NỮ TƯỚNG QUÂN CÙNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Sau khi Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo đi rồi, Lâm Vãn Nguyệt đã quên chính mình là làm sao chống thân thể lảo đảo muốn ngã đến sau tấm bình phong dùng nước còn lại trong thùng đơn giản rửa sạch vết máu dày đặc trên người mình, cũng quên là làm sao kéo thân thể có thể té xỉu bất cứ lúc nào này thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đem bố quấn ngực quấn một tầng lại một tầng.

Vào thời điểm làm những công việc này, đại não Lâm Vãn Nguyệt đã sớm ngủ say, hết thảy đều là nàng dựa vào nàng tự thân ý thức máy móc đi hoàn thành.

Sau khi Lâm Vãn Nguyệt chỉnh lý xong những chuyện này liền con ngã chổng vó ở trên giường nặng nề ngủ thiếp đi.

Một trận ngày hôm nay thế nhưng là tình huống nguy hiểm nhất mà Lâm Vãn Nguyệt tòng quân hơn hai năm tới nay mới trải qua. Lúc trước vốn chỉ là kéo cung đến nỗi tổn thương cánh tay cũng không có được đầy đủ nghỉ ngơi liền bị ép tham gia một hồi thực chiến, đồng thời phải tiếp nhận áp lực nặng nề mỗi khi giương cung với mật độ liên tục không ngừng nghỉ thôi. Việc trượt xuống doanh tường đối chiến cũng là tình huống hung hiểm trước nay chưa từng có.

Trên đường xung phong, phác đao Lâm Vãn Nguyệt đã từng trước sau hai lần tuột tay, nếu bên cạnh không có Trương Tam Bảo cùng Mông Nghê Đại một đường giúp đỡ, đừng nói là cứu Lâm Vũ, e rằng Lâm Vãn Nguyệt lần này cũng sẽ chết trên chiến trường.

Sau đó, Lâm Vãn Nguyệt bất đắc dĩ xé xuống y phục một tên đã tử vong binh lính, lượm một cái loan đao người Hung Nô dùng tay trái cùng miệng hợp tác đem binh khí gắt gao quấn vào trên tay của chính mình.

Đến cuối cùng, thời điểm phát hiện tình huống Lâm Vũ cũng là đồng dạng kinh tâm động phách, thậm chí có thể nói ba người ngày hôm nay cứu viện Lâm Vũ nếu là thiếu mất một vị, hoặc là đổi một người mà không có công phu tự vệ cứng cáp, e rằng bốn người bọn họ đều sẽ bỏ cái mạng lại nơi chiến trường này.

Con người tại biên giới sinh tử sẽ bùng nổ ra năng lượng kinh người, giống như Lâm Vãn Nguyệt ngày hôm nay, đồng thời khi nguy cơ qua đi đối với thân thể tiêu hao cũng rất to lớn.

Lâm Vũ mê man tại trong doanh trướng, sau khi trở về tình huống Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo cũng không thể tốt hơn Lâm Vãn Nguyệt bao nhiêu, thậm chí ngay cả rửa mặt đều không làm, ngã đầu liền ngủ.

Mãi cho đến đêm hôm ấy Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo mới tỉnh lại, ăn cơm tối, tắm rửa qua loa một chút rồi lại lăn ra ngủ tiếp.

Lâm Vũ cùng Lâm Vãn Nguyệt thì lại liền cơm tối cũng đồng thời bỏ qua.

Cũng may Hung Nô cũng không có quay trở lại, quân doanh Lý Mộc lúc này mặc dù bầu không khí rất hồi hộp, nhưng những thương binh kia vẫn có thể nghỉ ngơi rất tốt.

Lý Trung thân đơn bóng chiếc xuất hiện trước cửa doanh trướng Lý Nhàn. Một trận này, hắn mang đến hết thảy kinh vệ đều chết hết toàn bộ. Sống mười tám năm Lý Trung lần thứ nhất lĩnh hội chiến tranh tàn khốc, hắn cực kỳ vui mừng chính mình ngày hôm nay không có sính dũng trước mặt Lý Nhàn mà ra chiến trường.

Lúc này Lý Trung đã bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ "Đốc quân" lần này cũng không có cái gì tốt, không chỉ không mang đến cho hắn bất kỳ vinh quang nào, nếu như chính mình sơ ý một chút e rằng tính mạng sẽ có nguy hiểm.

Bây giờ Lý Trung đã không có thân tín, đường đường là Thế tử Bình Dương Hầu phủ mà cửa doanh trướng liền một mống tư vệ đều không có.

Lý Mộc căn bản không để hắn vào trong mắt, Sở Vương giao nhiệm vụ cho hắn chỉ sợ là không xong, ở lại chỗ này cũng không có ý gì. Vì lẽ đó Lý Trung suy nghĩ hồi lâu, quyết định tới hỏi Lý Nhàn, nếu Lý Nhàn cũng không muốn ở lại quân doanh này lâu dài, như vậy hắn có thể mượn lí do này cùng Lý Mộc xin nghỉ, đồng dạng trở về kinh thành cũng có thể bàn giao lại...

"Thế tử thứ tội, Công chúa hiện nay đã an nghỉ, nếu Thế tử có chuyện gì, ngày mai trở lại đi."

A Ẩn đứng trước cửa doanh trướng của Lý Nhàn, chặn lại đường đi Lý Trung, nói.

Lý Trung suy nghĩ một chút trả lời: "Vậy ta liền đi về trước, ngày mai trở lại."

A Ẩn đánh một vạn phúc nói: "Thế tử đi thong thả."

Lý Trung lẻ loi xoay người rời đi, A Ẩn như trút được gánh nặng thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn một chút "Lý Nhàn" trong lều được bình phong chặt chẽ che khuất, lại quay đầu nhìn chung quanh, tình cờ có một vài tuần phòng binh lính qua lại.

A Ẩn cảm giác trái tim mình đều muốn nhảy ra.

Giờ Tý, trăng lên giữa trời, là thời gian tuần tra thị vệ thay ca.

Lý Nhàn được bốn tên hắc y nhân vây vào giữa, từ trong bóng đêm chậm rãi hiện thân, hướng về lều vải của nàng đi tới...

A Ẩn nhìn thấy Lý Nhàn rất xa đi tới, như nhìn thấy cứu tinh, sáng mắt lên: "Công..."

Âm thanh A Ẩn phát ra tại không gian yên tĩnh ban đêm có vẻ rất đột ngột, nàng vội vã che miệng lại, sợ hãi nhìn chung quanh, sau đó một đường đi tới bên người Lý Nhàn, nâng tay dìu Lý Nhàn, chủ tớ hai người nhanh chóng tiến vào lều lớn.

Hắc y nhân sau khi tiễn Lý Nhàn về tới doanh trướng liền lần thứ hai biến mất trong đêm đen.

"Công chúa! Ngài trở về rồi! Hù chết nô tỳ."

A Ẩn đỡ cánh tay Lý Nhàn, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Nghe được âm thanh A Ẩn, Dư Hoàn từ trên giường Lý Nhàn đứng lên, bước nhanh tới bên người Lý Nhàn, trên dưới đánh giá Lý Nhàn sau đó nói: "Công chúa, ngài có thể an toàn trở về là tốt rồi, làm bọn nô tỳ lo lắng sợ hãi suốt mấy canh giờ. Ngài cũng thật sự là, đêm hôm khuya khoắt cũng dám ra ngoài, nếu ngài có bất kì sơ xuất gì thì bọn nô tỳ sống thế nào?"

A Ẩn rót cho Lý Nhàn một chén nước, hai tay đưa cho Lý Nhàn, sau đó phụ họa nói: "Đúng vậy, Công chúa, vừa nãy Trung Thế tử đã tới, muốn gặp ngài, nô tỳ đã ngăn lại, cũng không biết chuyện gì."

Lý Nhàn tiếp nhận chén nước A Ẩn đưa tới uống một hớp, không quan tâm hai cái nha đầu ngươi một lời ta một lời đối với mình "Oán giận", trái lại lộ ra nụ cười nhạt, tâm tình có vẻ rất tốt.

Lý Nhàn thả xuống chén nước, cười đối với A Ẩn nói rằng: "Ngươi không biết hắn tới làm cái gì, bản cung đúng là đoán được một, hai."

"Cái kia Công chúa ngài nói nhanh lên, Trung Thế tử tới làm cái gì?"

Lý Nhàn nhìn một chút đầy mắt hiếu kỳ A Ẩn cùng Dư Hoàn cười nói: "Thiếu biết chút ít, mới sống lâu dài."

"Công chúa lại hù dọa người."

A Ẩn cùng Dư Hoàn trăm miệng một lời hồi, nhưng không hỏi nữa.

A Ẩn cùng Dư Hoàn hầu hạ Lý Nhàn rửa mặt nằm xuống sau khi liền thổi đèn, rời đi lều lớn.

Lý Nhàn nằm ở trên giường, trợn tròn mắt thích ứng đêm tối trước mắt, trong lòng ưa thích: Trước khi nàng đến quân doanh chưa từng có nghĩ đến sự tình lại có thể hướng về cục diện phát triển như thế, chuyện này đối với cho nàng cùng Thái tử Lý Châu mà nói, quả thực là thiên đại kinh hỉ.

Mà Lý Trung tới thăm, đã sớm trong dự liệu Lý Nhàn, nàng nhoẻn miệng cười cười.

Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngày hôm nay nàng đúng là rất mệt mỏi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ tỉnh lại chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào, cũng còn tốt là thủ hạ đúng lúc bưng tới một chén cơm lớn, bên trong còn có vài mảnh thịt. Lâm Vũ nằm ở trên giường ăn như hùm như sói ăn cơm, đối với tràng diện ngày hôm qua trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.

"Lâm Doanh trưởng thế nào rồi?" Lâm Vũ một bên nhai cơm vừa nói.

Lúc này Lâm Vũ đối với Lâm Vãn Nguyệt cực kỳ cảm kích, ngày hôm qua nếu không phải Lâm Vãn Nguyệt liều lĩnh bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cũng không chịu từ bỏ tên què chân như hắn, hắn chắc chắn phải chết.

"Tiểu nhân lập tức đi nhìn một chút."

Nói xong binh sĩ như một làn khói chạy ra khỏi trướng bồng của Lâm Vũ.

Lâm Vũ một hơi ăn xong trong tô cơm, lau lau miệng, cảm giác mình còn có thể ăn thêm một bát nữa.

"Lâm tiên phong tỉnh rồi?"

Không chờ Lâm Vũ gọi người, phó tướng của Lý Mộc thế nhưng lại xuất hiện ở trong lều Lâm Vũ.

"Gặp Lưu Đại phó!" Lâm Vũ bây giờ hành động bất tiện, cũng chỉ có thể ở trên giường khom người chào sĩ quan phụ tá một cái.

Sĩ quan phụ tá cười cười vỗ vỗ vai Lâm Vũ vui mừng nói rằng: "Nội tình tiểu tử ngươi rất được a, ngủ một giấc là có thể ăn có thể uống, Đại soái muốn gặp ngươi, mệnh ta gọi người đem ngươi nhấc tới gặp."

"Không cần, chuyện này làm sao dám, ta dùng một cái chân nhảy qua đến liền được rồi!"

"Ngươi nhanh ngồi xuống, người đều đến rồi, ngươi liền nghe Đại soái phân phó đi, cái chân còn lại của ngươi cũng hảo hảo điều dưỡng, tuyệt đối không nên lại xảy ra sự cố, quân doanh chúng ta thế nhưng cũng không thể tổn thất nổi thêm một vị Lang tướng a."

Nghe được lời của phó quan trong lòng Lâm Vũ cảm giác nặng nề, hỏi: "Lưu Đại phó, một trận này chúng ta thương vong rất lớn sao?"

"Ôi, một lời khó nói hết, chúng ta vừa đi vừa nói đi, người đến a!"

Lưu phó quan vừa dứt lời, từ bên ngoài đi vào hai tên thân binh của Lý Mộc, trong tay hai người mang tới một tấm ván gỗ.

Lâm Vũ ngồi vào trên tấm ván gỗ, được nâng lên, hướng Lý Mộc quân doanh đi đến.

Lại nói binh lính được Lâm Vũ phái đi một đường bước tới trước trướng của Lâm Vãn Nguyệt, đứng ở bên ngoài gân cổ lớn giọng hô: "Lâm Doanh trưởng có ở bên trong không? Tiểu nhân là thân vệ thủ hạ của Lâm Vũ tiên phong, phụng mệnh tới xem ngài khôi phục thế nào rồi."

Chờ giây lát nhưng không thấy bên trong có trả lời...

"Lâm Doanh trưởng, cái kia... tiểu nhân đi vào a" Nói xong người này liền chậm rãi bước chân hướng vào trong trướng Lâm Vãn Nguyệt mà tiến tới.

Sau khi Lâm Vãn Nguyệt hồi doanh vẫn luôn mê man, Mông Nghê Đại cùng Trương Tam Bảo bởi vì quá mức uể oải cũng không có trở lại xem Lâm Vãn Nguyệt, mà Lâm Vũ cùng Lâm Vãn Nguyệt quan hệ không tệ vì đi đứng không tiện cũng không thể đến.

Vì lẽ đó sau khi Lâm Vãn Nguyệt hồi doanh cũng không có ai lui tới.

Tuy rằng Lâm Vãn Nguyệt so với những người khác được nhận sự trị liệu tốt hơn, thế nhưng bởi không có bất kỳ đến chăm sóc, lại mất máu quá nhiều, đêm hôm qua đã lên cơn sốt rất cao.

"Lâm Doanh trưởng, Lâm Doanh trưởng?"

Người kia đi vào thấy Lâm Vãn Nguyệt vừa vặn khỏe mạnh nằm ở trên giường ngủ, thế là thấp giọng hô vài câu.

Thấy Lâm Vãn Nguyệt mặt đầy mồ hôi, sắc mặt tiều tụy, binh sĩ sờ sờ cái trán Lâm Vãn Nguyệt, phát hiện dĩ nhiên thiêu đến nóng bỏng.

"Lâm Doanh trưởng, Lâm Doanh trưởng, mau tỉnh lại!"

Binh sĩ xoay người tìm tới mảnh vải sạch sẽ, thấm ướt gấp kỹ sau đó kề lên trán của Lâm Vãn Nguyệt.

"Lâm Doanh trưởng, Lâm Doanh trưởng, ngươi tỉnh lại đi, hỏng rồi, nóng như thế e là sẽ làm hỏng đầu mất, ta phải tìm quân y đến..."

Lâm Vãn Nguyệt mơ một giấc mộng thâm trầm, mơ tới nàng trở lại khi còn bé, trở lại Thiền Quyên thôn vẫn là dáng vẻ lúc trước, mỗi người vẫn đều còn ở đó, phụ thân, nương thân, còn có Phi Tinh...

Ngày đó, nàng  cùng Phi Tinh quyết định đi chỉnh lão lang trung đầu thôn đông. Thế là nàng cùng Lâm Phi Tinh thay đổi y phục, thay đổi vật trang sức, hai người tay cầm tay đi đến để lão Lang Trung phân phân biệt thật giả. . .

"A tỷ, lão lang trung khẳng định không phát hiện ra ai thật ai giả, hai chúng ta giống nhau như thế, nếu là thay đổi y phục cùng vật trang sức, cha mẹ đều sẽ nhận sai đây!" Lâm Phi Tinh lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong mắt loé ra một tia giảo hoạt.

Lâm Vãn Nguyệt cũng cười, lôi kéo đệ đệ tay nói rằng: "Lần này lão lang trung nếu như đoán sai, chúng ta liền lấy đi xuyên bối mẫu (☘) cùng kẹo sơn trà của hắn!"

(☘) Xuyên bối mẫu: Bối mẫu là loại cây sống lâu năm, tên khoa học là Fritillaria roylel Hook thuộc họ Liliaceae. Gồm hai loại là bối mẫu thấy ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc nên có tên gọi là xuyên bối mẫu, còn loại nữa thường thấy ở Triết Giang, Trung Quốc nên gọi là triết bối mẫu. 

☘ Xuyên bối mẫu Tứ Xuyên (vị thuốc Đông Y) : Có các củ như con ốc bện (bối tử) nên được gọi là Bối mẫu (theo Danh Y Biệt Lục). Xuyên bối mẫu có tác dụng nhuận phế trừ đàm (tiêu đờm), chỉ khái (trừ ho), thanh nhiệt tán kết nên thường dùng trong điều trị ho, ho lao, phế nhiệt, phế hư... Theo y học cổ truyền, vị thuốc có tác dụng sau đây: 

Nhuận phế trừ đàm (tiêu đờm); 

 Chỉ khái (trừ ho);

Thanh nhiệt tán kết.

Xuyên bối mẫu là vị thuốc chủ đạo trong nhiều bài thuốc trị ho nổi tiếng của Đông Y. Vị thuốc có thể được dùng độc vị hoặc phối hợp với các dược liệu khác để tăng tác dụng trị bệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi