NỮ VƯƠNG: PHU QUÂN ẨN THÂN MƯỜI NĂM, MỘT KIẾM GIẾT TIÊN ĐẾ

“Chắc chắn là không phải, người này tuy đội nón, nhưng da trắng trẻo, vừa nhìn là biết là một thanh niên, sao có thể đạt được trình độ của tông sư phong ần? Hơn nữa vị tông sư phong ấn đó, thi triển thuật phong ấn mạnh như vậy, hao phí lượng lớn khí huyết, dù cho vẫn còn sống, thì cũng không còn sống được bao lâu nữa. Vì vậy ta nghĩ, tông sư phong ấn chắc chắn không phải người này.” Chu Hằng kiên định nói.

“Người nói cũng có đạo lý, ta rất muốn biết tin tức của vị tông sư phong ấn đó, haiz, thật hi vọng vị tông sư đó vẫn còn sống.” Đường Khả Nhi thở dài.

“Yên tâm đi, đợi lục trưởng lão tới rồi, chúng ta sẽ biết tình hình của vị tông sư phong ấn đó thôi.”  Chu Hằng tiếp tục nói.

“Cũng phải, hi vọng lục trưởng lão mau đến đây.”

Hai người nói xong, tiếp tục chờ đợi, chuẩn bị tranh đấu giá đám Thiên Hỏa ra cuối cùng.

Thời gian dần trôi đi, rất nhanh hai tiếng đã trôi qua.

Cuộc đấu giá chuẩn bị chính thức kết thúc.

Đám Thiên Hỏa cuối cùng, bị phân thân ra giá cao mua mất.

Chu Hằng tay nắm chặt, nhìn phân thân đội nói rời đi, cuối cùng thở dài.

“Không ngờ, Thiên Hoa lại bị người thanh niên đội nón đó mang đi, tên tiểu tử này có quá nhiều tiền rồi.”

“Đúng vậy, anh ta không những thấy ra rất nhiều tiền, còn lấy đi một bàn trận phong ấn quý giá, chỉ vì lấy được Thiên Hỏa, thật sự rất xứng đáng.”

Đường Khả Nhi nói, ánh mắt xinh đẹp theo dõi phân thân rời đi.

Cũng vào lúc này, ngọc phù trên eo cô rung lên hai tiếng, cô vội lấy ra.

“Sao vậy?” Chu Hằng hỏi.

“Là tin tức của lục trưởng lão, ông ấy không thể đến trong thời gian ngắn được, nhưng ông ấy có gửi đến một pháp khí thăm dò, có pháp khí này, chúng ta có thể thăm dò được xem vị tông sư phong ấn kia có còn sống hay không.” Đường Khả Nhi giải thích.

“Thì ra là vậy, thật mong chờ kết quả do thám.”

“Ta cũng kỳ vọng.”

...

Thành Bạch Vân.

Trong tiểu viện của Hạnh Nhi.

Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đang đứng trong tiểu viện, nhìn Hạnh Nhi chuẩn bị đồ, giống như sắp phải đi xa.

“Chị Hạnh Nhi, người thật sự phải quay về nhà hay sao?” Tần Nguyệt không kìm được mà hỏi.

“Đúng vậy, không phải ta đã nói rồi sao, nguyên liệu thuốc trị vết thương cũ của ta, người nhà cuối cùng cũng tìm được thêm rồi, ta quay về cũng là để hồi phục sức lực.” Hạnh Nhi giải thích.

“Nhưng người đã mạnh rồi, rời đi muộn một chút không được sao?” Tần Nguyệt nhìn Hạnh Nhi không lỡ.

“Ta thực ra rất yếu, thực lực mới luyện đến cấp ba, có chút thực lực như vậy căn bản không có tư cách là hộ pháp, hơn nữa vết thương trước kia căn bản cũng không thể chữa khỏi. Lúc đầu ta là thiên chi kiêu nữ, thay gia tộc quản lý Vạn Bảo Lâu, thiên kiêu trong mắt vô số người, là người đứng đấu, đáng tiếc lực chiến đấu rất yếu.” Hạnh Nhi than thở.

“Thì ra là vậy, chẳng trách người rất ít khi dùng năng lực phi hành.” Tống Tiểu Mỹ như vừa ngộ ra chân lý.

“Không có cách nào cả, phi hành rất hao phí linh lực, thân thể ta căn bản không chịu nổi, có điều đợi ta quay về nhà, sẽ nhanh hồi phục thôi.”

Hạnh Nhi nói xong, trên mặt hiện ra một thần sắc kỳ vọng.

“Chị Hạnh Nhi, khi nào người quay về? Chúng ta còn muốn cùng người tập luyện.” Tần Nguyệt nói.

“Dự tính cần mất rất lâu mới có thể quay trở lại, yên tâm, ta đã mới một vị thiên kiêu bằng hữu đến chăm sóc em rồi. Thực lực của cô ấy mạnh hơn, cũng cao ngạo hơn, là cô gái có tính cách lạnh lùng.”

Hạnh Nhi nói xong, lấy ra hai ngọc phù từ trong túi trữ đồ ra, còn có hai quyển sách đưa cho Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ.

“Đây là hai ngọc phù truyền tin, chờ sau khi các em trở thành người tu tiên rồi có thể sử dụng, còn về hai cuốn sách này, là công pháp cơ bản của gia tộc ta. Đợi các em đạt được trình độ tông sư, nếu như ta vẫn chưa kịp quay về, các em thử luyện công pháp cơ bản trước xem, sau này sẽ đổi công pháp sau.”

“Cuốn sách tu luyện công pháp này, có thể đưa cho sư tôn không?” Tần Nguyệt nghĩ ngay đến sư tôn của mình.

“Cái này...”

Hạnh Nhi nghe những lời này mà không nói lên lời, cảm thấy Tần Nguyệt cứ có được cái gì tốt, đều lập tức nghĩ đến Lý Hiên, quan tâm Lý Hiên đến hết thuốc chữa.

Khiến Hạnh Nhi rất ngưỡng mộ, cũng rất đố kỵ, có điều cô vẫn gật gật đầu.

“Có thể đưa cho Lý Hiên xem, dù sao là công pháp cơ bản, cũng không coi là bí mật gì, nhưng sư tôn của em không có linh căn, xem xong công pháp cũng vô dụng, vì vậy, giúp Lý Hiên có được linh căn mới là điều quan trọng.” Hạnh Nhi tiếp tục giải thích.

“Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng giúp sư tôn có được linh căn.” Tần Nguyệt nghiên túc gật đầu.

“Không cần lúc nào cũng giúp Lý Hiên, em cũng cần chăm sóc bản thân nhiều hơn, nâng cấp bản thân, tài năng của em so với Tiểu Mỹ tốt hơn, vì vậy phải biết trân trọng. Ngoài ra, Tiểu Mỹ, ta hi vọng em phải nỗ lực nhiều hơn, nếu không em sẽ rất khó có thể theo kịp Tần Nguyệt.” Hạnh Nhi nghiêm túc dặn fof.

“Em biết rồi, em nhất định cố gắng, lát nữa em sẽ đi tìm sư tôn học thuật phong ấn.” Tống Tiểu Mỹ trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi, cứ như vậy đi, ta nên đi rồi, chúng ta sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”

Hạnh Nhi nói xong, nhìn Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, rồi lại nhìn về phía căn phòng trong tiêu cục Bạch Vân mà Lý Hiên ở, rồi mới bước rời đi khỏi tiểu viện, trong hơi gió mà bay đi.

Tại cửa tiểu viện, chỉ còn lại Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ từ biệt Hạnh Nhi.

Hai người thất vọng ôm tiểu yêu thú, cảm thấy không lỡ rời xa.

Rất lâu sau đó.

Tần Nguyệt đột nhiên nói: “Tiểu Mỹ, ta dự định đi Quái Thạch sơn cốc tìm bảo vật trời đất, em giúp ta chăm sóc tiểu mèo đen nhé.”

“Em cùng chị đi.” Tống Tiểu Mỹ liền nói.

“Không cần, Quái Thạch sơn cốc không có quái vật quá mạnh, dựa vào công lực cấp tám của ta đủ để tự do hành động rồi, hơn nữa lần này là đi tìm đồ vật, không phải luyện tập, gần như không phải chiến đấu, đến tối ta sẽ quay về thôi. Thêm nữa, em còn phải luyện thuật phong ấn với sư tôn nữa, cũng rất bận,...”

Tần Nguyệt lắc đầu từ chối, nói một đống lời khuyên, lại nói Quái Thạch sơn cốc cách thành Bạch Vân không xa, cũng coi như là khuyên được Tống Tiểu Mỹ.

[Ding! Đệ tử Diệp Phàm của người chiến đấu vượt cấp, đột phá lên tầng thứ năm, giết được kẻ địch, phần thưởng tài năng cho ngươi: Thay đổi y phục.]

[Thay đổi y phục: Chỉ một ý niệm có thể kết tụ y phục trên người, có thể tùy ý thay đổi màu sắc, kiểu dáng và loại hình.]

“Thay đổi y phục? Còn có loại năng lực này? Gần như không có tác dụng gì, chỉ là một năng lực tùy ý thay đổi quần áo.”

Lý Hiên quay về trên giường, tháo giày và y phục bắt đầu thử nghiệm, rất nhanh trên người xuất hiện quần áo và giày mới, kiểu dáng cũng không tồi.

Lý Hiên cảm thấy năng lực này cũng tốt, liền truyền đến cho tất cả phân thân, sau đó nhìn về phía khu sương trắng ngoài thành.

Dưới Thượng Đế Thị Giác.

Trong màn sương dày đặc, quái vật bướu thịt đang thành hình, với cánh tay to khỏe đầy mạch máu đen, và gương mặt méo mó rất gớm ghiếc.

Nhìn dáng vẻ của tên quái vật ngày càng nguy hiểm, Lý Hiên trong lòng cũng có chút cảm giác sốt sắng, muốn nhanh chóng giải quyết tên quái vật này.

“Nhanh thôi, đợi phân thân về kịp, ta sẽ trấn áp ngươi hoàn toàn!”

Lý Hiên trong lòng hạ chỉ lệnh, phân thân số 600 rời thành Bạch Vân, nấp xung quanh khu sương trắng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lệnh, thi triển Thiên Hỏa phong ấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi