NỮ VƯƠNG THẾ GIỚI NGẦM QUÁ KIÊU NGẠO


Truy Hồn ở giữa không trung chuyển đường, cứng rắn ngừng lại, Phượng Cửu Ca cắn răng một cái, xoay người muốn hướng đám ác ma kia chạy tới, lại bị Vân Ngạo Thiên mạnh mẽ kéo thân thể lại: "đứng ở bên cạnh ta.”
Phượng Cửu Ca quay đầu lại thản nhiên cười: "Phu quân, ngươi sợ sao? ”
Nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy Vân Ngạo Thiên, ý cười ngưng đọng bên miệng, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.  
Chỉ thấy trong miệng Vân Ngạo Thiên tựa hồ đang nhẹ giọng lẩm bẩm thứ gì đó, ngón tay đã đóng băng thành băng kia bắt đầu chậm rãi hòa tan, lộ ra vết thương đỏ tươi.  
Ở trước mặt hắn, một con dơi hút máu lớn hơn một chút so với những con dơi khác, đang giương răng nanh, một ngụm cắn vào ngón tay Vân Ngạo Thiên.  
Phượng Cửu Ca nhìn cảnh tượng này, chỉ cắn chặt môi dưới, bình tĩnh ở bên cạnh Vân Ngạo Thiên, không lên tiếng.  
Cơ thể của con dơi đang dần mở rộng, giống như một quả bóng tròn, ngày càng lớn hơn.  
Sắc mặt Vân Ngạo Thiên dần dần khó coi, khí huyết toàn thân bị tập trung trên ngón tay kia, sau đó bị con dơi kia hút vào trong miệng
Cơ thể hắn lắc lư suýt ngã xuống đất.


Chuyện Phượng Cửu Ca có thể làm, chỉ có thể đỡ lấy thân thể hắn.  
"Ngươi làm điều này, quá mạo hiểm."”
Dung nhan lãnh khốc lộ ra vẻ lạnh như băng, khí thế của Vân Ngạo Thiên cũng không vì vậy mà yếu đi nửa phần: "Hừ, một con dơi vương cũn dám hút máu ta, nó sẽ vì lòng tham của nó mà trả giá.”
Thân thể Dơi Vương hút máu kia giống như không có khắc chế tiếp tục bành trướng, nó cũng ý thức được nguy hiểm, giãy dụa muốn buông ngón tay Vân Ngạo Thiên ra, lại đột nhiên phát hiện hàn băng ở chỗ miệng vết thương kia xâm nhập, lạnh đến toàn thân nó phát run.  
Đồ vật tốt đến đâu, cũng phải có mạng hưởng mới được.  
Vân Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn Hấp Huyết Quỷ Vương trước mặt mình.

Thân hình tròn trịa màu đen kia đột nhiên bay tán loạn chung quanh, giống như là ám khí tuyệt đỉnh lợi hại, ngàn vạn băng trùy từ trong thân thể nó b ắn ra, từng mảnh giống như liên châu pháo bắn phá, những con dơi hút máu xung quanh mất đi thống lĩnh bay tán loạn khắp nơi, lập tức tử thương thảm thiết như thế nào.  
Phượng Cửu Ca nương theo áng sáng dạ minh châu thấy công tắc tầng thứ sáu đã mở ra, ánh mắt sáng lên, trực tiếp khiêng Vân Ngạo Thiên suy yếu đến cực điểm nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Tầng thứ sáu.  
Bên ngoài sắc trời đã tối, bóng đêm âm trầm, không có một tia tinh thần, thoạt nhìn áp lực vạn phần.  

Nhưng mà trên quảng trường, lại không có ai rời đi, đều yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh của Linh Lung tháp, mặc dù bọn họ cũng không biết rốt cuộc trong tháp đã xảy ra chuyện gì.  
Nhưng mà nghe tầng thứ sáu mở ra thanh âm, trên mặt Phượng Chấn hiện lên một tia mừng rỡ: "Thật tốt quá! ”
"Lão gia tử, cháu gái ruột của ngươi đang ở trong nước sôi lửa bỏng, ngươi còn nói loại lời này!"Phượng Vân đỏ bừng hai mắt, nếu mà hắn có thể đi vào, thật hận không thể lập tức đem người mang ra ngoài.  
Ngay cả khi bất hòa thì sao? Bọn họ là cha con, gãy xương dính gân, nói không quan tâm, vậy mới là giả.  
"Ai, Ngũ đệ, phụ thân nói như vậy, nhất định là có đạo lý của hắn, ngươi gấp cái gì." Phượng Tịch vừa thấy bộ dáng nôn nóng bất an của Phượng Vân, vội vàng an ủi nói.  
Phượng Chấn vuốt râu, nói: "Tầng thứ sáu diệt khí tầng.

Đối với chúng ta tu luyện đấu khí mà nói, là tất sát tầng.

Bởi vì sau khi tiến vào tầng thứ sáu, tất cả đấu khí trên người chúng ta đều sẽ biến mất không còn một mảnh, cùng một người bình thường không khác gì.

Nhưng đối với Cửu Nhi mà nói, lại rất khác.”
"Quả thật như thế mới tốt." Phượng Khinh Ca ở một bên ôm cánh tay, nhỏ giọng hừ lạnh một tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi