Edit: Mộc
Trong phòng bao của quán bar, Diệp Hoa cầm điện thoại từ bên ngoài đi vào, nét mặt vui vẻ. An Tuấn Hách ngồi một bên liền trêu ghẹo: “Điện thoại của ai vậy nhỉ, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vui sướng của Diệp Hoa kìa.”
Diệp Hoa lập tức trở lại bình thường, lạnh lùng liếc mắt về phía An Tuấn Hách, sau đó ngồi vào giữa đám Trầm Ngạn Hiên.
“Là ai thế?” Bạch Y Hàm tò mò chớp mắt với anh.
Vẻ mặt Diệp Hoa có hơi kì lạ, anh quay đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt kiêu ngạo của Trầm Ngạn Hiên, “Diệp Tử gọi tới.”
Quả nhiên, Trầm Ngạn Hiên cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường.
Nụ cười của Bạch Y Hàm trở nên gượng gạo, cô ta ngồi thẳng người, ánh mắt hơi trốn tránh, “À, hóa ra là A Tử, cô ấy đã không về nước tròn sáu năm rồi.”
Diệp Hoa cầm cốc bia trên bàn, ngửa đầu uống cạn rồi mới mỉm cười, “Ừ, em ấy chỉ nói sắp về nhưng không cho anh đi đón, không biết lại có ý tưởng quỷ quái gì.”
An Tuấn Hách chú ý tới bọn họ, vờ say để hỏi chuyện, “Nghe nói từ sau khi không khiêu vũ được nữa thì em gái tốt của cậu chuyển sang tấn công piano và violon phải không? Còn được mấy giải thưởng nữa, xem chừng rất lợi hại.”
Vẻ mặt Bạch Y Hàm cứng đờ, không tự chủ được quay đầu nhìn Trầm Ngạn Hiên, thấy sắc mặt anh cũng trở nên u ám, trong lòng cô ta dâng lên hai phần oán giận. Từ nhỏ cô ta đã luyện violon, Trầm Ngạn Hiên lại chuyên tâm vào piano, hai người từng được tán dương không ít, hôm nay lại bị một người tay ngang như Diệp Tử vượt qua. Những giải thưởng mà cô giành được đều rất có giá trị, cô thậm chí có giải cả ở lĩnh vực piano và violon, khiến rất nhiều học viện âm nhạc ở Mỹ tung cành oliu về phía cô, truyền thông trong nước cũng rất quan tâm.
Cứ như vậy, bất kể Diệp Tử từng làm những chuyện hoang đường thế nào cũng chẳng sao, tóm lại là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhìn xem, hiện tại có tiền đồ biết bao, quả nhiên là phù hợp thân phận quý nữ hào môn. Ngay cả mẹ Bạch Y Hàm cũng từng vì thế mà nhắc cô ta vài lần, trách cô ta không mang được giải gì về nhà.
Nghĩ vậy, lòng cô ta bắt đầu lên men, không rõ mình đang ghen tị và không cam lòng vì cái gì. Diệp Tử không chọn loại nhạc cụ nào mà lại đi luyện piano và violon chẳng phải là cố ý làm mất mặt cô ta và Trầm Ngạn Hiên sao? Diệp Tử oán hận bọn họ làm hại cô không thể khiêu vũ, cô ta hiểu. Nhưng nếu không phải cô dùng mưu kế hãm hại cô ta trước, còn đứng ở hiên chặn đường mắng mỏ cô ta thì mọi chuyện đâu có thành như thế.
Cô ta còn chưa thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu thì Trầm Ngạn Hiên ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, mặt không đổi sắc nói, “Tôi mệt rồi, không uống rượu tiếp với các cậu được, về trước đây.”
Bạch Y Hàm sửng sốt, đang định nói gì thì Trầm Ngạn Hiên đã thêm một câu, “Diệp Hoa, lúc nữa cậu đưa Y Hàm về nhé.”
Tính tình Trầm Ngạn Hiên vẫn luôn như thế, Diệp Hoa cũng không để ý, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Câu muốn đi cùng anh của Bạch Y Hàm nghẹn lại trong cổ họng, đành rầu rĩ tiếp tục uống rượu nói chuyện với mọi người.
Trầm Ngạn Hiên không lái xe, đi một mình trên đường, tâm tư bắt đầu bay xa. Trong đầu anh hồi tưởng lại hình ảnh Diệp Tử chôn mặt trong lòng bàn tay, vai khẽ rung lên. Những lời cô nói đi qua lỗ tai, vòng thẳng vào trong lòng anh, khiến ngực anh trở nên nặng nề, không có cách nào để giảm bớt.
Sao anh có thể không có chút áy náy tự trách nào được!
Từ khi bảy, tám tuổi, cô vẫn như cái đuôi nhỏ đi sau lưng anh, luôn mồm gọi ‘anh Ngạn Hiên, anh Ngạn Hiên’. Sau khi lớn lên, cô cũng chưa từng che giấu tình cảm với anh, anh thích gì cô liền học cái đấy, chẳng hề quan tâm người khác mắng cô mặt dày, thậm chí còn thản nhiên phản kích lại. Cho dù có bắt nạt Y Hàm thì cùng lắm là tìm cách loại tên cô ấy khỏi danh sách biểu diễn trong kỷ niệm trường hoặc khóa cô ấy trong nhà về sinh để hai người bọn họ được đi riêng với nhau mà thôi…
Càng suy nghĩ, giọng nói thống khổ thê lương của Diệp Tử lại càng vang dội bên tai.
Anh biết cô yêu thích khiêu vũ đến mức nào, thậm chí vì luyện tập mà bỏ lỡ nhiều lần đi chơi cùng anh. Vốn dĩ anh đã chuẩn bị để chờ sự trả thù điên cuồng của cô, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì xảy ra.
Trầm Ngạn Hiên là một người cực kỳ kiêu ngạo, trước đây đương nhiên sẽ chướng mắt Diệp Tử tùy tiện nóng nảy, không có khả năng gì còn bám dính như keo chó, nhưng những năm nay, vì ấn tượng lần ở bệnh viện quá sâu sắc, lại luôn nghe được thông tin từ Mỹ rằng cô giành được giải thưởng nọ kia, khiến ấn tượng của anh với cô đã thay đổi rất nhiều.
Gần đây Diệp Hoa cũng bị vây trong trạng thái vui sướng kì lạ vì Diệp Tử sắp về nước, mặc dù không ai nói ra nhưng mọi người đều hiểu cậu ta đang mơ hồ chờ mong điều gì. Mà cũng không biết tình cảm anh em họ trở nên tốt như vậy từ khi nào.
“Ngạn Hiên, A Hoa.” Giữa buổi đánh bóng, Bạch Y Hàm mỉm cười đưa hai chai nước cho bọn họ. An Kỳ Viễn là bạn mới quen không lâu chỉ đứng một bên cười xấu xa: “Thế nào, chỉ có phần của bọn họ thôi, không có tôi sao.”
Bạch Y Hàm nhất thời luống cuống, vội vàng xua tay giải thích: “Xin lỗi, vì thói quen nên tôi chỉ mua hai chai.” Sau khi bình tĩnh lại, cô ta cười nhã nhặn, “Tôi đi mua thêm một chai cho anh nhé!”
“Đừng, tôi chỉ thuận miệng thôi…”
“An Kỳ Viễn.” Cách đó không xa truyền đến một giọng nữ quen thuộc, An Kỳ Viễn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cô gái cao ráo, mặc áo dài màu đen, vòng eo thon còn thắt dây lưng, cô gái mỉm cười, khí chất cực kỳ ôn hòa.
“Sao em lại đến đây? Vừa xuống máy bay à? Sao không gọi điện thoại cho anh?” An Kỳ Viễn chạy tới trước cô.
“Diệp Tử?” Đám Trầm Ngạn Hiên đều sửng sốt, Diệp Hoa là người tỉnh táo đầu tiê, kinh ngạc kêu lên. Anh cứ tưởng rằng sau khi Diệp Tử trở về thì nhất định sẽ gọi điện cho anh đầu tiên, không ngờ lại gặp cô ở đây. Hơn nữa, hình như em gái anh cũng không đến đây vì anh.
Diệp Tử nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc anh một cái, giọng nói bình tĩnh, “Anh cũng ở đây à?” Chỉ một câu cho có lệ, sau đó cô liền ghé sát vào tai An Kỳ Viễn nói gì đó, ngực dán bên vai anh ta, thân thể rất gần nhau.
An Kỳ Viễn nghe xong thì vẻ mặt có chút hoảng hốt, anh ta cau mày, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu xin lỗi bọn họ, “Xin lỗi, đột nhiên tôi có việc gấp, sau này có cơ hội chúng ta sẽ cùng chơi nhé.”
Anh ta nói xong thì nhanh chóng bước đi. Diệp Tử cũng theo sau, đi được hai bước chợt dừng lại, quay đầu nhìn lướt qua Trầm Ngạn Hiên, mặt không biểu cảm gì, “Đã lâu không gặp, sau này có thời gian thì nói chuyện nhé.”
“Anh, đợi lúc nữa em sẽ gọi điện cho anh.” Câu này là quay sang nói với Diệp Hoa, sau đó cô vội vàng chạy đuổi theo An Kỳ Viễn.
Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, thái độ của cô quá lạnh nhạt, ngược lại khiến cho tâm trạng của anh bắt đầu trở nên ồn ào, khiến anh bực bội lo lắng.
P/S: Mặc dù tác giả truyện này ko có xu hướng bôi đen “nữ chính” ban đầu như các truyện xuyên ‘nữ phụ’ khác, nhưng nhìn cách cư xử của Bạch Y Hàm thì cũng có thể thấy cô gái này không phải kiểu trong sáng ngây thơ như cô ta thể hiện ra ngoài. Ngay cả người vô tình như Trầm Ngạn Hiên cũng thấy áy náy vì đã khiến Diệp Tử không thể khiêu vũ được nữa (mặc dù anh ta không cố ý làm Diệp Tử bị ngã), nhưng thánh nữ Bạch Y Hàm, người đã từng rơi nước mắt áy náy với Diệp Tử khi ở trong bệnh viện lại oán giận Diệp Tử vì Diệp Tử giỏi chơi đàn hơn cô ta, và cô ta tự xoa dịu rằng tai nạn của Diệp Tử là do lỗi của chính Diệp Tử. Nói chung là truyện dạy chúng ta rằng không có thánh nữ, chỉ có đứa giả vờ làm thánh nữ thôi