NỮ THỨ VƯƠNG

Sau khi vụ án Thẩm Đồ được minh oan, Hình bộ trình lên vụ án xử lý phạm nhân mới, đồng thời thẩm viện cũng sẽ trình bày kết quả xử lý các thẩm phán đã sơ suất trong vụ án mưu nghịch.

Hoàng đế cầm bút khoanh tròn hai chữ giám sát trên hồ sơ vụ án, viết: Trảm Lập Quyết.

"Bệ hạ, Sở vương cầu kiến."

Hoàng đế ngẩng đầu, chợt nhìn thoáng qua hình phạt của chủ thẩm bên cạnh. Đại Lý tự là quan tư pháp chủ thẩm đứng đầu, ngoại trừ đình chỉ chức vụ còn bị áp giải vào đại lao Hình bộ.

Sở vương mặc dù cũng là chủ thẩm, là lần đầu chủ thẩm. Nhưng Trần Dục Trọng phán năng lực của thần quan ở Thẩm Quan viện, giải thích về tấu sơ: Thượng hành hạ hiệu, pháp luật an thiên hạ, làm quan biết pháp phạm pháp chỉ có thể nghiêm mà không thể khoan dung, Hoàng tử cũng như vậy.


Vì thế đem xử trí chủ thẩm Đại Lý tự từ lưu đày liền biến thành cách chức.

Hoàng đế buông bút trong tay xuống, suy nghĩ kỹ một hồi rồi ngẩng đầu, hướng Triệu Từ nói: "Đem phần vụ án này đưa về Hình bộ, bảo Sở vương trở về đi! "

"Bệ hạ không gặp sao?"

Hoàng đế lắc đầu, chợt nhìn thoáng qua Lương Hàn Lâm bên cạnh Khởi Cư Lang. Biết hôm nay là chế cáo ngày nghỉ của Chu Thế Nam, liền do Lương Văn Bác thay thế một ngày soạn thảo chiếu thư.

"Lương khanh!" Hoàng đế gọi.

"Có vi thần."

"Thay trẫm soạn chỉ!"

"Vâng." Lương Văn Bác chuẩn bị giấy bản thảo để nhấc bút lên.

"Xây dựng quốc gia trung lương, thập ác bất xá, cho nên phán trảm lập quyết. Lục hoàng tử thân là chấp pháp quan lại không thể nghiêm minh theo luật pháp, mệnh cho người...giám trảm! "

Lương Văn Bác kinh hãi, lệnh chỉ của Hoàng đế làm cho hắn không thể viết nổi: "Bệ hạ, Sở vương hiện giờ là người mang tội, giám trảm này..."


Hoàng đế ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Đồng, Hàn Đồng liền dừng bút giải thích với Lương Văn Bác: "Bệ hạ là để Lương Hàn Lâm viết cho Lục vương gia lấy thân phận Thân vương giám trảm. "

"Vâng."

Một lát sau, Lương Văn Bác đem từ ngữ đã viết xong cùng nội dung chiếu thư trình lên Hoàng đế: "Bệ hạ. "

Hoàng đế nhìn một chút, cười nhạt nói: "Không hổ là Trạng Nguyên Lang, cũng không hổ là người do Chu Thế Nam đề cử. Đem đến Chính Sự Đường, sau khi đóng dấu liền để môn hạ tỉnh lập tức thi hành! "

"Vâng."

Lương Văn Bác sau khi đi Hoàng đế lại nói: "Khởi Cư Lang cũng trở về đi, để Triệu Từ đi vào. "

"Vâng."

Triệu Từ vào trong, khom người nói: "Bệ hạ. "

Hoàng đế lạnh lùng: "Tự Thừa bị Hình bộ giam giữ kia không cần phải giữ lại! "

Triệu Từ gật đầu, xoay người muốn đi, Hoàng đế lại gọi hắn lại: "Chờ một chút! "


"Bệ hạ?"

"Mặt khác đi truyền lời cho Dương Thuật, nói cho hắn biết quan bào của hắn không cần giặt nữa!"

"Vâng."

***

Dương trạch lớn như vậy lúc này đã không thấy được mấy bóng người, từ giữa tháng Dương Thuật đã đem toàn bộ thân khế của các nữ sứ Tư Nhi trả lại. Mặt khác còn trả hết toàn bộ tiền công của bọn họ trong mấy năm còn lại, cho bọn họ rời khỏi Dương trạch.

Trong trung đường ở Dương trạch được trang trí đơn giản. Dương Thuật cởi mũ áo, chỉ ngồi một chỗ ở ghế chính, trên bàn tay bên phải còn để một thân công phục đã gấp gọn gàng, mũ quan bằng phẳng màu đen đặt trên công phục.

Quản gia Dương trạch luyến tiếc rời đi, vào trong khổ sở cầu xin: "A Lang đây là muốn bỏ lại bọn tiểu nhân mà một mình chịu chết sao? "

Dương Thuật đỏ mắt: "Đồ đạc đều đã đưa đi rồi sao? "
"Dựa theo phân phó của ngài, đem tiền tài đưa đến Đại tướng quốc tự. Đem y thư đưa đến viện trạch của Tôn phó sứ, đồ vật ngài dặn dò cũng tự mình giao cho Sở vương gia."

Dương Thuật hít sâu một hơi, híp mắt già: "Lão phu tuổi già góa bụa, quản gia đi theo lão phu hơn hai mươi năm, thay lão phu xử lý việc trong trạch. Lão phu trong lòng cảm kích, chỉ là bây giờ không giống ngày xưa, nơi này là nơi thị phi, vẫn là mau chóng rời đi đi. "

Quản gia quỳ xuống với Dương Thuật, dập đầu khóc nói: "Sở vương nhờ tiểu nhân chuyển lời cho ngài! "

————————

Bên trong Sở vương phủ.

"Truyền xuống... lệnh cho Lục tử Sở vương làm giám trảm, không được có sai sót!" Thông sự xá nhân đem chiếu thư đọc xong, thấy Sở vương ngẩn người bất động tại chỗ, liền nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở: "Lục vương, đã đến lúc tiếp chỉ. "
"Trảm Lập Quyết? Không phải Trảm Giám Hầu sao? Vì sao lại biến thành Trảm Lập Quyết? Còn để cho ta làm giám trảm? "

Thông sự xá nhân đem chiếu thư giao cho Sở vương: "Tâm tư của bệ hạ ai cũng không đoán được. Có lẽ là muốn cho Lục vương thông qua việc giám trảm lần này để hiểu rõ lễ pháp vô tình a. "

Sở vương vô lực lui về phía sau vài bước: "Lễ pháp vô tình? "

Thông sự xá nhân khom người: "Ngày mai sẽ hành hình, pháp trường ở cửa ngũ triều. Xin Lục vương đến trước buổi trưa, hạ quan cáo lui. "

Tiêu Ấu Thanh lúc này đỡ lấy nàng, hỏi: "Việc giám trảm này là có dụng ý gì sao? "

Sở vương nghiêng đầu, bình tĩnh hô hấp: "Kết quả này nếu ta không nguyện ý cũng vậy, ta không chỉ đoán sai, mà còn...đã quên! "

Thông sự xá nhân vừa đi không lâu, Tiểu Lục Tử vào trong: "A Lang, ngoài cửa có người cầu kiến, tự xưng là quản sự của Dương y sứ gia. "
"Dương Thuật?" Sở vương kinh hãi: "Để cho hắn tiến vào! "

Một gã lão gia vội vàng đi vào trong, vẻ mặt uể oải đem một phong thư từ trong ngực lấy ra: "Sở vương gia, đây là thư A Lang nhà ta ủy thác cho ngài."

Tiêu Ấu Thanh thay nàng tiếp nhận, Sở vương cũng không mở ra ngay lập tức, mà là nghi hoặc hỏi: "A Lang nhà ngươi hiện tại đang ở nơi nào? "

"A Lang ở trong trạch." Lão gia chợt quỳ xuống, rơi lệ nói to: "Tiểu nhân mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẩn cầu Vương gia cứu A Lang nhà ta đi! "

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Mấy ngày trước A Lang về đến trạch liền bắt đầu lục tục đuổi đi các gia nô. Sau đó đem ruộng đất không nhiều bán đi, đem gia sản đều quyên góp vào Đại Tướng Quốc tự. Từ hôm qua A Lang liền cởϊ qυầи áo ngồi ở trung đường, suốt một đêm cho đến hôm nay."
Nghe xong, Sở vương liền vội vàng mở thư ra.

Chỉ thấy bên trong phong bì chứa đầy tờ giấy trắng, ngoại trừ đường màu đỏ, một chữ cũng không viết.

Sở vương buông tay, hô hấp càng thêm nặng nề, chợt chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt hồng nhuận nói: "Ngươi thay bổn vương chuyển theo một câu trở về cho A Lang nhà ngươi..."

...

Lão gia ngẩng đầu nhìn Dương Thuật, nhớ lại lời Sở vương nói, kể lại: "Dương công khoan dung, quân tử an bình! "

"Sở vương còn nói, đa tạ ngài khi còn bé đã cho Tôn thái y đến khám bệnh cho ta. Hiện giờ bệnh của ta đã khỏi hẳn, vĩnh viễn nhớ kỹ phần ân tình này."

Lão gia vừa dứt lời liền có một đám người xong vào Dương trạch, thanh âm ồn ào truyền đến trung đường.

Dương Thuật mở mắt ra nói: "Ngươi đến cửa sau trốn đi đi. "

Lão gia lại dập đầu lần nữa, nước mắt đầy mặt run rẩy nói: "A Lang! "
Triệu Từ đi vào trong viện trạch của Dương Thuật, trong phòng ngoại trừ bàn ghế cũ kỹ cũng không còn đồ đạc nào khác dư thừa. Dương Thuật ở y quan viện nhiều năm, hai tay trước nay đều trong sạch. Triệu Từ thở dài một hơi, phất tay đuổi lui tất cả người đi theo.

Chậm rãi đi tới trước người Dương Thuật, thấy hắn một thân trang phục trắng, tóc bạc trắng, rũ xuống vẻ già nua. Triệu Từ liền thập phần tiếc hận run lên hỏi: "Dương công, hối hận rồi sao? "

"Hối hận thì như thế nào? Không hối hận thì như thế nào? Quân quân thần thần, phụ tử phụ tử, vì sao lại gọi là hư danh. Quân bất quân, thần bất thần, phụ tử không nhận nhau, lão phu ta đã chịu đủ rồi!"

Triệu Từ liền xoay người đi ra ngoài, vừa đến cửa dừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Bệ hạ bảo tiểu nhân đến chuyển lời cho Dương công, quan phục của Dương công không cần giặt nữa!" Dứt lời, rời đi về phía trước.
Dương Thuật từ ngồi đứng dậy, quỳ xuống hướng chính Bắc của viện trạch, dập đầu run rẩy nói: "Thần, cẩn thận tuân theo mệnh quân! "

————————

"Muốn khóc cứ khóc đi, có thiếp ở đây, sẽ không có ai biết." Tiêu Ấu Thanh đi tới bên cạnh nàng, nhìn con ngươi xuất thần nhìn bên ngoài cửa sổ. Nhìn nàng không nói một lời ngồi một mình ở đây nửa ngày, thực sự là đau lòng.

Sở vương quay đầu lại nắm lấy tay Tiêu Ấu Thanh, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ yên tâm, hắn muốn mượn Dương Thuật để cảnh cáo ta. Bất luận là tín nhiệm đến cỡ nào, người trọng đến yếu cỡ nào, phàm là có một chút ý đồ bất chính, hắn đều có thể vứt bỏ như một thần tử kia! "

"Cho dù ta là con của hắn thì cũng giống như vậy. Bất quá, hắn cho rằng như vậy có thể dọa lui ta sao. Lần nhị ca chết kia, ta vĩnh viễn cũng không quên!"
***

Ngày hai mươi mốt tháng năm năm Kiến Bình thứ tám, Hàn Lâm y quan sứ Dương Thuật qua đời trong tư trạch. Cả triều khiếp sợ, người kêu rên đa phần là phụ nhân, Thiên tử hạ chiếu truy thăng là Lễ bộ thượng thư, hiệu Từ, bỏ triều ba ngày.

Hình phạt trảm lập quyết kéo dài ba ngày, lại chiếu theo mệnh để Hàn Lâm y quan phó sứ Tôn Hồng Đạt kế nhiệm Hàn Lâm y quan sứ, thống lĩnh Hàn Lâm y quan viện.

Ngày hành hình, ở cửa Nam thành Đông Kinh, phạm nhân đeo ba còng sắt do Hình bộ dùng xe lộ áp giải đến cửa phủ Khai Phong. Dọc theo đường đi đều là ánh mắt tiếc hận của dân chúng.

Có người thở dài: "Hai cô nương này thật đúng là đáng thương, thượng quan có triều đình che chở, không có người chủ trì công đạo, thế đạo này thật đúng là..."

"Một mạng đổi một mạng, cho dù là nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, hại người chung quy cũng phải phục pháp!"
Cũng có người châm chọc cười nói: "Nước trong triều không chỉ có sâu mà còn đen. Ai biết được bên trong chuyện này còn có giấu bí mật gì khác hay không!"

...

Phía Bắc pháp trường thiết lập chỗ ngồi, phía Nam thiết lập hình đài, cấm quân đề phòng bốn phía. Phạm nhân đến pháp trường được đưa lên hình đài, cấm quân liền đem còng tay trên tay cùng dây xích của các nàng lấy xuống.

Chung quanh pháp trường rất nhanh đã vây kín người, phần lớn là nam nhân, thỉnh thoảng cũng có vài tiểu hài tử tò mò tiến lại gần nhưng đều bị người lớn lôi kéo rời đi.

"Nghe nói người phụ trách giám trảm lần này là một vị Vương gia."

"Hai nữ tử này có thân phận gì? Lại có thể để cho con trai của quan gia tự mình đến giám trảm?"

"Vị Vương gia kia chính là một trong những chủ thẩm đã phán sai án, mới vừa mới thăng chức Thiếu Khanh ở Đại Lý tự. Cái ghế này a, còn chưa ngồi nóng thì liền bị hai người này cấu kết hãm. Hại một nhóm quan viên ở Đại Lý tự bị phạt, quan gia để Vương gia giám trảm, hẳn là có ý khác đi!"
...

"Giám trảm tới!"

Cấm quân ở bên trái pháp trường sắp xếp ra một con đường, chợt chậm rãi có một thanh niên gầy gò đi ra. Nhìn thì chỉ có mười bảy mười tám tuổi, một thân cổ tròn màu tím, đem ánh mắt mọi người hấp dẫn qua.

Chợt trong đám người dẫn đến một trận nghị luận, phần lớn đều là các lão gia lớn tuổi đã được nhìn qua chân dung của Thiên tử: "Trách không được lúc trước kinh đô luôn truyền tai nhau, trong số các vị Hoàng tử thì người này giống quan gia nhất, là Lục vương gia! "

"Đúng thật là giống!"

Pháp trường thiết lập không lớn, cho nên mặc dù đứng ở bên ngoài pháp trường cũng có thể nhìn thấy bộ dáng mỗi người bên trong rất rõ ràng.

Sở vương đi đến giữa pháp trường liền dừng lại, nhìn thoáng qua hình đài, muốn cất bước đi qua. Nắm tay áo trong, chợt thầm thở dài một hơi xoay người đi tới chỗ ngồi.
Tiểu quan áo xanh ở một bên tiến lên, gật đầu khom lưng nói: "Vương gia, hạ quan biết ngài chưa từng làm giám trảm, cho nên hạ quan ở đây cùng ngài giải thích một phen. Hành hình bình thường đều là vào giữa trưa, lúc này là thời điểm mặt trời nóng nhất, cửa Nam đối diện với mặt trời. Vì chí dương cùng người chết chí âm tương hòa, cho nên liền định vào buổi trưa. Lát nữa sẽ có người báo thời gian, đến ba khắc, Vương gia chỉ cần đem cái này ném xuống là được!" Tiểu quan chỉ vào tấm bảng gỗ khắc chữ lệnh.

Sở vương không nói gì chỉ gật gật đầu.

Hình ảnh phản chiếu của tấm bảng gỗ trên mặt trời từng chút từng chút xoay tròn. Sở vương ngồi ở trên ghế, lòng bàn tay nặn ra mồ hôi, như ngồi trên nỉ.

Giờ ngọ vừa đến, quan sai Hình bộ bưng tới hai chén rượu.
Quan viên liền tiến lên: "Triều ta có luật lệ, trước khi xử trảm thì ngoại trừ tiễn đưa bằng rượu còn cho phép phạm nhân cùng người nhà nói lời từ biệt. Vương gia là giám trảm, cho nên lát nữa còn cần ngài tự mình đến giám thị. "

Sở vương lạnh lùng nhìn Hình đài, nhướng mày nói: "Hai người này hãm hại thần tử của quốc triều. Người nhà không bị liên lụy, chỉ sợ ngay cả trốn cũng trốn không kịp, sao còn có thể tới thăm! "

"Vương gia nói cực kỳ đúng, hạ quan họ Lưu danh Tuyền, là Viên Ngoại Lang ở Hình bộ."

Sở vương nghiêng đầu, lúc này mới liếc mắt nhìn vị Viên Ngoại Lang này một cái: "Ân. "

Viên Ngoại Lang lúc này mới khom lưng trở lại chỗ ngồi của mình.

—— Thùng Thùng! ——

"Giờ ngọ, ba khắc!"

Sở vương run rẩy thở ra một hơi, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng càng ngày càng nặng nề, hơi run rẩy vươn tay ra, lấy lên một gây gỗ khắc chữ lệnh.
Trên Hình đài, tay sát thủ cởi trọc cởi bỏ những cây cọc trên lưng phạm nhân.

— lọc cọc ! ——

Tấm bảng gỗ nho nhỏ chạm đất, xoay tròn vài cái hạ xuống, thanh âm thanh thúy.

***

Hàn Đồng khom lưng thay Hoàng đế nhặt cây trâm bị rơi xuống.

"Cây trâm này của bệ hạ rất độc đáo... Hẳn là vật cũ đi, nhìn vật nhớ người, thì ra bệ hạ cũng có nữ tử vướng bận trong lòng."

Hoàng đế tiếp nhận, hướng Hàn Đồng cười nói: "Không phải nói không dám tự tiện phỏng đoán thánh ý sao? "

Hàn Đồng liền khom người: "Sự tình có nặng có nhẹ, thần đương nhiên không dám nghị luận chuyện triều chính. "

Hoàng đế giơ cây trâm đặt dưới ánh sáng, con ngươi dần dần phiếm hồng: "Không đợi được hoa Hải Đường nở, cũng không đợi được...lời hứa hẹn! "

"Bệ hạ, người ở cửa Nam đã trở lại."
Hoàng đế quay đầu lại: "Là nói gì vậy?"

Triệu Từ nhìn thoáng qua Khởi Cư Lang bên cạnh, chợt nói: "Lúc Sở vương giám trảm, dân chúng đều nghị luận Sở vương cùng bệ hạ lúc còn trẻ cực kì giống nhau. Trừ chuyện đó ra, mãi cho đến khi hành hình xong Sở vương cũng không có hành động nào khác biệt. "

Hoàng đế chắp tay suy nghĩ hồi lâu, chợt hỏi: "Người khác thì sao? "

"Sở vương giám thị trảm xong liền báo thân thể không khỏe, nôn đầy ra đất, đã được Sở vương phi đón về vương phủ. Bệ hạ, Sở vương gia dù sao cũng còn trẻ, mới mười mấy tuổi, giám trảm phạm nhân là loại chuyện đẫm máu như vậy..."

Hoàng đế lạnh mặt: "Khi trẫm mười mấy tuổi đã xách đầu địch tướng!" Sau đó ngồi trở lại ghế: "Đợi cho thân thể hắn khá hơn một chút, sau đó triệu hắn đến gặp trẫm!"
Triệu Từ á khẩu không nói nên lời, chỉ đành gật đầu: "Vâng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi