NỮ TƯỚNG QUÂN CÙNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Lâm Vãn Nguyệt cùng Lý Nhàn ôm nhau ngủ, kỳ thật cũng không có ngủ bao lâu, phương đông sáng dần, Lâm Vãn Nguyệt liền tỉnh lại.

+

Hai người ôm nhau thật chặt, Lâm Vãn Nguyệt nhìn Lý Nhàn trong ngực, nội tâm mềm mại thành một mảnh.

Chỉ tiếc đêm đẹp quá ngắn, tối qua lời còn chưa nói hết, Lâm Vãn Nguyệt không khỏi hồi tưởng lại Lý Nhàn đêm qua: Có lẽ đây là thời điểm mình phải mạnh dạn rút lui rồi, dù sao bên kia là thân đệ đệ của nàng, mình vốn là nữ tử, bây giờ tâm nguyện đã thành, càng vô tâm với công danh lợi lộc, không bằng để cho tân đế an tâm.

Thiên hạ này, đến cùng là thiên hạ của tân đế. Chiến sự mãi mãi cũng giải quyết không hết, đợi khi mười bốn thành phòng ngự xây dựng hoàn tất, tin tưởng Bắc Cảnh bên kia cũng sẽ nghênh đón cục diện mới, giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện, luôn có người có thể thay thế chính mình.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Vãn Nguyệt như trút được gánh nặng nở nụ cười. Thật muốn có một ngày có thể mang theo thê nữ về thăm Thuyền Quyên Thôn, tại nơi đó đốt tấm ván gỗ, dẫn các nàng nhìn ngọn núi lớn mà mình đã từng chạy rong ruổi, còn có chuyện của Lâm Vũ, cũng nên nói cho Lâm lão.

...

Lâm Vãn Nguyệt rời giường, động tác rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động Lý Nhàn trong ngực.

Dưới chăn gấm, thân thể Lý Nhàn trắng noãn cân xứng, chấm đỏ điểm điểm.

"Ô..." Lý Nhàn bất mãn hừ nhẹ một tiếng, ôm chặt eo Lâm Vãn Nguyệt, ở cổ Lâm Vãn Nguyệt cọ xát qua lại, nơi đó còn có một dấu răng rõ ràng: "A Nguyệt ~ "

"Ta đánh thức ngươi sao? Lại ngủ thêm một lát nữa đi. Hừng đông, ta phải xuất phát."

Xuân phong nhất độ, lại muốn biệt ly.

"Không ngủ, ta đưa ngươi."

"Được ~ "

Lâm Vãn Nguyệt vén chăn lên, thân thể hai người bại lộ ra bên ngoài.

"A...!" Lý Nhàn kinh hô một tiếng.

Lâm Vãn Nguyệt dẫn đầu rời giường, sau đó đắp lại chăn lên thân thể Lý Nhàn, nhìn gương mặt Lý Nhàn trong trắng ửng hồng, mang theo vài phần lười biếng, thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Lý Nhàn tựa ở trên giường, đem chăn ngăn tại trước ngực, đánh giá Lâm Vãn Nguyệt.

Lúc này trên thân Lâm Vãn Nguyệt không một mảnh vải, bản thân nàng so với nữ tử bình thường liền cao hơn một chút, nhiều năm sống kiếp quân lữ để thân hình của nàng trở nên vô cùng tốt.

Trên thân không có một chút thịt thừa, cơ bắp hình dáng rõ ràng, lại không xấu xí.

Thân thể săn chắc, tràn ngập cảm giác sung mãn.

1

Trên lưng vết đao nghiêng ngã cùng vết thương hình chữ thập khi bị trúng tên, lúc này ở trong ánh mắt Lý Nhàn cũng mang theo mỹ cảm dữ tợn.

Còn có... Trên lưng lại xuất hiện thêm vết cào khả nghi, dấu răng trên cổ, mỗi một chỗ đều để Lý Nhàn mặt đỏ tim run.

Lâm Vãn Nguyệt thoải mái trùm vải quấn ngực lên, sau đó mặc vào trung y, mang giày, đến trong tủ tìm tới một kiện y phục sạch sẽ.

Nàng biết Lý Nhàn xưa nay ưa thích sạch sẽ, đêm qua điên cuồng, quần áo Lý Nhàn tản mát đầy đất, y phục thiếp thân trước tiên đành phải mặc của mình.

Lâm Vãn Nguyệt trở lại trước giường, cầm quần áo đưa cho Lý Nhàn, Lý Nhàn tiếp nhận, thoải mái vén chăn lên, chậm rãi từ trên giường đứng lên, mặc vào y phục của Lâm Vãn Nguyệt.

Lâm Vãn Nguyệt nhịn không được nhìn mấy lần, trên thân Lý Nhàn, điểm điểm pha tạp, đây là chứng cứ các nàng đã điên cuồng như thế nào.

Trên mặt Lâm Vãn Nguyệt như bị phỏng, Lý Nhàn chưa làm gì, nàng lại xấu hổ dịch chuyển ánh mắt đi trước.

Nghĩ đến hai tay phủ kín vết chai này của mình...

Lâm Vãn Nguyệt quyết định, lần này đánh giặc xong trở về, nhất định phải dùng Băng Cơ Ngọc Cốt Cao, loại bỏ đi những vết chai này.

Ánh mắt... bị lạc hồng điểm điểm trên giường hấp dẫn.

Lâm Vãn Nguyệt giống như sét đánh.

Nàng mặc dù không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng ngây ngốc trong quân đội thời gian dài, lời thô tục nghe nhiều, tự nhiên biết đây là cái gì!

Lâm Vãn Nguyệt một mặt không thể tin, hồi tưởng lại thời điểm lần thứ nhất mình tham lam tiến vào, xuống tay không biết sâu cạn, đúng là đụng phải một chút cản trở...

Lâm Vãn Nguyệt nâng tay phải lên, trong khe móng tay của ngón trỏ cùng ngón giữa, còn mang theo chút vết máu, đã sớm biến sắc.

"Công chúa..."

Lâm Vãn Nguyệt ôm chặt lấy Lý Nhàn đã mặc trung y, trong lòng vừa xấu hổ lại hối hận, nhất định rất đau đi.

Đã thấy lạc hồng, như vậy chân tướng sự tình hài tử, cũng rõ ràng.

"Hửm?"

Lý Nhàn không rõ Lâm Vãn Nguyệt vì sao đột nhiên kích động như vậy, nhưng vẫn như cũ trở tay ôm nàng, hai người vuốt ve an ủi, trân quý thời gian sau cùng trước khi chia tay.

Lâm Vãn Nguyệt ngực căng căng, hốc mắt chua chua, dụi đầu vào cổ Lý Nhàn.

Cảm giác được sự ấm nóng của Lâm Vãn Nguyệt, Lý Nhàn vội vàng nhẹ nhàng đẩy ra Lâm Vãn Nguyệt, thấy được khóe mắt nàng ướt át, đau lòng nhẹ đưa tay lên lau đi nước mắt của Lâm Vãn Nguyệt. Lý Nhàn ôn nhu nhìn Lâm Vãn Nguyệt, hai tay nâng gương mặt Lâm Vãn Nguyệt, nhẹ nói: "Làm sao đang rất tốt, lại khóc lên rồi?"

"Công chúa ~ hài tử là giả, ngươi làm sao không nói cho ta?"

"Đồ ngốc."

Nước mắt Lâm Vãn Nguyệt từng viên từng viên lớn rơi xuống: "Vậy, đêm qua nhất định rất đau đi, thật xin lỗi công chúa."

Lý Nhàn mặt đỏ lên, cười nhìn Lâm Vãn Nguyệt trước mắt ôm lấy mình, so với mình cao hơn nửa cái đầu, lại khóc đến lê hoa đái vũ(*). Một bên lau nước mắt cho nàng, một bên cảm thán: Thời điểm khi Lâm Vãn Nguyệt là Lâm Phi Tinh, kiên cường không thể nghi ngờ, thế nhưng khi nàng trở lại là chính mình, không nghĩ tới một mặt nữ nhi gia mềm mại đúng là rõ ràng như thế. Chẳng qua tất cả yếu đuối, tất cả nữ nhi thái, tất cả nước mắt Lâm Vãn Nguyệt đều cho mình, Lý Nhàn rất là hài lòng.

(*) Lê hoa đái vũ - 梨花带雨: có nghĩa giống như là hoa lê được bao phủ bởi những hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn - Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Hai người mặc quần áo xong, Lý Nhàn từ trong tay áo xuất ra một tấm khăn quàng cổ màu đỏ: "Kỳ thật, ta muốn đưa cho ngươi cái này."

"Đây là..."

"Bắc Cảnh là thường trú quân, tất cả không có cái phong tục này. Ở những địa phương khác trong Ly Quốc, nếu trượng phu xuất chinh, đều phải do thê tử tự tay buộc khăn quàng đỏ lên, bảo đảm bình an. Đến, để ta đeo lên cho ngươi."

1

Lâm Vãn Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn Lý Nhàn trước mặt, thành thật vì chính mình khoác khăn quàng đỏ lên, thật không muốn rời đi.

Thật hi vọng trận thảo tặc chi chiến này sớm đánh xong. Tường thành Bắc Cảnh sớm một chút xây xong, sớm đi bồi dưỡng được một đời soái tài mới, sớm một chút bỏ quân quyền xuống.

"Công chúa, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về!"

"Ta muốn ngươi bình yên vô sự, lông tóc không thương trở về."

"Được."

Lâm Vãn Nguyệt mặc một thân huyền thiết nhung trang, phía sau lưng đeo Tam Thạch Cung, bên hông mang theo bội đao, trong ngực cất chủy thủ, tay phải cầm Cô Đảm ngân thương, tay trái nắm Long Nhiễm bảo câu.

Lý Nhàn mặc một bộ cung trang, tiễn Lâm Vãn Nguyệt đến cổng Đại Trưởng Công Chúa phủ.

Lâm Vãn Nguyệt cần đơn độc tiến về Điểm Tướng Đài, Hoàng đế cùng đại quân đều ở nơi đó.

Lâm Vãn Nguyệt lo lắng Lý Nhàn thân thể khó chịu, liền để Lý Nhàn trở về.

Lý Nhàn lại không nỡ, cố chấp nói lại đi thêm mười bước.

Cứ như vậy, đưa mười bước lại mười bước, lưu luyến không rời, lưu luyến chia tay.

Lại đưa thêm trăm bước.

Lúc này trời vừa sáng, đường đi trước Đại Trưởng Công Chúa phủ lại là trang nghiêm chi địa, nên chỉ có hai người.

"Công chúa, đừng tiễn, về đi."

"Ừm."

Lý Nhàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đưa mắt nhìn Lâm Vãn Nguyệt rời đi.

Sau một khắc, Lý Nhàn cảm giác thân thể nhẹ bẫng, Lâm Vãn Nguyệt càng đem nàng ôm lấy thật chặt!

"Ngươi đây là..."

Lâm Vãn Nguyệt một mực ôm lấy Lý Nhàn, dưới chân nện bước vững vàng, bước chân thư thả, mắt một khắc cũng không hề rời khỏi Lý Nhàn: "Ta vẫn nên đưa nàng trở về rồi lại đi."

Lâm Vãn Nguyệt đem Lý Nhàn ôm đến cửa Đại Trưởng Công Chúa phủ: "Ta đi, công chúa, chờ ta trở lại."

Bàn tay Lý Nhàn bám vào tay áo Lâm Vãn Nguyệt chầm chậm buông ra, cưỡng chế không nỡ trong lòng, nhẹ gật đầu.

Lâm Vãn Nguyệt nở một nụ cười xán lạn với Lý Nhàn, dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Nhàn quay người rời đi.

Lâm Vãn Nguyệt bước chân cực nhanh, nàng một lần nữa cầm lấy Cô Đảm ngân thương, cưỡi trên lưng Long Nhiễm bảo câu.

Một tay dắt dây cương, quay đầu nhìn một cái.

Hai người cách không đối mặt, Lâm Vãn Nguyệt ghìm lại dây cương: "Giá!"

Lý Nhàn một mực đưa mắt nhìn theo Lâm Vãn Nguyệt, thẳng đến khi bóng lưng nàng tiêu sái rong ruổi biến mất ở cuối góc đường.

Lý Nhàn kéo thân thể đau nhức trở lại tẩm điện, làm thế nào cũng đều ngủ không được.

Đêm qua điên cuồng từng màn hiện lên ở trước mắt, nghĩ đến người này một hồi sẽ liền phải nắm giữ ấn soái xuất chinh, Lý Nhàn lần thứ nhất cảm nhận được cái gì gọi là lo lắng. Còn có đêm qua trước khi mình ngủ, giống như nghe được Lâm Vãn Nguyệt thở dài. Người này có phải là có tâm sự gì không nói với mình hay không? Đợi đến khi nàng trở về, nhất định phải hỏi cẩn thận mới được!

Chính Lý Nhàn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc: Lúc trước Lâm Vãn Nguyệt cũng đánh trận không ít, thế nhưng nàng xưa nay đều không có lo lắng như lúc này. Vì sao lần này lại bất an như vậy? Chẳng lẽ là mình mất đi Ảnh Kỳ, mất đi quyền tiên tri, liền bất an như vậy? Hay là lúc này quan hệ giữa mình cùng nàng đã khác biệt, sẽ có cái gọi là quan tâm ắt sẽ loạn?

"Sớm biết như thế, Ảnh Kỳ hẳn là nên giao cho Trữ Nhi trễ một chút..." Chí ít có Ảnh Kỳ đi theo, mình có thể thoáng an tâm một chút.

Trong tay Lý Nhàn chỉ để lại Thượng Tam Kỳ, phân đi giám thị Tả Hữu thừa tướng cùng Ân Thái úy. Bây giờ tân hoàng căn cơ bất ổn, ngoại ưu nội hoạn, không thích hợp xử trí những lão thần này, đành phải phân người giám sát.

Chỉ là như vậy, liền không đủ nhân thủ đi bảo hộ Lâm Vãn Nguyệt.

Hi vọng, lo lắng của mình là dư thừa.

1

...

Trên Điểm Tướng Đài, Lý Trữ năm nay gần mười ba tuổi, mặc một thân đế vương hoàng bào màu đen trang nghiêm lộng lẫy, hai mươi bốn đạo châu bên trên hoàng quan bị làn gió thổi lay động chập chờn.

Lâm Phi Tinh mặc một thân huyền giáp nguyên soái cùng Tề Vương Lý Thiến mặc kim giáp, đứng hai bên trái phải của Lý Châu.

Dưới Điểm Tướng Đài, có mười vạn hắc giáp. Kim giáp quân của Tề Vương vẫn còn tại đất phong, đã phát lệnh tiễn, hội hợp trên đường.

Lý Trữ tự mình rót ba bát rượu, một bát đưa cho Lâm Phi Tinh, một bát đưa cho Tề Vương Lý Thiến.

"Quả nhân cùng tỷ phu, Tề Vương huynh cùng uống chén này! Nhìn hai vị đồng tâm đồng đức, kỳ khai đắc thắng!"

"Tạ ơn bệ hạ! Thần, nhất định không phụ bệ hạ trọng vọng!"

Ba người cộng ẩm chén rượu trong tay rồi đập bát rượu ầm ầm xuống mặt đất.

Dưới đài mười vạn hắc giáp quân, cũng uống vào Tráng Hành Tửu, mười vạn chiếc bát bị quẳng xuống đất, mười phần hùng vĩ!

(*) Tráng Hành Tửu - 壮行酒 (còn được gọi là Tống Hành Tửu): Khi một người bạn đi xa, sẽ được tổ chức một bữa tiệc để chia tay. Trong những năm chiến tranh, khi các chiến sĩ ra chiến trường để thực hiện các nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm đến tính mạng, các thống lĩnh sẽ rót cho họ một ly rượu và dùng rượu để tiễn đưa các chiến binh dũng cảm.

"Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!"

Mười vạn quân sĩ cao giọng gầm thét, khí thế ngất trời.

Đây là lần đầu tiên Lý Trữ nhìn thấy tình cảnh như thế, hắn thẳng sống lưng, tiến đến phía trước một chút, nhìn quân sĩ phía dưới, trong mắt lóe lên kích động.

Lâm Vãn Nguyệt đi đến sau lưng Lý Trữ, khoát tay, mười vạn người, lặng ngắt như tờ.

Lý Trữ phất ống tay áo một cái, giang hai cánh tay, lấy thanh âm còn non nớt hô: "Củng cố quốc uy Ly Quốc ta, công tất khắc, chiến tất thắng!"

"Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!"

Đốt văn thư kính báo thiên địa, bày tam sinh tế, uống Tráng Hành Tửu.

Lâm Vãn Nguyệt cùng Tề Vương Lý Thiến bái biệt Lý Trữ, đi xuống Điểm Tướng Đài, cưỡi trên chiến mã.

Nguyên niên Thiên Nguyên ngày hai mươi tháng bảy.

Trung Vũ Hầu, thảo tặc đại nguyên soái Lâm Phi Tinh, phó soái Tề Vương Lý Thiến, dẫn đầu mười vạn kỵ binh hắc giáp mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ Thiên Đô Thành.

Trên đường trước khi đến đất Sở, Hạ Hầu Vô Song đã mang mười vạn kim giáp sĩ chờ ở nơi đó!

Đại Trưởng Công Chúa phủ, cũng đến thời gian dùng bữa sáng.

Lý Nhàn vừa mới ngồi xuống, Lâm Bạch Thủy liền phi đến, nhào vào trong ngực Lý Nhàn: "Mẫu thân!"

"Bạch Thủy ngoan."

"Mẫu thân, phụ thân đâu?"

Sau đó nhũ mẫu đi vào đem Lâm Bạch Thủy ôm lấy, an trí lại trên vị trí của chính mình.

"Phụ thân ngươi hôm nay phụng mệnh lệnh hoàng cữu cữu, xuất chinh."

"Vậy phụ thân lúc nào mới trở về?"

Lý Nhàn nhìn Lâm Bạch Thủy cười cười: "Rất nhanh liền sẽ trở về."

Nha hoàn bưng tới một bát cháo sẫm màu, được đựng trong bát phỉ thúy.

Vừa đặt lên trên bàn, mới nhớ tới phò mã đã rời kinh, liền cáo tội với Lý Nhàn, muốn đem bát cháo bưng đi.

"Không cần, để xuống đi."

"Vâng."

Cháo này, là Lý Nhàn đặc biệt để Lạc Y viết đơn thuốc, lấy hà thủ ô, cẩu kỷ, hạt vừng đen, bách hợp, hạt sen mấy loại nguyên liệu ngao thành dược thiện, nhằm chữa trị hai bên tóc mai bạc trắng của Lâm Vãn Nguyệt, nghe nói có hiệu quả.

Lý Nhàn cầm cháo, múc một muỗng bỏ vào trong miệng, nhíu mày.

Nàng miễn cưỡng đem cháo nuốt xuống, khóe miệng lại câu lên.

Món cháo ngon lành này, Lạc Y thế mà lại viết một phương thuốc đắng! Khó trách người kia thời điểm mỗi lần ăn cháo, đều lộ một bộ biểu cảm khổ đại cừu thâm.

Mình hỏi nàng có ăn ngon hay không, nàng lại nhất định sẽ cười nói ăn ngon.

Người kia còn chưa đi được bao lâu, mình liền nhớ nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi