NỮ VƯƠNG X NỮ VƯƠNG

Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Cố Nhu Thần trong lòng run lên, lời Silvia nói thật sự làm lòng nàng dâng lên một tia ấm áp, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp...
"Nha đầu, em thật sự yêu tôi? Giống như kiểu giữa nam với nữ?"
Cố Nhu Thần thăm dò hỏi.
Silvia trịnh trọng gật đầu.
"Đúng vậy. Nhưng mà chính xác hơn là giữa nữ với nữ."
Cố Nhu Thần khoé miệng co giật.
"Nha đầu, thật ra tôi rất truyền thống."
"Em biết, nhưng hôm qua chị có nói 'Tôi mệt mỏi lắm rồi, cảm giác như là sẽ không thể yêu được nữa' Cảm giác như vậy, trong thời gian ngắn chị cũng sẽ không thấy hứng thú với nam nhân phải không?"
Silvia nhìn Cố Nhu Thần, thấy vẻ mặt Cố Nhu Thần buồn bực không lên tiếng. Silvia bất ngờ nắm tay Cố Nhu Thần, cũng nắm tay nàng ấy đến trước ngực mình.
"Thần tỷ, chị sờ thử xem, thật ra nữ nhân cũng không tệ nha, nam nhân mới không có thứ này."
Cố Nhu Thần đỏ mặt khoé miệng co giật, nha đầu, lễ tiết của em đâu! Còn nữa những thứ này tôi cũng có, nhưng mà nếu em để tôi sờ, tôi đây cũng không khách khí sờ một chút.
Cố Nhu Thần đưa tay lên ngực đầy đặn của Silvia xoa xoa, xúc cảm cũng không tệ lắm, so với cái sân bay của mình hình như tốt hơn một chút?
Bỗng Silvia vô cùng giả bộ "Ưm" một tiếng, Cố Nhu Thần giật mình lại cảm thấy xấu hổ, rất muốn đánh nàng. Cố Nhu Thần rút tay về, trừng mắt lườm Silvia.
"Là em để tôi ăn đậu hũ của em."
"Haha."
Silvia bị vẻ đứng đắn của Cố Nhu Thần chọc cười, sau khi cười xong, nàng bỗng đem y phục trên người cởi bỏ, trần trụi đứng trước mặt Cố Nhu Thần, vẻ mặt cười quyến rũ.
"Là em cho chị ăn, để chứng minh em yêu chị, em nguyện ý đem em giao cho chị."
Mặt Cố Nhu Thần đỏ giống như muốn xuất huyết, nàng có chút ngượng ngùng mà nhìn qua rồi lại không dám nhìn. Nhưng Silvia lại nắm tay nàng đưa đến thân thể trơn bóng như ngọc của mình, sau đó dừng lại ở nơi ngượng ngùng.
"Nha đầu."
Cố Nhu Thần nín thở, nàng nhìn Silvia đang cười gật đầu với nàng.
"Thần tỷ, có thể."
Cố Nhu Thần nhìn ngón tay của mình, có chút thẹn thùng mím môi chạm vào.
Một đêm này, vẫn còn rất dài....
Nắng sáng dường như vô cùng ấm áp, ngay cả trước giờ luôn thích giường như Kỉ Nhạc Huyên cũng có chút dễ chịu khẽ hừ. Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn mỹ nhân rúc vào lòng mình, cười nhẹ.
Dù không chút son phấn Giang Diệc Hàm vẫn đẹp như vậy, tuy gương mặt lúc nào cũng có cảm giác xa cách, nhưng so với khi nàng hóa trang ấm áp hơn nhiều.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn nữ nhân vẫn đang trong mộng, cắn cắn môi dưới, cuối cùng nhịn không được đưa môi hướng tới, khẽ hôn xuống cánh hoa Giang Diệc Hàm.
Khoé môi còn lưu lại dư vị thích thú, Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhẹ kêu lên, vì nàng phát hiện trong lòng mình Giang Diệc Hàm vốn nhắm mắt ngủ lại đột nhiên mở mắt, lạnh lùng nhìn nàng.
"A! Em không phải cố ý chiếm tiện nghi của chị, chỉ là... chỉ là...hôn chào buổi sáng!"
Đang làm bậy thì bị phát hiện, Kỉ Nhạc Huyên bỗng ấp a ấp úng giải thích, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng yêu.
Giang Diệc Hàm cũng không trách nhìn nàng mân khoé môi nở nụ cười.
"Ừ, chào buổi sáng."
"Haha, chào buổi sáng."
Sáng thức dậy có thể nhìn mỹ nhân trong lòng cảm giác thật không tệ, Kỉ Nhạc Huyên thật sự khát khao cuộc sống hạnh phúc nhỏ nhoi này, nhưng hạnh phúc đã ngắn rồi lại còn ngắn hơn.
"Thùng thùng."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng biết tám phần là xuất phát từ Hứa Vi Vi. Hứa đại tiểu thư chẳng lẽ thấy Giang Diệc Hàm một đêm không về, nên đến đây kiểm tra phòng?
Kỉ Nhạc Huyên mím môi suy nghĩ, lại nghe ngoài cửa âm thanh lo lắng của Hứa Vi Vi.
"A, nữ vương mở cửa nhanh lên, bên ngoài có một nữ nhân yêu diễm, nói là người đại diện mới muốn vào gặp chị."
Người đại diện mới, muốn vào đây? Vậy tôi và Diệc Hàm... không phải sẽ bị bắt gặp sao?
Kỷ Nhạc Huyên vừa nghe Hứa Vi Vi nói như vậy, trong lòng nhất thời kinh hoảng, nàng nhìn Giang Diệc Hàm trong lòng mình, thấy Giang Diệc Hàm nhíu mày, hình như việc này có chút nguy hiểm.
Nàng nhíu mày, lại cảm thấy cùng lắm thì nghĩ cách công khai, bỗng chợt nghe Hứa Vi Vi nói:
"A, nữ vương, em sợ người kia là kẻ lừa đảo, cảm thấy nàng với Thần tỷ không giống lắm, cảm thấy rất cà chớn, nên em nói vệ sĩ để ngăn ở cửa rồi."
"Phù."
Hai người trong phòng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng, lần đầu tiên Kỷ Nhạc Huyên cám ơn Hứa Vi Vi lo lắng chu đáo như thế, lại còn mang theo vệ sĩ, lo xa như thế cũng có lợi thật.
Kỷ Nhạc Huyên hướng về phía Giang Diệc Hàm thở dài, sau đó xuống giường, chuẩn bị để Hứa Vi Vi đưa người đại diện mới vào phòng nàng, lại không ngờ tới, cửa vừa mở, Hứa Vi Vi đã đẩy nàng ra, nhảy vào phòng.
Kỷ Nhạc Huyên cả kinh, cúi đầu trừng mắt tiểu tử lùn hơn mình 5cm bên cạnh, thấy tiểu hài tử kia che miệng cười trộm:
"A, nữ vương, đừng giận. Chị thấy em sáng suốt không, em vừa nghĩ tối hôm qua mỹ nhân tỷ tỷ mặt than chưa về, thì nghĩ nàng có phải qua đêm ở đây hay không. Sau đó em liền ngăn tỷ tỷ đại diện mới ở ngoài, để tỷ tỷ mặt than về phòng. He he, em lợi hại không? Nữ vương, chị có nên thưởng gì đó cho em hay không?"
Kỷ Nhạc Huyên trừng mắt một cái, nhìn dáng dấp Hứa Vi Vi cười tranh công, bỗng khó hiểu hỏi
"Vi Vi, đúng là em làm tốt lắm. Nhưng mà, vài hôm trước không phải em đưa vài viết bôi xấu mặt than Giang Diệc Hàm cho tôi nhìn sao, tôi nghĩ là em ghét nàng, sao bây giờ lại thế?"
"A, điều này sao?"
Hứa Vi Vi nâng cằm cười:
"Hôm qua em thấy người thật của tỷ tỷ mặt than thì bị kinh diễm rồi, sau đó em về sưu tầm bài viết của nàng. Hơn nữa em cũng thích cô a, em liền tìm kiếm tên hai người các chị cùng lúc, kết quả trên trang wed thấy tên bài post là "Nhạc Diệc trăm năm hảo hợp vĩnh kết đồng tâm". A, nói đến bài post kia thật là vô cùng đáng yêu. Lúc trước em chưa phát hiện "Nhạc Diệc" lại có gian tình trắng trợn như vậy a. Aaaa!!"
Kỷ Nhạc Huyên nhìn dáng vẻ say mê của Hứa Vi Vi, bỗng khoé miệng co giật:
"Vi vi, nói vậy bây giờ em cũng là thành viên của "Nhạc Diệc đảng" sao?"
Hứa Vi Vi vô cùng hãnh diện gật đầu, khoé miệng Kỷ Nhạc Huyên câu lên cười một tiếng, còn chưa chờ nàng hỏi đảng phái của Hứa Vi Vi, thì thấy Giang Diệc Hàm y phục gọn gàng đi ra từ phòng ngủ:
"Hứa tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi và tiểu Kỷ chỉ là quan hệ bạn bè thông thường. Hôm qua chỉ là đã lâu không gặp, buổi tối tán gẫu, chuyện trò tận hứng nên quên thời gian, sau đó lại buồn ngủ nên ở lại đây qua đêm."
Mặt Kỷ Nhạc Huyên bỗng buồn bực, quan hệ bạn bè thông thường, hừ! Còn dám kêu tiểu Kỷ ~ cái tên mà ai cũng gọi em, em phát hiện em vẫn thích chị gọi em tiểu quỷ hơn a! Em nhất định là điên rồi.
Giang Diệc Hàm thản nhiên liếc Kỷ Nhạc Huyên, khẽ vỗ tay nàng để trấn an, sau đó nhìn Hứa Vi Vi gật gật đầu, nghiêng người đi qua, mở cửa, xoay người trở về gian phòng của mình.
"Hừ."
Kỷ Nhạc Huyên nhịn không được hừ lạnh, nàng nhìn Hứa Vi Vi bĩu môi hình như còn đang đợi mình thưởng công, buồn bực xoa xoa mái tóc của Hứa Vi Vi:
"Thưởng đây. Được rồi. Vi Vi, đưa người đại diện mới tới đây. Để người ta chờ ở ngoài lâu cũng không tiện."
Tuy không thích, nhưng về sau vẫn phải thường tiếp xúc."
"Ừm."
Hứa Vi Vi rầu rĩ không vui bĩu môi, oán thầm, đây mà gọi là thưởng gì, người ta muốn thưởng cũng không phải là quậy tung kiểu tóc của người ta chứ! Hứa Vi Vi ai oán nhìn Kỷ Nhạc Huyên, xoay đi ra cửa tìm người đại diện mới.
Lúc đợi người đại diện đến phòng Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên đã kéo rèm cửa sổ, nắng sáng ấm áp chiếu vào toàn bộ gian phòng, vô cùng ấm áp.
Kỷ Nhạc Huyên mời người đại diện ngồi, sau đó bắt đầu nhíu mày âm thầm quan sát nữ nhân trước mặt, nữ nhân này trang điểm rất đậm, nhìn rất yêu diễm, cử chỉ nói chuyện phong trần, không phù hợp với sở thích của Kỷ Nhạc Huyên. Hơn nữa, Kỷ Nhạc Huyên nghĩ rằng, nếu không có son phấn thì không chừng nữ nhân này còn không đáng để vào mắt, nhưng mà Kỷ Nhạc Huyên cũng cảm thấy nữ nhân này không tệ lắm, dáng người thật không tệ, ngực nở mông vểnh. Nhìn bộ dáng như thế, nếu vào giới giải trí, chắc là có thể rất nhanh sẽ làm "Nhân tình".
"Hừ."
Nghĩ đến điểm này Kỷ Nhạc Huyên cười lạnh, đột nhiên, Kỷ Nhạc Huyên có chút hoảng hốt, cảm thấy nữ nhân này đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng nhớ không ra, đôi mày của nàng không khỏi nhíu chặt.
"Xem ra, Kỷ tiểu thư không hoan nghênh tôi lắm."
Nữ nhân kia cười cười, từ trong ngực lấy ra một gói thuốc, lấy một cây đưa cho Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên không vui đẩy về, nữ nhân này cũng không giận, chỉ cười híp mắt, lấy trong túi ra chiếc bật lửa châm thuốc, sau đó đưa lên môi, sau đó hút rồi phun ra một ngụm khói.
Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng không thích người hút thuốc, tuy nữ nhân trước mắt hút rất có ý vị, nhưng mùi thuốc cay mũi, Kỷ Nhạc Huyên cũng không muốn lần đầu đã làm quan hệ căng thẳng, nàng ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở.
Nữ nhân quay đầu nhìn nàng, lại hút một hơi thuốc, nàng mở miệng, trong miệng toàn là khói thuốc mù mịt:
"Tôi họ Tiêu, gọi là Tiêu Ức Tình. Sau này là người đại diện chuyên trách của cô."
"Chuyên trách?"
Kỷ Nhạc Huyên để chuyện ngăn Tiêu Ức Tình hút thuốc sang một bên, bây giờ chuyện nàng chú ý là hai chữ chuyên trách, sao có thể để mình phối hợp với một người đại diện chuyên trách chứ? Nàng không quan trọng đến mức này a.
"Đúng, chuyên trách."
Tiêu Ức Tình ấn khói thuốc xuống gạt tàn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, nhìn có chút hoa mĩ:
"Kỷ tiểu thư đừng kinh hoảng, Giang Diệc Hàm đi rồi, công ty kỳ vọng rất lớn vào Kỷ tiểu thư. Muốn Kỷ tiểu thư phát triển tốt hơn, mà tốt nhất là có thể chinh phục nước ngoài. Ha ha, về sau tôi chính là người đại diện chuyên trách của Kỷ tiểu thư, à, đúng rồi, việc trợ lý tôi cũng có thể làm, đợi đến lúc Hứa tiểu thư xuất ngoại, ngài có thể không cần mời người mới. Nhưng mà phải tăng thêm tiền lương cho tôi. Vậy về sau, xin Kỷ tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi