NỮ VƯƠNG ĐẠI NHÂN

Lễ khai trương của cửa hiệu minh châu Lệ  Cảng đã được công bố nửa tháng trước.

Mười giờ đúng, hoạt động chính thức bắt đầu.

đã chiếu hết đợt một đợt hai, đợt thứ ba đang được công chiếu, tự nhiên trở thành phim truyền hình nổi nhất năm.

Hoa Chiêu lúc chưa có tác phẩm đã có nhiều người quan tâm, càng thêm vào bộ phim này mà càng có thêm nhiều người biết đến.

Mà <Thu Nguyệt> vẫn chưa quay xong đã nhận được nhiều sự quan tâm, lại thêm cô thừa nhận thân phận bà chủ đặc biệt, nhất thời không ai địch lại.

Hoa Chiêu xuất đạo tới nay số hoạt động công khai tham gia chỉ đếm trên đầu ngón tay, so với các minh tinh cô không hề có chút ý muốn theo đuổi hào quang, hậu cung hâm mộ to lớn của cô đã đợi thật lâu để gặp được người thật, khó có khi xuất hiện một hoạt động, mọi người không đợi kêu gọi đã tự tổ chức tụ tập tham gia, có rất nhiều fan còn từ bên nước ngoài bay tới.

Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần, trung tâm thương mại vốn dĩ có không ít người, đại danh của Hoa Chiêu ở An Thành đã được tính là nhà nhà đều biết, mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy người phụ nữ vừa có tiền vừa có sắc nhất cái An Thành này.

Đặc biệt là người phụ nữ này còn có một người đàn ông cực kỳ ưu tú, có thể nói là ngàn vạn sủng ái đều tập trung vào cô.

Hiện tại không chỉ lầu một của Lệ Cảng đông kín người, mà lan can của các tầng trên cũng đầy đầu người chen chút đứng xem, kết quả chính là Lệ Cảng từ lúc thành lập cho tới nay, là ngày đầu tiên có số lượng khách hàng cao đến như vậy.

Phòng quan hệ công chúng của trung tâm thương mai cũng đã dự đoán trước lượng người mà cô sẽ thu hút, không ngờ hôm nay lại vượt qua con số mà họ đã dự đoán, lo lắng lại bắt đầu gấp gáp phái thêm một nhóm bảo an đến giữ ngăn nắp hiện trường, người phụ trách tâm treo trên ngọn cây, sợ sẽ phát sinh ra sự cố ngoài ý muốn nào đó.

Người đều tụ theo nhóm, ồn ào náo nhiệt.

Hoa Chiêu và Giản Dịch cùng người chủ trì đứng trên đài.

Hoạt động qua được một nửa, rõ ràng máy lạnh đã chạy hết công suất, cô lại cảm thấy bản thân không ngừng đổ mồ hôi, tim cũng đập loạn, tay cầm micro cũng có chút phát run.

Cô biết là không hay rồi, loại bệnh trạng này không hề lạ lẫm, cô bắt đầu hối hận sáng nay đã bỏ bữa.

Vừa bắt đầu, cô như cũ có thể nói chuyện rõ ràng trả lời các câu hỏi của người chủ trì, cùng Giản Dịch kẻ xướng người hợp.

Từ từ một mùi vị hỗn tạp trong đám người bốc ra, cô chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, một luồng nước chua đã dâng tới cuống họng, cô cưỡng ép bản thân nhịn xuống.

Không khí xung quanh đều trở nên có chút lơ đãng, một trận choáng váng, chân cô mềm đi, cả người loạn choạng ngã xuống.

May là Giản Dịch đứng bên cạnh, nhanh tay nhanh mắt đỡ sau lưng cô, quỳ một chân xuống đỡ cô, nhìn sắc mặt cô đã biến thành một mảng trắng tái.

Hắn liên tục gọi cô, “Âm Âm! Âm Âm!”

Hoa Chiêu hơi hé mắt ra, nhẹ “Ừ” một tiếng, lại vô lực khép mắt lại.

Giản Dịch bị cô dọa không ít, chuyện này ở dưới mí mắt mình phát sinh, đại ca sẽ không thiêu sống hắn chứ.

Hắn nhanh chóng dùng kiểu bế công chúa, ôm cô xông ra ngoài.

Đám người ngạc nhiên, nhiều fan đứng phía trước nhìn thấy nữ thần mình tâm tâm niệm niệm ngã xuống, sao có thể giữ được bình tĩnh, có người còn khóc ra tiếng.

Nhất thời, các loại tiếng kêu, kinh ngạc….

Người đứng phía sau không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy phía trước tựa hồ xảy ra chuyện, trực tiếp nhào tới, Giản Dịch căn bản đi ra không được, hơn nữa nhiều người như vậy có thể sẽ phát sinh sự cố dẫm đạp.

Xuân Quang chạy tới phía trước, cường thế đẩy đám người ra, người chủ trì cũng hồi thần lại cầm micro trấn an tâm tình của mọi người, nhân viên giữ trật tự phối hợp tách đám người ra, tạo thành đường thông cho Giản Dịch.

Hai người bảo tiêu khác phối hợp trái phải bảo vệ Giản Dịch đang ôm Hoa Chiêu đi ra ngoài.

Chị Vân cũng cả mặt lo lắng, chạy theo phía sau.

Hai người quản lý cấp cao phụ trách xử lý hiện trường còn lại.

Hoa Chiêu nhắm mắt, thực chất chưa có ngất đi, tinh thần vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cảm giác cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.

Chạy một lúc, tới nơi đỗ xe, Giản Dịch cẩn thận đặt cô vào hàng ghế sau, chị Vân ngồi phía bên kia chủ động lấy đùi làm gối cho cô.

Xuân Quang lái xe, Giản Dịch gấp rút ngồi ghế phụ lái gọi điện thoại.

Điện thoại không kết nối được, đại ca giờ này chắc là đang trên máy bay.

Nằm một lúc, Hoa Chiêu yếu ớt ngồi dậy, “Mọi người ai có mang đồ ăn vặt, bánh mứt gì cũng được?”

Giản Dịch quay đầu nhìn Hoa Chiêu, phát hiện cô đã tỉnh, sắc mặt vẫn còn trắng đến dọa người, “Cậu là bị bệnh gì?” Nói xong lấy trong túi áo ra hai viên kẹo đường, đây là từ sau khi quen biết Xuân Lệ, hắn không tự giác mà dưỡng thành thói quen đem theo đồ ăn.

Chị Vân nhận lấy kẹo, bóc ra đưa cho Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu ăn xong cảm thấy có chút sức hơn.

“Không sao. Sáng không ăn, là chứng bệnh hạ đường huyết lâu rồi, đại khái là do dạo này thức đêm nhiều, lại nghỉ ngơi không có quy luật.”

Giản Dịch thở phào một hơi, “Vừa rồi ở Lệ Cảng, tớ thực sự bị cậu dọa đấy!” hắn có chút kỳ quái, “Tớ sao lại không biết cậu có cái bệnh hạ đường huyết này?”

“Lúc còn ở nước ngoài từng bị hai lần.” cũng là lúc cô mới tới Anh tâm tình không tốt.

“Được rồi, tớ không có việc gì. Không cần tới bệnh viện.” Hoa Chiêu lại bóc một viên kẹo khác, nhìn nhãn hiệu ngoài vỏ, vị chua chua ngọt ngọt không tệ.

Xuân Quang nhìn Giản Dịch một cái.

Giản Dịch lắc đầu, “Không được, vẫn là tới bệnh viện kiểm tra đi, nếu không tớ cũng không biết làm sao nói lại với đại ca!”

Hoa Chiêu suy tư một chút, nhớ tới bản thân cả tuần hơn đã xuất hiện những tình huống lạ, hay là đi kiểm tra xem?

Giản Dịch khuyên cô, “Đi bệnh viện tư nhân, để mẹ nhỏ của tớ sắp xếp một chút, kiểm tra một chút để mọi người yên tâm.”

Hoa Chiêu động lòng, “Nếu tớ nhớ không sai, mẹ nhỏ cậu là bác sĩ khoa sản?”

“Đúng,” Giản Dịch vui vẻ híp mắt nhìn cô, “Đợi sau này cậu có rồi có thể trực tiếp để mẹ nhỏ tớ tới kiểm tra.”

Vậy thì rất tốt! Hoa Chiêu nghĩ trong lòng.

Cô vẫn là ẩn ẩn có chút dự cảm, thực sự muốn tới khoa sản.

Bệnh viện luôn có đầy người xếp hàng.

Hoa Chiêu từ trước đến nay luôn được mọi người chú ý, mà hiện tại còn là nhân vật công chúng, một đường đi cùng Giản Dịch tiến vào thang máy, thu hút vô số ánh mắt chú ý.

Nhưng mà vẫn may là ở bệnh viện, không có fan cuồng nhiệt như vậy, một đường đi vẫn tính là thuận lợi.

Trên máy bay, Ân Thiên Lãng trong tay cầm tư liệu do Trương Nham Kim đã chuẩn bị, lại cảm thấy trong lòng có chút tâm tình bất an.

Âm Âm tối qua không có khẩu vị, sáng nay không biết có ăn được chút gì không, bữa sáng không biết có ăn không, hiện tại hoạt động chắc là sắp kết thúc rồi đi?

Hắn không ngừng hối hận trước khi lên máy bay không gọi cho cô.

“Ân tổng”, Trương Nham Kim nhìn thần sắc của ông chủ, có chút bất an, “Có phải là có gì không ổn thỏa?”

Ân Thiên Lãng nhìn con số trên bảng đấu thầu, “Cậu hiện tại lập tức chỉnh một chút, đưa giá cả nâng lên một chút.”

Trương Nham Kim khó hiểu, “Lại nâng lên? Giá cả hiện tại của chúng ta so với đối thủ cạnh tranh đã không có nhiều ưu thế rồi.”

Ngữ khí của Ân Thiên Lãng rất kiên quyết, “Làm theo ý tôi nói, tôi hiểu con người của Tần Tấn.”

“Được, sắp tới thành phố C rồi.” Trương Nham Kim mở laptop lập tức chỉnh sửa số liệu.

“Hẹn lúc mấy giờ?”

“Hai giờ rưỡi chiều.”

Tiếp viên đã bắt đầu nhắc nhở, máy bay chuẩn bị hạ cánh.

Mười phút sau, máy bay dừng tại sân bay quốc tế thành phố C.

Ân Thiên Lãng dẫn theo Trương Nham Kim cùng hai người quản lý cấp cao khác đi xuống sân bay.

Mở điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi đến từ Giản Dịch, thời gian là mười một giờ mười phút.

Hiện tại đã là mười hai giờ rưỡi.

Hắn lúc đó chắc đang ở cùng Âm Âm, hơn nữa biết rõ mình đang ở trên máy bay.

Ân Thiên Lãng đột nhiên bắt đầu căng thẳng lên, tim gan như nhảy lên cuống họng, lập tức gọi điện thoại lại cho Giản Dịch.

Sau hai tiếng vang điện thoại liền có người bắt.

Ân Thiên Lãng gấp gáp hỏi, “Có chuyện gì?”

Giản Dịch cố ý nói với giọng gấp gáp, “Đại ca, Âm Âm vừa rồi ngất ở Lệ Cảng.”

Ân Thiên Lãng trong lòng đau nhức, căng thẳng và sợ hãi đã phủ khắp não anh, đại não thậm chí còn xuất hiện một mảnh trống rỗng, tựa hồ ngớ ra ba phút, anh mới có thể từ trong lòng cảm nhận một trận thống khổ, thanh âm khô khốc, “Rốt cuộc là xảy ra việc gì? Âm Âm hiện tại đang ở đâu?”

Giản Dịch sao có thể không nghe ra sự sợ hãi và căng thẳng trong giọng nói của anh, không dám lại dọa anh, ngữ khí cũng thả lỏng hơn, “Hiện tại đang ở bệnh viện, dự đoán ban đầu là hạ đường huyết.”

Ân Thiên Lãng trước đó tâm rối loạn, lúc này nghe xong đã hiểu rõ, nhẹ thở phào một hơi, hít thở cũng mới hồi phục lại bình thường, “Cô ấy hiện tại sao rồi? Có ở bên cạnh cậu không?”

“Đang lấy chút máu, báo cáo vẫn chưa có.” Giản Dịch nói dối, vẫn là để chính chủ tự mình nói ra đi.

Nói xong đưa điện thoại chuyền qua cho Hoa Chiêu.

Cô lúc ở nước ngoài không ăn sáng sẽ có tình trạng bị hạ đường huyết, Ân Thiên Lãng biết, vậy nên, anh lúc đó ở trong nước vẫn luôn đúng giờ gọi điện thoại thúc giục cô đi ăn sáng.

Sau khi về nước, anh cũng mỗi buổi sáng kéo cô dậy cùng ăn sáng, nếu không thì lúc anh không ở đó thì cũng sẽ giao phó cho người hầu trợ lý dặn dò cô ăn.

Nhưng mà trước giờ chưa từng có việc choáng đến ngất đi như vậy, anh nghĩ tới trong lòng lại trầm xuống, có loại cảm giác hít thở không thông vây lấy, cảm giác không thể đứng ở đây một giây phút nào nữa, “Cậu chăm sóc cô ấy, tôi lập tức quay về.” Ân Thiên Lãng cúp máy.

Anh quay đầu nói với cấp dưới, “Tôi hiện tại muốn lập tức trở về An Thành.”

Trương Nham Kim biết Âm Âm trong miệng anh là nhân vật nào, cũng biết cô đối với anh có bao nhiêu quan trọng.

Nhưng người đã tới Vân thành rồi, suy cho cùng một hợp đồng làm ăn lớn như vậy, vẫn là muốn khuyên, “Nhưng mà, đấu thầu….”

Ân Thiên Lãng giơ tay ngăn hắn, gấp rút đi mua vé khứ hồi, giao phó lại cho ba người, “Trương Nham Kim làm chủ, làm theo kế hoạch đã đinh. Có tình huống bất ngờ xuất hiện, gọi điện cho tôi.”

Mà bên này, Hoa Chiêu nhận lấy điện thoại, “Alô” một tiếng, lại không có ai đáp lại, nhìn lại, cuộc gọi đã kết thúc.

Cô nhìn Giản Dịch, “Cúp rồi.”

Giản Dịch kỳ quái, “Đại ca khi nào thì gấp gáp như vậy, nói còn chưa nói xong?”

Hoa Chiêu không vui nhìn hắn, “Anh ấy nói gì?”

Giản Dịch vẻ mặt vô tội, “Anh ấy nói sẽ về ngay.”

Biết ngay sẽ như vậy! Hoa Chiêu cầm lấy điện thoại gọi lại cho anh.

Ân Thiên Lãng nhanh chóng bắt máy, “Âm Âm!”

Hoa Chiêu an ủi anh, “Em không sao, đừng nghe Giản Dịch nói bậy.”

“Âm Âm,” Ân Thiên Lãng nghe không vào, trong giọng nói vẫn đầy vẻ căng thẳng, “Em trước nói với anh, bác sĩ nói thế nào?”

Hoa Chiêu ngồi xuống ghế bên cạnh, “Anh trước nói với em, anh hiện tại đang ở đâu? Đang làm gì?”

Ân Thiên Lãng bước đi cực nhanh, gấp gáp trả lời, “Anh vừa tới sân bay Vân thành, lập tức mua vé máy bay bay về, em đợi anh.”

“Anh vốn định làm cái gì thì làm cái đó, em không sao! Chỉ là không ăn bữa sáng nên hạ đường huyết thôi, có chút choáng, hiện tại đã kiểm tra vẫn chưa có chuyện gì.” Hoa Chiêu cưỡng ép không chế tâm tình dị thường trong lòng, quyết định trước giấu anh, anh nếu biết được khẳng định sẽ bỏ việc đang làm mà bay về.

Ân Thiên Lãng bước đi chậm lại, thở ra một hơi, nghĩ nghĩ lại nhíu mày, “Không được, anh vẫn không yên tâm. Đưa điện thoại cho Giản Dịch.”

Hoa Chiêu biết anh thực sự không bỏ được mình, vẫn làm theo lời anh đưa điện thoại cho Giản Dịch.

Ân Thiên Lãng giao nhiệm vụ cho Giản Dịch, “Cậu làm thủ tục nhập viện cho Âm Âm, đợi tới chiều tôi quay về lại nói.”

Giản Dịch đồng ý với anh, “Được!” nghe được đầu bên kia truyền đến lời anh nói với nhân viên bán vé.

“Tôi muốn một vé bay về An Thành ngay lập tức.”

Điện thoại lại lần nữa cúp ngang, Giản Dịch nhìn Hoa Chiêu một cách bất đắc dĩ.

“Anh ấy bảo tớ làm thủ tục nhập viện cho cậu. Nhưng mà, vừa rồi mẹ nhỏ không phải nói cậu hiện tại vẫn chưa ổn sao, tớ thấy vẫn là nên ở vài ngày vẫn tốt hơn.”

Hoa Chiêu xoa bụng, suy nghĩ hai giây lại gật đầu.

Rất nhanh, Ân Thiên Lãng lại ngồi lên máy bay bay về An Thành.

~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi