NỮ TƯỚNG QUÂN CÙNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, là chân lý tuyên cổ bất biến.

......

Trong một quán trà lâu không được chú ý lắm ở Dương Quan Thành, có hai vị khách trẻ tuổi mặc trang phục trông khá thư sinh ngồi bên ngoài nhã gian.

"Nghe nói gì chưa? Có đại sự!"

"Ai......" Nghe vậy thư sinh ngồi ở đối diện thở dài một hơi thật mạnh, bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa nhã gian bị đẩy ra,hai vị thư sinh ngồi ở gần nhã gian nhất ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ bên trong đi ra một vị công tử trường thân ngọc lập*, quần áo đẹp đẽ quý giá, trong lúc nhất thời hai người nhìn đến ngây người, Dương Quan Thành nằm ở Tây Bắc Ly Quốc, ra khỏi Dương Quan Thành đi tiếp một trăm tám mươi dặm liền tới biên cảnh Ly Quốc. Hai người từ nhỏ sinh hoạt ở chỗ này, chưa bao giờ gặp qua khách quý như thế.

(*) "Trường thân ngọc lập" : Câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, thời nay câu nói này thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng to lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

"Xin hỏi nhị vị, Dương Quan Thành này có cái đại sự gì?"

Nghe vậy, hai người theo bản năng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được đáp án tương đồng với suy nghĩ của bản thân.

Vì thế hai người không hẹn mà cùng từ trên ghế đứng lên, trong đó một người cân nhắc chốc lát chắp tay đối này quý công tử nói: "Vị này huynh đài ngươi có điều không biết, trong Dương Quan Thành này thật ra còn tính thái bình, là biên cảnh bên kia đã xảy ra chuyện......"

"Nga? Chẳng biết có được không được nghe rõ ràng tường tận?"

"Lý Mộc đại tướng quân treo miễn chiến bài lên, tránh chiến không ra, hiện tại các vị hương thân có tiền trong Dương Quan Thành đều tìm lấy cớ tị nạn mà bỏ đi......"

"Buồn cười!" Công tử áo gấm thêu hoa kia còn chưa chờ hai người nói xong liền nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, lưu lại hai người đứng ở tại chỗ không biết làm sao.

Công tử mặc áo gấm kia xoay người quay lại, nổi giận đùng đùng bước đi đến trước cửa nhã gian thì lại đột nhiên chậm lại động tác.

Chỉ thấy vị công tử kia đứng ở trước cửa nhã gian hít sâu hai ngụm, còn làm bộ dáng như sửa sang lại y quan của mình, sau đó nâng tay lên nhẹ nhàng gõ gõ cửa nhã gian.

"Vào đi." Được người phía trong nhã gian đáp ứng, vị công tử kia mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Thấy "Chính chủ" rời đi, một vị thư sinh trong đó lại ngồi xuống, lại thấy bằng hữu của mình thế nhưng ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, vì thế liền kéo kéo tay áo hắn nói: "Ngươi làm gì vậy? Ngồi  xuống đi, choáng váng?"

Người nọ nghe xong chỉ mặc cho đồng bạn lôi kéo tay áo mình, lung lay ngã ngồi ở trên ghế, đôi mắt lại không chớp mắt nhìn cửa nhã gian, tựa hồ một khắc đều luyến tiếc không nỡ rời đi.

"Ai, ngươi làm sao vậy? Trúng tà rồi?"

Cuối cùng tên thư sinh đang ngây người rốt cuộc cũng hồi thần, kích động nhìn đồng bạn mình môi mấp máy, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tựa hồ ở đem hết toàn lực vơ vét từ ngữ trau chuốt tích lũy trong bụng của mình, cuối cùng lại chỉ có thể bắt lấy đồng bạn cánh tay gập ghềnh trắc trở nói: "Đẹp! Bộ dáng thật là đẹp......"

"Công chúa, ngài đều nghe thấy được? Lý Mộc cư nhiên đối man di Hung Nô treo lên miễn chiến bài? Mặt mũi Ly Quốc ta đều bị hắn làm mất hết!"

Nguyên lai hai người trong nhã gian đúng là trưởng công chúa Lý Nhàn cùng Bình Dương Hầu thế tử Lý Trung rời khỏi kinh đô một đường bắc thượng.

"Thế tử tạm thời đừng nóng nảy, ta nghĩ quyết định của cữu cữu lần này hẳn là có nguyên nhân. Bá tánh tầm thường vẫn chưa ai bị lâm vào cảnh loạn lạc, cũng không thể tin hết vào những lời nói không có căn cứ, phương bắc khô ráo thế tử uống ly trà đi đã."

Lý Nhàn vươn tay ngọc nhỏ đem chung trà đẩy đến trước mặt Lý Trung. Hắn thụ sủng nhược kinh, đôi tay bưng chén trà lên "Ực" nốc ừng ực một ngụm lớn, gương mặt nào còn một chút ít biểu tình phẫn nộ?

Lý Nhàn biểu tình như cũ nhàn nhạt, không ai có thể từ trên mặt nàng đọc ra suy nghĩ trong lòng nàng.

"Sắc trời cũng không còn sớm, không bằng tăng nhanh lộ trình để có thể tới quân doanh trước khi trời tối."

......

Lý Nhàn đã mở miệng Lý Trung tự nhiên không dám khước từ, lập tức tuyên bố chuẩn bị khởi hành, ở hai sườn nhã gian của Lý Nhàn cùng Lý Trung lập tức ồ ạt chạy ra mười mấy tên thị vệ.

Lý Nhàn ở giữa đông đảo thị vệ vây quanh dịu dàng từ nhã gian đi ra.

Hai vị thư sinh kia chưa từng gặp qua nhiều thị vệ bao quanh như vậy, trong lúc nhất thời đứng ngốc tại chỗ, không biết theo ai.

"Lớn mật! Trưởng công chúa điện hạ tôn vinh, là người các ngươi có thể nhìn thẳng?"

Lý Trung tiếp tục tích cực đảm đương nhiệm vụ hộ hoa sứ giả của hắn, hai người vừa nghe cư nhiên là trưởng công chúa đích thân tới, lập tức quỳ rạp xuống đất, hô thiên tuế ba lần.

Hành trình xác thật cũng như lời nói Lý Nhàn, trước trời tối đoàn người Lý Nhàn đã đi tới được quân doanh Lý Mộc.

Lý Trung lập tức tuyên đọc thánh chỉ, nhìn chúng tướng sĩ quỳ gối dưới đất trước mặt mình miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.

Lâm Vũ mới lên chức làm Tiên Phong lang tướng trong doanh của Lý Mộc, tự nhiên là quỳ gối hàng phía trước, đem thánh chỉ nghe rành mạch rõ ràng.

Lý Chiêu tuy rằng đối Lý Mộc mở miệng trấn an, nhưng giữa những câu chữ kia cũng đối Lý Mộc liền toát ra một chút ý bất mãn.

Quân đội là một chỉnh thể thống nhất, cùng vinh cùng nhục, nghe Lý Trung âm dương quái khí đọc ra thánh chỉ Lâm Vũ nắm chặt nắm đấm, trong thời gian ngắn ngủn Lâm Vũ suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hắn làm một quyết định......

Vào đêm, Lý Mộc quân doanh ngoại trừ binh lính tuần phòng gác đêm ở ngoài, những người khác cơ hồ đều đã đi vào giấc ngủ,. Lâm Vũ ở trong doanh trướng của mình đi đi lại lại, hắn nhìn quanh một vòng, có chút quyến luyến nhìn doanh trướng chính mình còn chưa ở được bao lâu, cuối cùng dứt khoát kiên quyết rời đi ra khỏi lều trạ. Hắn quyết định đem nguyên bản đồ vật thuộc về Lâm Vãn Nguyệt trả lại cho nàng. Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa không thẹn với lòng, hắn Lâm Vũ khinh thường dùng thủ đoạn như thế phong quan thụ tước. Đồng thời Lâm Vũ cũng biết nếu là Lâm Vãn Nguyệt ngồi ở vị trí này của mình, tuyệt đối sẽ phát huy, làm ra so với chính mình rất nhiều quân công to lớn.

"Cữu cữu, như thế thì, ngài......"

Lý Mộc đột nhiên đối với Lý Nhàn dựng tay lên, Lý Nhàn ngừng câu chuyện nghiêng tai lắng nghe, một lát sau liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng: "Mạt tướng Lâm Vũ, cầu kiến đại soái!"

Lý Mộc quay đầu nhìn nhìn chất nữ đang ở cùng chính mình mật đàm, trong lòng có chút do dự, hắn đối Lâm Vũ dị thường thưởng thức, biết Lâm Vũ đêm khuya cầu kiến nhất định là có việc, chỉ là bên kia tuy rằng là thân chất nữ của mình lại mang thân phận công chúa cũng không thể chậm trễ......

Liền ở khoảnh khắc Lý Mộc hết sức do dự Lý Nhàn lại nhẹ giọng nói: "Tại thời kỳ bất thường như thế này, hết thảy lấy quân tình làm trọng, Nhàn nhi nguyện ý chờ."

Lý Mộc gật gật đầu nói: "Vào đi."

"Dạ!" Lâm Vũ đi đến trong đại trướng lại phát hiện trưởng công chúa cư nhiên cũng ở đây, ngẩn người sau vẫn là quỳ một gối xuống đất hành lễ nói: "Mạt tướng Lâm Vũ tham kiến trưởng công chúa điện hạ, tham kiến đại soái."

"Đứng lên đi." Lý Mộc phất phất tay, không nghĩ Lâm Vũ lại chẳng những không có đứng lên ngược lại từ thế quỳ một gối biến hai đầu gối quỳ trên mặt đất: "Tiểu nhân có tội, mong đại soái dung bẩm."

......

Lập tức, Lâm Vũ đem toàn bộ sự tình toàn bộ nói ra, đương nhiên hắn như cũ lựa chọn bảo hộ Lâm Vãn Nguyệt, cho dù Lâm Vãn Nguyệt có rất nhiều hành vi Lâm Vũ nhìn không hiểu, chỉ là sớm chiều ở chung lâu như vậy, mặc dù không hiểu Lâm Vũ vẫn như cũ lựa chọn bảo hộ vị "Đại ca" này của chính mình.

Nhưng đối với nỗ lực của Lâm Vãn Nguyệt, sự kiêu dũng, bao gồm sự phân tích của nàng đối với binh lính binh khí Ly Quốc, cùng với tình hình chiến trận phỏng chừng Lâm Vũ một chữ cũng không rơi, từ đầu chí cuối cùng Lý Mộc nói rõ ràng.

Sau khi nói xong, Lâm Vũ nhận tội trạng rồi dập đầu nặng nề xuống mặt đất nói: "Tiểu nhân có tội, mạo lĩnh quân công, nhưng cầu đại soái tha tiểu nhân tội chết, để tiểu nhân có thể lập công chuộc tội."

Lý Mộc nghe Lâm Vũ sau khi nói xong, biểu tình nhiều lần chuyển biến, lạnh mặt hỏi: "Vậy ngươi nói xem, Lâm Phi Tinh này vì sao như thế? Hắn có ý định giấu giếm không nghĩ xuất đầu lộ diện, chẳng lẽ là mật thám địch quốc?"

Nghe được Lý Mộc nói như vậy Lâm Vũ sợ tới mức hồn phi phách tán, liên tiếp đập đầu mấy cái rồi mới ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch trả lời: "Đại soái, tiểu nhân lấy tánh mạng đảm bảo Lâm Phi Tinh tuyệt không phải mật thám, ngài có thể hỏi bất kì một người nào, Lâm Phi Tinh đối chiến với quân Hung Nô là dũng mãnh nhất, hắn tuyệt đối không phải mật thám, hơn nữa...... Hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì? Còn không nói thật ra?"

Lâm Vũ nghe ra trong thanh âm của Lý Mộc đã bao hàm cơn giận lôi đình, cầm lòng không đậu run run một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ Lý Mộc lại nhìn nhìn trưởng công chúa vẻ mặt phong khinh vân đạm tựa hồ biểu tình từ đầu chí cuối cũng chưa từng thay đổi, muốn nói lại thôi!

"Nói!"

Vũ nhục tai mắt của trưởng công chúa là tội, chỉ là đối với Lâm Vũ mà nói Lý Mộc càng đáng sợ. Một trận giãy giụa qua đi, Lâm Vũ cắn răng một cái, nhắm mắt lại nói: "Trận chiến trước đó vài ngày, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Lâm Phi Tinh bị thương ở chỗ ảnh hưởng đến việc nối dõi tông đường, từ sau lúc đó tinh thần Lâm Phi Tinh liền dị thường sa sút......"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi