không có người khác, nếu tỷ tỷ để ý, sau này ta chỉ gọi một mình ngươi là được. "

(*) Đăng đồ tử : ý chỉ tên háo sắc.

Sở vương đổi cách nói chuyện khiến Tiêu Ấu Thanh sửng sốt: "Vương gia làm như vậy, sẽ không sợ Liễu cô nương thương tâm sao? "

Vệ Hoàn đột nhiên trầm ánh mắt xuống: "Nàng ấy sẽ không. "

"Vương gia làm sao biết nàng sẽ không?"

Nàng vùi đầu xuống, tựa vào đùi Tiêu Ấu Thanh: "Nếu nàng thấy thì tốt rồi. "
"Ta cho dù làm nhiều việc hơn nữa cũng không bằng một câu nói của người trong lòng nàng a."

Tiêu Ấu Thanh vốn định đưa tay vuốt ve lưng nàng, đột nhiên hai tay đặt trước bụng bị một bàn tay trắng nõn phủ lên sau đó nắm lấy: "Tỷ tỷ. "

"Ân?"

"Ngươi nói về sau ta thật sự không thể đi vào lòng nàng có thể thay thế người cũ sao?"

Tiêu Ấu Thanh đăm đăm Sở vương vùi đầu, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, run rẩy nói: "Thiếp ... cũng muốn biết. "

Vệ Hoàn sắp rút tay ra: "Đợi việc này qua đi, ta liền đưa tỷ tỷ ra khỏi phủ. "

Một tia ấm áp sinh ra vì hành động vừa rồi lập tức biến mất, Tiêu Ấu Thanh truy hỏi: "Vì sao? "

"Không có vì sao."

"Ngươi muốn tránh họa, ta rời khỏi Sở vương phủ là được, nhưng ngươi vì sao phải đem mình mang một thân đày thương tích kia. Ngươi nói cho ta biết, đạo sách luận kia là ai nói cho ngươi biết? Phụ thân ngươi..."
"Hắn không phải là phụ thân ta!" Sở vương đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, lắc đầu nói lại: "Hắn không phải phụ thân ta. "

Người đang nói muốn đổi sắc mặt liền đổi làm Tiêu Ấu Thanh có chút bị doạ sợ, sau đó nàng cũng lạnh mặt: "Ta là Sở vương phi do bệ hạ ban chỉ, không có ý chỉ phế truất của bệ hạ, ta vĩnh viễn đều là Sở vương phi của Vương gia! "

Vệ Hoàn có chút nghĩ không ra: "Tỷ tỷ lúc trước muốn đi ta không chịu, hiện giờ ta đáp ứng tỷ tỷ vì sao lại không đi? Tỷ tỷ đến tột cùng là muốn như thế nào? "

Tiêu Ấu Thanh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Sở vương, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt: "Thiếp không muốn thế nào, thiếp chỉ muốn... Lục vương có thể khỏe mạnh. "

Hôm nay chịu khuất nhục, hơn nữa lúc trước mọi chuyện đểu gặp phải điều khổ sở, làm cho trong lòng nàng sinh ra sợ hãi trong tương lai sẽ thành như thế nào: "Hai ca ca của ta đều không phải hạng người bình thường, Sở vương phủ không bảo vệ được tỷ tỷ. "
Từ khi nàng tính kế Sở vương, Sở vương cũng chỉ là bạc đặt cược của Tiêu gia mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới để cho nàng che chở mình: "Vương gia đã quên rồi sao? "

"Cái gì?"

"Đều là Vương gia bị thiếp hại nên mới bị cuốn vào trong trận phân tranh này, chỉ là thiếp thật không ngờ sẽ tới sớm như vậy, là thiếp không tốt, thiếp không có bảo vệ được Vương gia."

Vệ Hoàn rất muốn trả lời nàng, trận phân tranh này từ lúc nàng trở lại Đông Kinh, bước vào hoàng thành chính là đã bắt đầu.

Con ngươi sạch sẽ và thấu triệt ban đầu bây giờ có thêm một chút thâm sâu cùng với vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Ấu Thanh biết nàng thiếu cái gì, mà Liễu thị chính là bắt được điểm này, nàng chỉ là so với Liễu thị chậm hơn một chút.

Khi hai mắt nhìn nhau, đúng là Vệ Hoàn đã bại trận trước, khoảnh khắc quay đầu tránh khỏi tầm mắt kia khiến Tiêu Ấu Thanh cảm thấy hình như còn chưa quá muộn.
Người dịu dàng lại quá mức lý trí, ôn nhu của nàng sẽ làm cho người ta lún sâu, trầm luân, mà lý trí không thể vãn hồi cùng khắc chế sẽ làm cho người ta tổn thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi