NỮ THỨ VƯƠNG

Tháng năm năm Kiến Bình thứ tám, Đại Lý tự mở lại vụ án Thẩm Đồ mưu phản, do Tam Ti Sứ đồng chủ tọa. Tất cả các quan tư pháp nguyên thẩm liên quan đến vụ án này đều bị tạm giam ở Hình bộ.

"Mở đường!"

Trong quan đệ phủ Khai Phong, Triệu vương đang ngồi trên ghế thái sư rót trà: "Vừa rồi bộ dáng điện hạ sốt ruột lên xe ngựa, là muốn đến Đại Lý tự xem thẩm tra vụ án sao? Thật không ngờ điện hạ lại quan tâm đến vụ án này như vậy. "

Thái tử bình tĩnh vẻ mặt khinh thường: "Tam vương đến tột cùng là muốn nói cái gì? "

Đổi khách làm chủ, Triệu vương đẩy một chén trà qua, lại bưng lên đưa đến bên miệng nhấp một ngụm nhỏ: "Trà ở chỗ điện hạ quả nhiên là trà ngon."

Thái tử quay đầu không để ý tới.

Triệu vương liền nói tiếp: "Hôm nay Tam Ti cùng nhau thẩm án, bệ hạ sẽ đích thân đến xem. Hơn nữa không có gì bất ngờ, bệ hạ còn phái người đến triệu điện hạ cùng thần đến xem xét." Triệu vương có thâm ý nhìn Thái tử, cắn chữ nói: "Để học tập phá án. "


Triệu vương dời tầm mắt khỏi người Thái tử, để ý đến vạt áo, thản nhiên nói: "Để cho chúng ta sau này làm việc có thể cẩn thận hơn một chút. Mà không phải như bây giờ, chuyện rõ ràng trước mắt lại nhìn không rõ, cũng không chịu khó làm việc! "

"Điện hạ, người của Đại Lý tự tới rồi."

Quan viên áo xanh đi vào, hành lễ với Thái tử: "Phụng ý bệ hạ, bệ hạ đích thân đến xem thẩm án, lệnh cho Thái tử điện hạ cùng đến thẩm vấn. "

Quan viên lại nhìn thấy Triệu vương ở một bên, cúi đầu chắp tay nói: "Vừa lúc Tam vương cũng ở đây, bệ hạ cũng triệu Tam vương cùng đi. "

Triệu vương liền từ ngồi dậy, vỗ vỗ tay, thong dong nói: "Điện hạ, mời. "

Thái tử đứng dậy, hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.

Triệu vương liền híp mắt ở phía sau hắn nói: "Đừng tưởng rằng bệ hạ thật sự đang che chở ngươi, nếu không phải có Chính Sự Đường ở phía sau ngươi... Lần sau, ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa. "


Thái tử đứng yên, quay người lại nghĩ lửa gặp thuốc súng một chút liền sẽ nổ, chợt cười đùa nói: "Đáng thương a, được bồi thường cho một vị chính thê, lại bị bẻ đi cánh tay đắc lực. Quay đầu lại không chỉ còn hai tay trống rỗng, mà lại còn mang một thân bẩn thỉu. "

"Ngươi!" Triệu vương vặn vẹo khuôn mặt.

Thái tử đến gần vài bước nheo mắt lạnh lùng nói: "Nếu ta thất bại, cho dù vị trí này có giao cho ngươi, ngươi cũng không đấu lại được lão Lục!" Chợt xoay người cười to ra cửa.

***

Đại Lý tự.

Đại Lý tự khanh vừa mới gõ trấn thước trên bàn liền có cấm quân của Hoàng Thành ti tiến vào trong, đem ra lệnh bài ở thắt lưng dơ lên.

"Ba vị pháp ty, thánh giá đang trên đường tới, mời các tư sứ dời bước ra tiếp giá!"

Tiêu Hiển Vinh từ ngồi đứng dậy, hướng hai vị mặc hồng bào bên cạnh nói: "Xem ra bệ hạ muốn xem thẩm vấn, tiếp giá trước đi, sau đó hãy thẩm vấn. "


"Được."

...

Trên công đường có Thiên tử đang ngồi, trên ghế thái sư hai bên còn có hơn mười vị quan viên áo tím cùng ngồi thẩm vấn.

"Bệ hạ không phải là bởi vì mình tự mình phê chuẩn phán chém lập quyết tên Thẩm Đồ kia mà hối hận chứ? Cho nên mới đích thân đến xem thẩm vấn?"

"Bệ hạ, Thái tử điện hạ cùng Triệu vương đến rồi."

Hoàng đế ra hiệu, nội thị liền mang tới hai cái ghế đặt ở trước các vị đại thần cùng ngồi thẩm vấn phía bên trái.

***

Đại Lý tự đang thẩm vấn vụ án, mà trong tĩnh thất của Hình bộ còn có chủ án.

Từ lúc hừng đông, Tự Thừa liền ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui gần nửa canh giờ. Bóng đen đi tới đi lui, Sở vương tức giận mở mắt ra: "Đừng lắc lư nữa, đi qua đi lại đến mắt bổn vương cũng đều hoa rồi. "

Tự Thừa quay đầu nhìn về phía Sở vương: "Vương gia là con của quan gia, tất nhiên là không cần lo lắng, nhưng hạ quan thì khác. "
Sở vương liền lắc đầu nói: "Ta và ngươi cùng làm chủ thẩm, ngươi thẩm người, ta đóng dấu. Vương tử phạm pháp so với thứ dân phạm tội cũng giống nhau. Cho nên tội cố ý gϊếŧ người, lấy mạng đền mạng, bổn vương cũng khó thoát khỏi! "

"Cố ý gϊếŧ người?" Tự Thừa kinh hãi quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía Sở vương, lui về phía sau một bước híp mắt nói: "Vương gia là...ngài khi nào thì biết? "

Sở vương bưng hai tay đứng dậy trước bụng, đi về phía Tự Thừa, mỉm cười với hắn: "Ngay cả tướng lĩnh lập công huân ngươi cũng dám gϊếŧ, chỉ là một giám sinh ở Quốc Tử Giám thì ngươi lại không dám thẩm vấn? "

Tự Thừa cúi đầu.

Sở vương từ bên cạnh hắn đi qua: "Còn mong là Thái tử điện hạ sẽ tới cứu? Vọng tưởng này của ngươi vẫn còn sao? "

Sở vương nghiêng đầu, ý vị thâm trường cười nói: "Điện hạ nhà ngươi giờ phút này cũng đang nơm nớp lo sợ ngồi trên công đường ở Đại Lý tự đi, không chừng còn đang cố lấy lòng Thiên tử a! "
Tự thừa trợn tròn hai mắt xoay người: "Lấy lòng Thiên tử? "

"Điện hạ nhà ngươi hiện giờ đến bản thân cũng khó bảo toàn, chẳng qua do hắn là trưởng tử của bệ hạ, mà Tự Thừa ngươi, ngươi là cái gì?" Sở vương nhìn vẻ mặt kinh hãi, lúc này lạnh lùng quát: "Ngươi là do phán sai dẫn đến cái chết oan uổng của mệnh quan triều đình, Tự Thừa của Đại Lý tự! "

Tự Thừa bị một tiếng nói này của Sở vương không lớn không nhỏ nhưng rất có lực uy hiếp dọa sợ, chợt bùm một tiếng quỳ xuống: "Lục đại vương!"

——— ọp-———

Khóa sắt bị đứt, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra, chợt tiến vào mấy người hầu, khom người nói: "Lục vương, Vương phi đến rồi! "

Sở vương nghiêng người nhìn cửa một cái, chợt đi tới trước mặt Tự Thừa, cúi người vỗ vỗ bả vai hắn nhỏ giọng nói: "Tự thừa a Tự Thừa, ngẫm lại lời của ta đi. "
Lời nói xong liền xoay người sải bước rời đi.

Tự Thừa ngẩng đầu thấy Sở vương đi ra ngoài, liền đứng dậy muốn đi theo ra theo. Mấy người hầu sải bước ngăn hắn ở cửa, Tự Thừa liền chỉ vào Sở vương.

Người hầu hiểu rõ ý tứ của hắn, cười nhạo nói: "Người ta chính là Thân vương của quốc triều, cho dù mất đi vị trí Thiếu Khanh ở Đại Lý tự này, người ta vẫn có vương tước như trước. Tự Thừa ngài thì sao? Ai, ngài vẫn là ngoan ngoãn trở về chờ kết quả đi. "

***

Trong hậu viện ở nha môn Hình bộ, Sở vương ôm người vừa mới tới, cúi đầu nhỏ giọng u oán nói: "Tỷ tỷ sao bây giờ mới tới? Ta bị bọn họ nhốt ở nơi tối tăm này đã mấy ngày! "

"Hôm qua ngươi mới vào, nào có mấy ngày?"

Sở vương ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh: "Vậy ta cũng đã mấy ngày không trở về phủ, đến tỷ tỷ cũng không cần ta sao? "
"Không cần!"

Nàng lại gần: "Thật sao? "

Chợt ngẩng đầu, nhìn nơi khác: "Ai nha, đáng thương ta ở Đại Lý tự sửa lại công văn nhiều ngày như vậy, cũng không có ai tới đưa quần áo cho ta. Tỷ tỷ ngươi ngửi xem, ta đã mấy ngày không có tắm rửa. "

Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng đẩy nàng ra, ghét bỏ nói: "Lát nữa sẽ có người tới, ngươi mau buông ra. "

Nàng liền thật sự buông lỏng tay xoay người: "Ngươi xem, ta ở Đại Lý tự vất vả lâu như vậy, hôm qua còn bị mấy quan sai hung tợn áp giải đến Hình bộ. Hiện giờ ngay cả tỷ tỷ cũng ghét bỏ ta! "

Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhướng mày: "Cho dù ngươi bị cách chức thì ngươi cũng là Vương gia, bọn họ sao dám thô lỗ với ngươi, huống hồ còn là người của Hình bộ." Lại thở dài một hơi đi tới trước mặt nàng, để ý đến mái tóc vụn buông xuống trước trán nàng. Khi bị giam giữ đến trước Hình bộ, mũ quan của nàng đã bị cởi xuống: "Vừa rồi thánh giá đến Đại Lý tự, bệ hạ muốn tự mình phá vụ án này. "
Sở vương nhẹ nhàng cầm tay nàng: "Ta biết, đại khanh khi lấy được hồ sơ vụ án một lần nữa xem xét đã nói. Hơn nữa còn liên lụy đến Thái tử và Triệu vương, bệ hạ làm sao có thể yên tâm để cho những ngoại thần Tam Ti Sứ này đến thẩm vấn đây. "

"Nhưng... Cái ghế Thiếu Khanh Đại Lý Tự của ta còn chưa có ngồi nóng, đã bị mất ~"

"Mất quan là chuyện nhỏ, nháo đến ra mạng người mới là chuyện lớn."

Sở vương gật đầu: "Trong tay Triệu vương nắm đủ chứng cứ đủ để Thái tử bị phế. Là cố ý gϊếŧ người hay là do sơ xuất đều phải xem Triệu vương có chịu buông tha cho Thái tử hay không. Hoặc là nói có dám đối nghịch với bệ hạ hay không. "

"Lấy tội danh cố ý gϊếŧ người chẳng những có thể đánh ngã Thái tử, hơn nữa ta là một trong những chủ thẩm. Lấy tội sơ xuất mà luận, mặc dù không bị ban chết, chỉ sợ Triệu vương cũng sẽ để cho triều thần chết triệt, đem ta ném đến Tông Chính Tự phế truất đi. Cho dù ta có thể chứng minh mình đối với vụ án này không hề hay biết, nhưng phán sai chính là phán sai. Mang tội trên người liền vĩnh viễn không có khả năng được lập lên vị trí kia." Sở vương lại cười nói: "Bất quá ta đoán, Triệu vương sẽ không dám. Ai lại dám đi sờ râu của hổ chứ, dù sao hổ của Vệ gia chúng ta ác như vậy, ai cũng ăn! "
"Nếu hắn thật sự chọn ngươi trước thì sao?" Tiêu Ấu Thanh lo lắng hỏi.

"Ta tất nhiên có phương pháp thoát thân. Mặc dù không có, bệ hạ cũng sẽ không để cho ba chân đồng thời sụp xuống hai chân thuận lợi để cho Triệu vương một tay che trời. Bệ hạ đối với Triệu vương tuy có yêu thương, nhưng đó chỉ là tình yêu của quân vương, chứ không phải tình cảm của phụ thân đối với con cái."

Hoàng đế sủng ái Triệu vương, cả Vệ quốc đều biết, cho đến khi Sở vương nói ra khẳng định như vậy, Tiêu Ấu Thanh mới cảm thấy Hoàng đế quả nhiên là máu lạnh. Nghĩ đến có chút sợ hãi, nàng liền hơi ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở vương: "Thái tử phi cũng đã nói với thiếp về tình yêu của quân vương!"

"Thái tử phi điện hạ đã nói với ngươi những lời như vậy sao?" Sở vương vặn chặt lông mày, trong mắt đột nhiên trở nên có chút ảm đạm, dần dần thất thần nói: "Xem ra, người duy nhất ta chưa từng lừa gạt, không phải Long Đức công, mà là a tỷ..."
Sở vương xoay người đi về phía trước vài bước, bưng chén trà bên cạnh điểm tâm lên nhuận giọng: "Lúc hắn muốn ngươi thì có thể sủng ngươi, cho ngươi phong quang vô hạn, thậm chí là cả quyền lực. Long Đức Công làm người cương chính a, cũng không kết đảng với người khác, bởi vậy được Thái Tông coi trọng và tín nhiệm. Nhưng lại bởi vì quanh năm ở bên ngoài mang binh quyền, cho nên thế lực trên triều không nhiều lắm. Trong triều chỉ còn lại có hai đại thế lực văn võ quan giằng co." Sở vương xoay người: "Ngoại tổ của A Hề cùng ngoại tổ của Thái tử! "

"Nếu Văn Mục Công còn ở đây thì sẽ không có Triệu vương của hôm nay!"

"Nhưng bệ hạ đã qua tuổi trẻ, dù sao cũng phải chọn ra một người kế nhiệm đi. Nếu Thái tử cùng Triệu vương đều bị hắn coi là quân cờ, vậy Lục lang ngươi thì sao?"
"Ta?" Sở vương cúi đầu cười lạnh: "Ta ở trong mắt hắn là đứa con vô dụng và cũng là thần tử vô năng, làm sao có thể. "

Người giải thích xong tiến lại gần Tiêu Ấu Thanh, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Bởi vì vừa rồi trong đôi mắt ôn nhu của nàng thấy được một tia sợ hãi, Sở vương liền nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, chợt vùi vào cổ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc, nhắm mắt ôn nhu nói: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, bất luận là lúc nào, bất luận là ở nơi nào. Ta ở trước mắt tỷ tỷ vĩnh viễn đều chỉ là Lục lang ban đầu kia. "

—— Thùng Thùng!

Tiếng chuông và trống trên lầu góc vang lên.

Sở vương ngẩng đầu nhìn lại, ôm Tiêu Ấu Thanh cười nói: "Mặt trời đã xuất hiện, vụ án này...cũng nên thấy đáy rồi. "

***

Trên công đường của Đại Lý tự, Tư nhi ban đầu đi theo Thẩm Đồ thay hắn quản lý việc trong trạch khóc lóc kể lể đem nguyên nhân nói ra, chợt hai nữ tử trẻ tuổi bị mang lên công đường.
Khi hai nữ tử bị quan sai đẩy quỳ xuống, nhìn thấy người ngồi ở chỗ ngồi thứ hai bên trái quen mắt, liền càng thêm tin tưởng là Triệu vương.

"Bệ hạ minh giám, tiểu nhân là cô nhi do A Lang từ trên chiến trường nhặt về. Đi theo A Lang gần hai mươi năm, coi như là phụ thân ruột thịt, biết rõ A Lang tuy có háo sắc một chút nhưng tuyệt đối không có nửa điểm mang lòng phản loạn. Lại được Hoàng ân mênh mông như vậy, còn được giao trọng trách. A Lang trong lòng luôn cảm tạ Thiên tử, sao có thể sinh lòng mưu phản? Mong bệ hạ nhìn rõ sự việc, trả lại A Lang một cái công đạo! "

Tư nhi chợt đứng thẳng dậy chỉ vào hai nữ tử, tức giận nói: "Nhất định là các nàng trong lòng mang oán hận mà vu oan, ngày đó A Lang dùng số bạc lớn mua các nàng về viện trạch. An trí cho các nàng ở trong viện riêng biệt lại có người hầu hạ, nhưng các nàng vẫn không chịu theo, còn lên tiếng đòi hỏi. A Lang liền ra tay giáo huấn một phen, hai người này nhất định là bởi vì vậy mà sinh lòng oán hận, liền nghĩ đến dùng phương pháp này để trả thù. "
Đại thần ngồi trên ghế thái sư bên trái, Thái tử xắn tay áo ngồi ngay ngắn, hai tay trong tay áo siết chặt, sắc mặt tái nhợt nhìn hai nữ tử bị áp giải tiến lên.

Hoàng đế chống tay lên tay vịn, dựa vào trước người, hỏi hai nữ tử: "Có phải như vậy không?" Chợt lại nhìn thoáng qua Thái tử cùng Triệu vương, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hai nữ tử ngẩng đầu, nhìn người mặc hồng bào ngồi nghiêm chỉnh trên công đường. Lại nhìn thấy hai bên chỗ ngồi không chỉ có Thái tử, Triệu vương, còn có rất nhiều trọng thần triều đình khác, mới nhớ tới vị ngồi trước mắt nhìn rất quen này nguyên lai chính là đương kim Hoàng đế.

Hai người nàng liền tranh luận: "Không phải, là Thẩm Đồ trong lòng có ý đồ bất chính, hai tỷ muội chúng ta bị hắn mang về, trong lúc vô tình phát hiện ám các trong phòng hắn, bên trong dĩ nhiên còn có cấm vật. Sau khi hắn biết chúng ta đã nhìn thấy liền đối với chúng ta vừa đánh vừa mắng, còn uy hiếp chúng ta nói, nếu dám đem bí mật của hắn nói ra thì liền gϊếŧ chúng ta! "
"Bệ hạ, thần có điều muốn hỏi." Đại Lý tự khanh đứng dậy khom người hướng Hoàng đế nói.

"Hỏi đi."

"Tội mưu phản một khi bị vạch trần thì chính là trọng tội tru cửu tộc, nếu theo lời các ngươi nói, các ngươi nhìn thấy vật chứng như vậy, nếu hắn thật sự có tâm muốn mưu phản, sợ sự tình bị vạch trần. Vậy thì hai người ngươi làm sao có thể sống sót đến ngày hôm nay?"

Hai nữ tử thần sắc kích động nói: "Quốc triều có luật pháp hà khắc, gϊếŧ người đền mạng..."

"Hắn là Mã Quân Đô Ngu Hầu, muốn giấu hai nữ tử kỹ viện là việc không khó!" Đại Lý tự khanh ngắt lời.

Thấy nữ tử á khẩu không nói gì, Đại Lý tự khanh liền nhanh chóng khom người hướng Hoàng đế: "Bệ hạ, đây là lời khai mà Đại Lý tự cùng Hình bộ thu thập. Là bộ hạ cũ của Thẩm Đồ ban đầu cùng với hạ nhân trong Thẩm trạch cung cấp viết ra. Hai người này sau khi đến Thẩm trạch nhiều lần ra vào đều có ghi chép chi tiết, kính xin bệ hạ xem qua. "
Nội thị đem vài phần ghi chép chuyển cho Hoàng đế.

Các quan viên đang xem xét ở phía dưới thì thầm: "Vụ án của Thẩm tướng quân là do hai người này vu khống sao? Hay là vì lý do nào khác? "

"Trước tiên nhìn một chút rồi nói sau."

Trước khi nhìn khẩu cung, Hoàng đế cố ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu vương.

So với Thái tử mang vẻ mặt bối rối, Triệu vương ngồi trên ghế ngược lại mang vẻ mặt thong dong, trấn định tự nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi