NỮ VƯƠNG THẾ GIỚI NGẦM QUÁ KIÊU NGẠO


Phượng Cửu Ca cũng lười so đo: "Được rồi phu quân, ta muốn trước đó tuyên bố một chút, tuy rằng chúng ta có danh phu thê, nhưng cũng không thực sự là phu thê.”
Vân Ngạo Thiên có chút khó hiểu nhìn cô: "Nàng không phải thích ta sao? ”
"......"
Phượng Cửu Ca nghĩ mình có nên phủ nhận một chút hay không, bất quá nghĩ nghĩ lại buông tha.

Bây giờ nàng là một kẻ buôn người, lừa người nam nhân này về nhà trước rồi nói sau.  
"Vâng, ta thích chàng, nhưng ai nói cho chàng biết thích thì phải lên giường?"

Có lẽ là bởi vì chưa bao giờ có nữ tử nào đem hai chữ kia nói tr ần trụi như vậy, Vân Ngạo Thiên cơ mặt hơi co giật một chút, nghiêng đầu nhìn xuống bên cạnh: "Ta cũng không nói muốn cùng nàng như thế nào, hết thảy chờ ta bình phục trở lại rồi nói sau.”
"Như vậy mới đúng chứ."
Phượng Cửu Ca cười khẽ một tiếng, khiêng phu quân về nhà.
A, đúng rồi, tốt nhất là tĩnh dưỡng trong thành Cảnh Dương một chút, bộ dáng rách nát này của hai người hiện tại, thật sự không nên gặp người.  
Ngọc Dương lâu thành Cảnh Dương.  
Nơi này là địa bàn của Phượng Cửu Ca, tuy rằng Vân Ngạo Thiên đối với nơi này có một cái ký ức không tốt, nhưng vẫn đen mặt ở lại.  
Hắc Kim cầm một cái bàn tính vàng đứng ở một bên tách tách không ngừng, không lâu sau liền ngẩng đầu lên lễ phép hướng về phía Vân Ngạo Thiên cười không cười nhếch khóe miệng: "Vị khách quan này, ăn ở cộng thêm tiền thuốc, đại khái cần ba trăm sáu mươi tám vạn kim tệ.

Xin vui lòng đặt cọc trước ba mươi vạn tám ngàng kim tệ, để chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị đầy đủ hơn cho ngài.”
Phượng Cửu Ca đang nằm trên ghế vân cẩm màu tím nhạt ăn mứt, nghe thấy lời này trực tiếp phun một hạt táo tới Hắc Kim: "Đi đi, chỗ nào lạnh khoái chỗ nào ở lại, người ta mang đến còn dám đòi tiền, ngươi muốn tạo phản đúng không? ”
Hắc Kim liếc Phượng Cửu Ca một cái, hoàn toàn không phục: "Cùng người không thân không quen, vì sao không thu tiền? Ngọc Dương lâu chúng ta mở cửa buôn bán, không thu tiền ngươi để cho trên dưới trăm người uống gió Tây Bắc? ”
Lời này rõ ràng nói cho Vân Ngạo Thiên nghe.


Nhưng Mà Vân Ngạo Thiên lại ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn đem lời nói của Hắc Kim coi như gió bên tai, toàn quyền đều giao cho Phượng Cửu Ca xử lý.  
Phượng Cửu Ca lại ném một viên mứt vào trong miệng, liếc mắt liếc mắt nhìn Hắc Kim một cái: "Ngươi có thấy ta mang nam nhân không thân không quen nào đến Giáng Các chưa? ”
Giáng Các là tư các của Phượng Cửu Ca ở Ngọc Dương lâu, ngoại trừ Hắc Kim, Hắc Vũ, Hắc Phong ba người biết ra, cơ hồ không ai biết có một chỗ như vậy.  
Hiện giờ nam nhân này công khai ngồi ở chỗ này...!Chứng tỏ quan hệ của hắn và Phượng Cửu Ca không tầm thường!
Hắc Kim nhíu mày, đã có một loại dự cảm rất không tốt.  
"Đây là——"
Đúng lúc này, đi ra ngoài điều tra bóng dáng Vân Ngạo Thiên Hắc Phong cùng Hắc Vũ cũng đồng dạng trở về phòng, Phượng Cửu Ca nhìn tam hắc chiến tướng coi như là tới đầy đủ.
"Các ngươi đến đúng lúc, giới thiệu cho các ngươi một chút."Phượng Cửu Ca ngồi dậy, đưa tay chỉ sang bên cạnh, "Vị này, nam nhân của ta, Vân Ngạo Thiên.”

Vân Ngạo Thiên mở mắt hướng về phía ba người gật gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, nín thở ngưng thần.  
Hắc Phong cùng Hắc Vũ nhìn thấy Vân Ngạo Thiên nói không kinh ngạc là giả.  
Bọn họ xuất động nhiều người như vậy cũng không tìm được, người hiện giờ còn quang minh chính đại ngồi ở trước mặt bọn họ, hơn nữa trong một đêm trở thành nam nhân chủ tử của bọn họ?
Có chút không xác định nhìn về phía Phượng Cửu Ca, đôi mắt nàng đen lấp lánh, tinh quang lóe ra, tựa hồ thoáng cái nhìn bọn họ thấu đáu.

Biểu tình của Hắc Vũ cùng Hắc Phong kinh ngạc nửa giây, sau đó khôi phục mặt không chút thay đổi, chắp tay hướng về phía Vân Ngạo Thiên, kêu một tiếng "Vân thiếu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi