NỮ TƯ TẾ

Chung quanh không một bóng người, bọn họ gắt gao ôm ấp, hôn môi, vuốt ve.

Bỗng nhiên Imhotep ôm lấy cô lui về phía sau, vừa thối lui thì một đường kiếm vung đến nơi họ vừa đứng, mà người cầm kiếm từ trong bóng đêm lạnh lùng nói: “Buông nàng ra, ngươi không xứng ôm nàng.”

Aisha biết chủ nhân của giọng nói này, người này chính là người anh trai yêu nghiệt kia. Mà bên người hắn, một cô gái trên tay cầm rắn cũng đồng thời đi đến.

Aisha ho nhẹ một tiếng, xem ra lần này thật là muốn đánh nhau. Nhưng mà người anh trai này thật yêu cô sao? Hoặc là thật sự yêu cũng là Aisha trước kia mà thôi.

Imhotep lạnh lùng nói: “Ta đã ôm, ngươi có thể làm gi?”

Aisha ngẩng đầu liếc nhìn Imhotep một cái, người này thật sự da mặt siêu cấp vô địch dày đi, những lời như thế mà cũng có thể nói.

Bất quá, này thật làm người ta không nói nên lời, làm người ta thẹn thùng được không?

Đáng tiếc cô đến từ hiện đại, chuyện này cũng không ảnh hưởng cô. Cô ho nhẹ một tiếng, đem mắt chuyển hướng nơi khác. Mà Musar lên tiếng càng lạnh hơn, hắn đối với Aisha nói: “Vì sao, ta đối với em tốt như vậy, em lại luôn phản bội ta? Đầu tiên là Daoud, hiện tại là tên này, ta sẽ không lại tha thứ cho em, cùng anh trai ở cùng nhau đi, ta Aisha….”

“Im miệng, nàng không phải của ngươi mà là ta, tin tưởng ngươi đã biết rõ sự việc, nàng là người của ta, Aisha của ta.” Imhotep lại một lần nữa đem cô ôm thật chặt, khóe miệng nhếch lên nguy hiểm.

Đại tư tế không phải võ sĩ, nhưng hắn vẫn rút tư bên người ra một thanh kiếm.

Đàn ông là sinh vật đầy nhiệt huyết, bọn họ thấy ai không vừa mắt là liền đánh nhau.

Quả nhiên, bọn họ ra tay, đem các nàng hai cô gái ném sang một bên. Mà Tasha cầm cánh tay cô, nói: “Tiểu thư Aisha ngươi không nên quên Musar, hắn đối với ngươi như vậy si tình.” Nói xong nàng đem rắn hổ mang trong tay hướng Aisha vung lên.

Rắn hổ mang tuy rằng đáng sợ, nhưng Aisha lại không sợ, từ lần trước sau sự việc kia, liền cảm thấy rắn hổ mang thực là sinh vật đáng yêu. Cô nhận lấy, sau đó cười khinh khích mắt nhìn cái đầu nho nhỏ nói: “Đừng chịu người khống chế, hiện tại ngươi tự do.” Cô đem rắn hổ mang đạt xuống đất, sau đó nói: “Đừng nghĩ đem nó ra đánh nhau, ta đến.” Nói xong nắm tay vọt đi qua.

Ở trong bóng tối, cặp nam, cặp nữ đánh nhau, y hệt như trong phim điện ảnh. Aisha không thể không thừa nhận Tasha thực rất lợi hại, nàng chẳng những võ thuật cao, còn biết chút hắc vu thuật. Sử dụng vu thuật với cô, vô số bươm bướm đột nhiên nhằm cô bay đến.

Aisha liền trốn, chợi nghe phía sau có người nói: “Nằm sấp xuống.”

Aisha không lúc nào nghe lời ai, nhưng lúc này lại rất biết nghe lời nằm rạp trên mặt đất. Một đoàn lửa đen từ trên đầu cô bay qua, đem toàn bộ bươm bướm thiêu cháy.

Musar đi đến bên người Aisha nói: “Nàng không đối phó được hắc vu thuật đâu, cùng ta đi.”

Người đến bên này, vậy còn bên kia?

Aisha run lên, nói: “Kia, chúng ta dừng tay đi.”

Musar nói: “Em liền như vậy muốn cùng hắn sao? Ta đối với em thế nào chả lẽ không rõ ràng sao? Em quên sao em gái Aisha của ta.”

Aisha bất đắc dĩ: “Đúng là đã quên, thật sự đều quên. Ta lúc trước đụng phải đầu, sự tình trước kia đều quên hết, bao gồm ngươi.”

Musar làm sao tin, hắn nói: “Nhưng, ta lại không thể quên. Vì em ta từ nhỏ đã cùng cha đối địch, vì em ta bị phán làm nô lệ, vì em ta cho dù ở Ai Cập cũng phải che giấu thân phận mình. Càng thêm là vì em ta muốn giết Pharaoh, giết chết tên đàn ông này, nhưng lại bị em ngăn cản, cô gái như em tâm đã bị sói nuốt mất rồi sao?”

Thật nhiều vì em, thật nhiều áp lực. Aisha cảm thấy người này có những ý tưởng làm người ta không lý giải được, hắn rõ ràng thật ưu tú làm gì cứ như thỏ muốn ăn cỏ dại?

Aisha cũng thật không muốn dong dài, cô hạ mi nhíu mày, co rúm khóe miệng, nói: “Xin lỗi, ta tất cả đều đã quên.” Nói xong liền xông lên dùng sức đá chạy đi.

Musar cười lạnh nói: “Được, nếu ta không có được em vậy không bằng phá hủy em.” Hắn nâng kiếm đuổi theo Aisha chém tới.

Aisha vừa muốn trốn lại thấy bả vai bị giữ chặt, cô chỉ nghe bên tai một tiếng binh khí chạm vào nhau, là kiếm của Imhotep chặn Musar.

Tay trái hắn rung động, miệng ngâm ra chú ngữ, Tasha mắt đột nhiên chảy ra máu đen, nàng ta a kêu to một tiếng rồi quỳ trên đất.

“Không cần lộn xộn, bằng không mắt của thuộc hạ ngươi sẽ mất.” Imhotep lớn tiếng nói.

(@Thoa: Mình không hiểu thuộc hạ thì làm sao lấy làm con tin, tác giả viết kì thật.)

Nhưng là Musar căn bản không để ý, kiếm vẫn như cũ không do dự chém đến.

Imhotep cũng không phải là một người nhân từ gì, hắn vừa ra tay thì mắt Tasha mở lớn. Aisha phát hoảng, cô nghe được tiếng nàng ta té trên mặt đất tru lên không ngừng mà bên này hai người vẫn như cũ giằng co.

Khó có được một người đối với hắn như vậy trung thành, hắn đến cùng là nghĩ cái gì?

Aisha đứng tại chỗ kinh hoảng, có chút bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhìn.

Bỗng nhiên, Tasha quỳ đứng lên nói: “Chủ nhân Musar, Tasha chúc ngài sớm ngày có được người mình yêu thích, nô tỳ đi trước một bước, ở tử thần điện chờ lại hầu hạ ngài.” Nói xong nàng nuốt vào cái gì đó, sau đó ngửa đầu run rẩy chết đi.

Nàng chết như vậy thật khủng bố, Aisha sợ tới mức lui về sau hai bước. Mà lúc này Musar bị Imhotep đánh bại, hắn nghe tiếng Tasha gào khóc, cũng sợ run một chút.

Bất quá hắn lập tức hung hăng nói: “Ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua, Aisha, em chỉ có thể thuộc về ta.” Nói xong đem kiếm phóng về hướng Imhotep, cũng thừa dịp này hắn trốn đi.

Aisha nhìn thi thể Tasha, nói: “Cái này mặc kệ?”

Imhotep vuốt mặt cô: “Đàn ông khác với phụ nữ, bọn họ tâm không có từ bi. Chỉ cần là không có ích, thì không cần thiết thương hại. Cho nên, lần gặp sau ta nhất định sẽ hạ sát thủ, bằng không không thể đem nàng giữ bên người? Aisha, nàng hiểu ý tứ ta chứ?”

Aisha hiểu, hắn là muốn giết chết Musar. Kỳ thật nếu soái ca thật sự chết cũng làm người ta đau lòng, nhưng là cô vẫn khẽ gật đầu.

Imhotep ôm cô, nói: “Đi thôi!”

Aisha xem phương hướng a một tiếng: “Imhotep thân mến, chàng còn có tâm tình làm loại chuyện này?”

Imhotep không nói gì, nhưng là khí lực ôm cô chặt hơn trước rất nhiều tỏ vẻ mình còn rất tốt, dùng không hết, cũng không cần cô vì thế lo lắng.

“Có thể hay không cho ta quay trở về, hôm nay tâm tình không tốt lắm.”

“Loại chuyện này không thể xem tâm tình.”

“Không xem tâm tình thì muốn xem cái gì?” Aisha không hiểu hỏi.

Imhotep nghĩ về thân thể cô nói: “Đây là trách nhiệm của đàn ông, muốn cho người phụ nữ của mình hạnh phúc thì ắt không thể thiếu bộ phận này. Nàng là người của ta, cho nên không thể cho nàng một mình trông phòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi