NỮ VƯƠNG, ANH YÊU EM (PHẦN 2)

*Vừa Lúc Đó Phía Red*
    Vừa khi cả 3 bị cô làm cho 1 trận thốt tim, Thiên Dụ tức giận đứng dậy hét.
- Cô tính giết bọn tôi à.
    Red đáp xuống bên cạnh nói.
- Các người vẫn chưa chết mà lo gì.
    Vu Bân vội nhìn quanh, họ đang ở đâu thế này. Một nơi toàn là khói đen kịt, Hạ Chi ôm miệng ho khụ khụ.
- Chỗ này là đâu vậy.
    Red chống hông nói.
- Nhìn mà chưa nhận ra sao. Đây là núi lửa - dung nham.
    Cả 3 nhìn qua thì bên cạnh phía dưới nhìn xuống là những nham thạch đang sôi sùng sục bên dưới đó. Hạ Chi sợ hãi lùi ra xa. Red chán nản nói.
- Sợ cái gì. Sau này các ngươi sẽ gắn bó với nó rất nhiều. Do là phong ấn của 3 ngươi chưa thức tỉnh, không thì sẽ không có thái độ đó đâu.
    Vu Bân bình tĩnh nói.
- Vậy đầu tiên bọn tôi nên làm gì trước đây.
    Red đưa tay ra trước, từ dưới nham thạch 1 phần nham thạch bay lên, cô dùng ý chí nắn nó ra thành vũ khí hình ngọn giáo của mình, rồi đưa tay cầm lấy, ngay khi tay cô vừa chạm vào nó đã trở thành ngọn giáo đỏ. Cô quay lại giơ lên trước cho cả 3 người xem.
- Đầu tiên, các ngươi phải tạo ra vũ khí chiến đấu của riêng mình. Rồi ta sẽ nói tiếp theo các ngươi nên làm gì.
    Thiên Dụ cười tự tin.
- Cái này dễ thôi, có gì mà phải lo lắng chứ.
    Red cười nhẹ.
- Ta rất thích những người tự tin như ngươi, nhưng tự tin quá thì coi chừng sẽ phản tác dụng đó.
    Rồi cô đứng nép qua, ngồi xuống  1 bên bày biện đồ nướng của bản thân, rồi gọi.
- Chu Tước.
    Một con linh điểu từ trong đống nham thạch bay ra, đáp xuống cạnh chủ nhân mình. Red ngồi nướng rồi đút cho nó ăn, nhìn qua đám 3 người kia đang nhìn cô chằm chằm.
- Mau làm đi nhìn ta làm gì. Hoàn thành thì mới được ăn.
    Rồi cả 3 ngậm ngùi chia ra 3 hướng,  làm động tác y chang như Red nhưng không tác dụng. Cứ thế lặp đi lặp lại cả trăm lần, nhưng vẫn vô dụng. Red ngồi ăn no nê, cho đến khi no luôn, cô không vui nhắc.
- Tập trung tinh thần vào ý chí của mình. Đừng nghĩ ngợi lung tung.
    Chu Tước no nê, ngồi cạnh Red thì thầm.
- Ta thấy là lực bất tòng tâm.
    Red hậm hực đứng dậy.
- Ta nhất định sẽ khiến cho bọn nhóc này làm được.
    Chu Tước lắc đầu ngao ngán nhìn bộ dáng trẻ con của Red.
- Con bé này. Lớn thân rồi mà tính cách y như con nít.
    Sau 1 quá trình Red sôi máu chỉ dạy, cả 3 cũng đã có thể điều khiển được 1 phần nham thạch lơ lửng lên trước mặt. Red gật đầu hài lòng.
- Tốt lắm, các ngươi mau tạo vũ khí mình muốn đi.
    Thiên Dụ thì tạo ra thanh kiếm, Vu Bân là súng và Hạ Chi là cung tên. Red đi đến phất tay bày ra đồ ăn cho bọn họ.
- Giữ lời hứa cho các ngươi ăn no. Mau ăn đi rồi luyện tập, thời gian cấp bách các ngươi nhất định phải luyện cho nhuần nhuyễn phép của mình.
    Hạ Chi ngước mặt hỏi.
- Liệu bọn tôi có thể thắng không. Có thể trở về với ba mẹ không.
    Câu hỏi của Hạ Chi làm cho Thiên Dụ và Vu Bân khựng lại 1 chút, ánh mắt cũng hướng về phía Red. Red nhận được câu hỏi, đưa ánh mắt đỏ rực như lửa nhìn Hạ Chi nói.
- Nếu như ngươi thật tâm muốn cứu cha mẹ mình. Ngươi nên mạnh mẽ hơn.
    Nói rồi, Red quay đi qua bên Chu Tước ngồi xuống bên cạnh nó. Chu Tước đưa mắt nhìn cô.
- Thật lâu rồi chưa thấy vẻ mặt âu sầu này của ngươi.
    Red dựa vào Chu Tước thở dài.
- Ta thật ghen tỵ với bọn chúng.
    Chu Tước nhìn cô rồi nói.
- Ngươi quên là ngươi cũng có cái gọi là gia đình ở đây sao.
    Red hơi bất ngờ với câu nói của Chu Tước, khẽ cười khúc khích.
- Sao ta lại có thể quên được việc này nhỉ. Cảm ơn nhé, Chu Tước.
    Chu Tước đỏ mặt quay đi.
- Đừng có nói câu đó với ta. Dị ứng chết được.
    Rồi Red đứng dậy, bắt đầu việc luyện tập cho 3 đứa kia. Lần này nhiệt tình, Red đã ra tay mạnh hơn, lần này lại có sự giúp đỡ của Chu Tước. Red dùng lửa hất văng cả 3 xuống nham thạch phía bên trong. Niệm tình để 3 người họ nằm trên 3 phần vách đá, Thiên Dụ hét vọng lên.
- Nè, đây là ý gì hả.
    Red che lỗ tai của mình thầm trách Thiên Dụ.
- Ngươi ồn ào quá. Cả 3 ngươi ở dưới đó lo tập trung tu luyện sức mạnh của mình. Cố gắng thức tỉnh đi, ta chỉ có thể giúp được đến đó thôi. Còn lại trông cậy vào ý chí của các ngươi rồi.
    Nói rồi, cô đi ra ngồi bên trên chờ đợi. Khẽ đưa nhìn Chu Tước gật đầu. Chu Tước nhẹ nhàng bay xuống nơi cả 3 đang đứng.
- Các ngươi phải đấu với ta. Nên nhớ ta sẽ không nương tay.
     Rồi Chu Tước lao vào hất văng Thiên Dụ va vào vách núi, Vu Bân cùng Hạ Chi đem vũ khí ra chiến đấu. Nhưng không thể khống chế được nham thạch, Chu Tước hừ lạnh.
- Muốn điều khiển nham thạch, phải đánh thắng ta đã.
    Rồi lao vào đánh nhau, Red ngồi bên ngoài, tuy không quan sát trận đấu nhưng vẫn có thể biết được tình hình bên trong. Cô ngáp dài ngáp ngắn, nằm yên lành xuống đất.
- Đánh giấc tý vậy.
   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi