NỮ TÔN CHI Y NỮ SỦNG PHU



Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Thần sắc Lam Nhiễm vừa động, nhấp môi:
- Cách này chỉ có thể giảm độc tố lan ra thôi.

Nửa canh giờ phải thả lỏng một lần, rồi lại cột lại.

Như thế máu độc sẽ bài trừ sạch sẽ một chút.

Nếu ta đoán không sai, có thể là rắn Hoa Lăng cắn.
Thân mình Tô Lạc mềm nhũn, cũng may là Lan Hỉ đứng bên cạnh đỡ lấy.

Tô Lạc buồn rầu quỳ trên mặt đất:
- Lam thần y, ta biết y thuật của ngài cao minh.

Cầu xin ngài nhất định phải cứu mẫu thân của ta.
Lam Nhiễm gật gật đầu, mang theo Dung Khanh vội vàng trở về phối thuốc.
A Ngưu thấy hai người cầm tay nhau rời đi thì buồn bả.

Lan Hỉ vỗ vỗ A Ngưu, cười không ngừng:
- A Ngưu, ngươi nói xem, Dung công tử có phải rất xứng đôi với Lam thần y không? Duyên phân mà, thật sự là duyên phận.
A Ngưu mỉm cười, gật đầu.
Tô Lạc thấy đôi mắt A Ngưu mất mát, tay nắm chặt.

Lan Hỉ vỗ bả vai Tô Lạc trấn an:
- Lạc tử, mẹ ngươi là tai họa di vạn năm đâu? Đừng lo lắng.
Tô Lạc gật gật đầu.
Lan Hỉ nhìn Tô Lạc canh giữ ở mép giường rồi lại nhìn vào phòng A Ngưu.

Trong lòng bà có ý: "A Ngưu nhà mình cũng đến tuổi định thân rồi."
Về đến nhà Lam Nhiễm bắt đầu đặt bút viết phương thuốc.

Đột nhiên, nàng nhớ tới vị thuốc cuối cùng trị tận gốc độc của rắn Hoa Lăng là hoa diệp trọng lâu.

Lam Nhiễm nghiêm túc đeo sọt thuốc chuẩn bị đi lên núi.
Dung Khanh bước vào liền nhìn thấy thảo dược trên y thư giống y đúc với loại sáng sớm ngày đó chàng hái được.

Mặt Dung Khanh trắng bệch:
- Có phải ta làm sai việc gì rồi không?
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh hoảng loạn thì giơ tay xoa đầu chàng, ôn hòa nói:
- Không sao.

Ta muốn lên núi hái thuốc.


Hôm nay, Tiểu Như giao cho ngươi.
Dung Khanh giữ chặt tay áo của Lam Nhiễm:
- Ta giúp ngươi đi.

Hoa diệp trọng lâu sống trên núi cao, ta có võ công, ta có thể giúp ngươi.

Chuyện này cũng vì liên quan tới ta mà ngươi mới phải lên núi hái thuốc.
Lam Nhiễm khuyên bảo Dung Khanh là không được, trầm giọng nói:
- Trên người của ngươi vết thương vẫn chưa lành.

Không thể quấy phá được.
Dung Khanh giữ chặt Lam Nhiễm, hốc mắt đỏ lên: - Trời sắp tối rồi mà ngươi còn lên núi, chắc chắn nguy hiểm rất lớn.

Thương thế của ta không có gì đáng ngại cả.
Lam Nhiễm thở dài, chỉ có thể đồng ý với Dung Khanh.
Hai người dắt tay nhau đi lên núi.
Sắc trời ngả về tây, ánh nắng le lói chiếu vào rừng.

Không gian trên núi khá ẩm ướt vì mưa.

Lam Nhiễm dắt Dung Khanh đi, ôn hòa nói:
- Cẩn thận một chút.
Tai Dung Khanh ửng đỏ.

Cũng may có thời gian nên chàng dần quen với những cử chỉ của Lam Nhiễm, vì vậy mà cũng không hở một chút là đỏ mặt nữa.
Dung Khanh cảm thấy bầu không khí có chút lạnh thì mở miệng hỏi:
- Lam Nhiễm tỷ tỷ, hoa diệp trọng lâu sống ở chỗ nào thế?
Lam Nhiễm nhỏ giọng đáp:
- Hoa diệp trọng lâu thích ướt, không thích ánh sáng.

Phiến lá hơi dài.

Bởi vì hoa văn phồn đa nên người ta lấy tên là trọng lâu.

Nó sinh trưởng có chút đặc biệt nên khó tìm.
Đôi mắt Dung Khanh hơi ám.

Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh thì liền biết tâm tình của chàng.
Nàng lên tiếng trấn an:
- Ngươi cũng chỉ là vô tình làm vậy mà thôi.

Hoa diệp trọng lâu không phải là vật hiếm thấy, chỉ là nó khó tìm mà thôi.
Đôi mắt Dung Khanh mở to.

Chàng cảm thấy nàng sao mà là tốt đến như vậy.
"Ngươi tốt như vậy, khiến ta thật muốn đem ngươi giấu đi."
Lam Nhiễm câu môi cười nhạt, mê loạn đôi mắt Dung Khanh.
Hai người bước vào một con đường nhỏ lầy lội.

Dung Khanh nhìn bán biên liên bên đường hình dáng kì lạ, chàng nghĩ Lam Nhiễm sẽ thích bèn hái rồi để vào sọt của nàng.
Sắc trời dần tối, Lam Nhiễm tỉ mỉ tìm hoa diệp trọng lâu.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, tìm mãi vẫn không thấy mà hai người lại đi đến một trước một đám sói.
Lam Nhiễm gắt gao nắm tay Dung Khanh, muốn trấn an chàng.

Nàng đem chàng bảo hộ phía sau người.
Dung Khanh sờ roi bên hông.

Cái này lâu lắm chàng mới tìm được.

Nếu có thể chàng không muốn ở trước mắt Lam Nhiễm dùng roi.

Trong kinh, những quý nữ kia đều coi trọng vẻ ngoài cùng thân phận của chàng mà thôi, chưa từng có một người nào xuất phát từ nội tâm đối tốt với chàng.
Lam Nhiễm cầm đá lửa từ trong sọt thuốc ra.

Từ trên mặt đất nàng nhặt một nhánh cây rồi cầm bao bố quấn quanh.

Dung Khanh tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Mặt Lam Nhiễm không đổi, động tác trên tay nhanh hơn, bậc lửa trên bao bố.

Nàng cầm cây đuốc ý muốn lui tán bầy sói, nhỏ giọng nói:
- Đây là đá lửa.
Có lẽ là sói đói trong thời gian dài nên tuy là sợ mồi lửa nhưng vẫn tiến lên vài bước.
Sói nhìn chằm chằm Lam Nhiễm bằng đôi mắt thị huyết tựa như bước tiếp theo sẽ nhảy lại đây.
Dung Khanh hung hăng rút roi dài ra.

Chàng rút lại thì có máu văng ra.

Dung Khanh linh hoạt dùng roi, sắc mặt như thương làm lui bầy sói.
Ánh mắt Lam Nhiễm sắc bén, đàn sói như bị chọc giận, không sợ chết tiến lên cắn.
Lam Nhiễm cầm cây đuốc làm bị thương không ít sói.

Nàng che lại mũi rồi lấy ra một bao bột phấn rải lên.

Nhưng ông trời lại không chiều lòng người nên trời cứ thể đổ mưa lả tả.

Lam Nhiễm giữ chặt Dung Khanh.

Có lẽ vì bột phấn bị ướt nên thuốc có hiệu lực rất ít.

Tình huống không may chính là lửa của cây đuốc cũng dần nhỏ lại.

Nếu thương thế của Dung Khanh ổn thì không nói làm gì nhưng bởi vì mắc mưa cộng thêm động tác quá mạnh khiến cho miệng vết thương bị rách chảy máu.
Hai người nhìn chằm chằm bầy sói.

Sau một hồi chiến đấu, tinh thần mệt mỏi, mặt Dung Khanh trắng bệch.

Lộ ra khoảng cách, một con sói hung hăng nhảy tới chỗ Dung Khanh để cắn cẳng chân chàng.

Lam Nhiễm sắc lạnh đá văng con sói.
Sói có ý muốn lui tán.

Người Dung Khanh mềm nhũn.

Lam Nhiễm nhìn cẳng chân đầy máu của Dung Khanh thì cõng chàng chạy về phía trong rừng sâu.

Lúc này, vận may của hai người cũng khá tốt.
Ở một góc bên vách núi có một cái sơn động nho nhỏ, trong lòng Lam Nhiễm vui vẻ.
Lam Nhiễm buông Dung Khanh, nhẹ giọng nói:
- Dung Khanh, cảm giác thế nào?
Mặt Dung Khanh trắng bệch, chàng cắn môi, cảm thấy đầu hơi đau, giọng nói mềm mại:
- Choáng đầu.
Dung Khanh ôm chặt lấy eo Lam Nhiễm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ thân mật:
- Phụ thân đều gọi ta là Dung Khanh.

Sao ngươi không kêu ta là Khanh Khanh?
Người Lam Nhiễm lập tức cứng đờ.

Nàng cảm thấy tay để ở đâu cũng không đúng.

Nàng muốn kéo tay Dung Khanh ra nhưng chàng lại ôm quá chặt.
Dung Khanh chớp chớp mắt, mỉm cười:
- Ngươi kêu ta là Khanh Khanh thì ta liền buông ngay.
Trong lòng Lam Nhiễm nhảy lên một trận, nàng áp xao động xuống, giọng nói có chút khàn khàn:
- Khanh Khanh.
Dung Khanh cười vui vẻ, mặt chàng cọ cọ mặt Lam Nhiễm.

Ánh mắt hai người đối nhau.

Lam Nhiễm hơi giật mình.

Nàng cảm thấy bên tai nóng lên, cảm thấy như vậy rất kì lạ như là có chuyện muốn thoát khỏi khống chế của bản thân, quá mức bừa bãi.
Tiếc là Dung Khanh lại ngơ ngác xoay đầu Lam Nhiễm khiến cho nàng nhìn thẳng mình.

Mặt Dung Khanh đỏ lên, chớp mắt mang theo một chút ủy khuất:
- Ngươi không xem ta.

Ta quá khó coi sao?
Tim Lam Nhiễm tức khắc đập chậm nửa nhịp.

Lam Nhiễm biết Dung Khanh hiện tại đã bắt đầu sốt.

Vì không để cho chàng tiếp tục quấy phá, nàng cầm lấy tay Dung Khanh nhẹ giọng nói:
- Khanh Khanh nghe lời nào.
Dung Khanh chậm rãi buông tay, lắc lắc đầu rồi dựa vào trên tường.
Lam Nhiễm thấy Dung Khanh cuối cùng cũng đã buông tay thì trong lòng buông lỏng.

Nàng nhìn quần áo bị ướt của Dung Khanh thì ánh mắt hơi trầm xuống.

Trước tiên nàng đốt lửa lên rồi cởi áo ngoài của mình.

Nàng nhìn Dung Khanh thì cảm thấy có chút đỏ mặt.

Nàng âm thầm nghĩ trong lòng: "Mình cũng không phải là chưa từng gặp qua nam vai trần mà."
Nàng nhẹ nhàng cởi quần áo Dung Khanh ra.

Lúc này nàng nhìn thấy vết thương đang chuẩn bị lành bị rách làm máu ứa ra thì nàng hối hận vì đã đồng ý đem Dung Khanh lên núi.
Mạng người ở trời.

Lam Nhiễm bất chấp nam nữ khác biệt liền quay người cầm quần áo sạch sẽ cất ở tầng thứ hai.

Nàng tìm kiếm dược liệu thì phát hiện ra trong đó có bán biên liên.

Nàng cầm chày giã thuốc giã nát nó rồi lại nhìn mặt tái nhợt của Dung Khanh, động tác trên tay nàng cũng nhanh hơn.
Sọt thuốc của Lam Nhiễm có chút đặc biệt.

Tầng một để dược liệu, tầng hai để một ít vật phụ trợ.
Lam Nhiễm lau vết máu trên người Dung Khanh.

Lúc đắp thuốc thì nàng nghe Dung Khanh rên la.

Lam Nhiễm hơi hoảng loạn, thấp giọng trấn an, mà như vậy cũng có hiệu quả.

Lam Nhiễm lau mồ hôi trên trán, mặt mày mệt mỏi.
Thấy lửa nhỏ, nàng muốn đốt thêm que diêm nhưng lại cảm thấy phía sau mềm mại truyền đến một tầng nhiệt độ nhàn nhạt.

Lam Nhiễm cứng đờ, không dám cử động.

Dung Khanh tái nhợt mặt ôm Lam Nhiễm thấp giọng nói:
- Thật ấm.

Thoải mái.
Lam Nhiễm không dám cử động mạnh.

Nàng đem Dung Khanh kéo ra rồi nhẹ nhàng đắp quần áo lên.

Dung Khanh lại lần nữa ôm nàng, đôi mắt nhìn Lam Nhiễm:
- Tạ tỷ tỷ, sao bây giờ ngươi mới đến.
Tay Lam Nhiễm hơi cứng đờ.

Trong lòng nàng có chút giãy giụa.

Rồi nàng dần dần khôi phục.

Lam Nhiễm kéo tay Dung Khanh, để lại quần áo rồi nhìn chàng ngủ say.

Đôi mắt nàng hơi lóe.
Nàng chậm rãi xoay người giữ khoảng cách với Dung Khanh.

Trong động, hai người ở rất gần nhau nhưng lại không sinh ra hơi thở mờ mịt.
Trong sơn động que diêm vang lên vài tiếng, âm thanh lúc lên lúc xuống.
Lúc Dung Khanh mở mắt ra, chàng liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp như họa của Lam Nhiễm.

Tay chàng nhẹ nhàng miêu tả mặt mày của Lam Nhiễm.

Ngón tay chọc chọc môi đỏ no đủ của Lam Nhiễm.

Chàng thấy Lam Nhiễm không có động tĩnh gì thì mắt lấp lánh, cúi xuống hôn.

Sau đó chàng đỏ mặt che miệng lại, khóe miệng gợi lên một độ cung ngày càng lớn.
"Đóng dấu rồi, ngươi là người của ta.

Sau này hồi kinh, ta làm sao nói với mẫu hoàng.."
Khi Lam Nhiễm tỉnh lại thì thấy Dung Khanh nhắm mắt nằm đối diện mặt nàng.

Nàng hô hấp nao nao, đôi mắt hơi lóe, nàng dời cánh tay đi.
Dung Khanh là giả bộ ngủ.

Vừa rồi lúc Lam Nhiễm chuẩn bị mở mắt thì Dung Khanh liền giả bộ ngủ say.
Dung Khanh chậm rãi ngồi dậy, nhìn quần áo trên người mình còn ấm áp thì chàng vội đem quần áo ôm vào trong lòng.

Trong lòng chàng tràn đầy vui mừng nhảy nhót.
Lam Nhiễm không biết hiện tại mình là bị làm sao cả.

Nàng chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Lam Nhiễm lắc đầu, chuẩn bị đi tìm ít trái cây lót dạ sáng sớm.
Dung Khanh ôm quần áo chờ mãi chờ mãi không thấy Lam Nhiễm thì nhớ lại đàn sói tối qua.

Mặt chàng trắng bệch.

Chàng muốn đứng dậy nhưng chân lại đau đớn không ngừng khiến cho mặt chàng càng thêm trắng bệch.
Dung Khanh cố hết sức dựa vào tường.

Chàng dùng một chân mà khó khăn lê đi.

Đột nhiên chàng phát hiện một cây màu xanh lục.

Dung Khanh vui vẻ: "Hoa diệp trọng lâu.

Không ngờ nó lại ở chỗ này.

Thật muốn đem tin tốt này nói cho Lam Nhiễm mà.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi