Edit: Mộc
Hôm ấy, Diệp Tử đang nằm trên giường một phòng bệnh cao cấp xem ti vi, chương trình hài kịch chẳng hiểu sao chỉ khiến cô thấy nhàm chán, vừa xem vừa ngáp ngủ.
Đúng lúc ấy, Diệp Hoa đẩy cửa xông vào, phong trần mệt mỏi, mặt đầy sương lạnh, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén khiến Diệp Tử rùng mình.
“Anh… Anh…” Diệp Hoa đến đây thực sự quá khó tin, chuyện cô ở bệnh viện này không hề tiết lộ cho bạn bè, sau khi tới đây cũng chưa từng liên lạc với ai. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn Diệp Hoa đã tìm được, đúng là làm cô kinh ngạc.
“Sao anh đột nhiên…” Diệp Tử không biết phải nói gì, cô mím môi, cúi đầu xuống, co rúm người lại.
Ánh mắt Diệp Hoa dậy sóng dữ dội trong chốc lát, sau đó lại trở nên bình tĩnh, anh đi gần tới giường bệnh của Diệp Tử, cổ họng khàn khàn, “Em thật sự ở đây sao?”
“Anh.”
“Thì ra em còn coi anh là anh trai em à?” Diệp Hoa cười lạnh, “Vậy vì sao không nói cho anh biết?”
“Anh đừng như vậy.” Diệp Tử ngẩng đầu, trong mắt có chút bối rối, “Không phải em cố ý lừa anh đâu…” Cô bình tĩnh lại, tự cười mình, “Nếu như em thật sự định đi không từ biệt thì đã không gửi giấy tờ chuyển nhượng cổ phần cho An Kỳ Viễn, cũng không để lại nhiều ám hiệu trong đó như vậy.”
Cô cụp mắt xuống, “Nói cho cùng, chẳng qua là vựa sợ anh tìm được, vừa hy vọng anh tìm được mà thôi.”
Những thứ cô gửi cho Diệp Hoa và Trầm Ngạn Hiện cất giấu rất nhiều tin tức, nhưng những tin tức đó cũng rất kín đáo. Cô thật sự không ngờ anh lại tìm ra được.
Ánh mắt Diệp Tử lóe lên, khi ngẩng đầu, trong mắt đã phủ một màn sương, “Đúng là anh có thể tìm được em, em rất vui. Từ trước em chưa từng chơi trốn tìm với anh, lần này coi như chơi đùa, là anh đã thắng…”
Lời còn chưa hết, Diệp Tử đã rơi vào một vòm ngực ấm áp. Hai tay Diệp Hoa ôm lấy cô, siết chặt đến nỗi khiến cô thấy khó thở.
“Anh, đau quá.” Giọng nói có chút ấm ức.
Diệp Hoa vội vàng buông hai tay ra, “Xin lỗi, là anh không cẩn thận, em không sao chứ, đau ở đâu?”
Diệp Tử cười nhẹ, “Không có gì, anh không cần lo lắng như thế đâu.”
“Diệp Tử.” Diệp Hoa nhìn thẳng cô, giọng run rẩy, “Anh hỏi em một lần nữa, vì sao không nói cho anh biết? Lẽ nào anh không phải người thân của em sao? Xảy ra chuyện quan trọng như vậy, tại sao chỉ chịu đựng một mình. Một mình em trở về Mỹ, một mình vào viện, sau đó thì sao, định chết trong cô độc sao?”
Tâm trạng của Diệp Hoa càng kích động hơn, mắt anh đầy tơ máu, dưới mắt cũng thâm quầng, lúc này anh to tiếng hỏi cô, thân thể cũng hơi run lên.
“Đáng lẽ ra ngay từ đầu em không nên về nước.” Diệp Tử nhìn anh rất lâu, bỗng nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, cô mỉm cười, “Nếu từ đầu em không về, hiện giờ chắc chắn anh vẫn còn chán ghét em, cũng không vì em mà khó chịu như vậy, em cũng không… luyến tiếc đến thế.”
Ánh mắt Diệp Hoa càng đỏ hơn, anh chớp mắt thật mạnh, ép nước mắt sắp chảy ra quay lại. “Không cần biết có chuyện gì, anh sẽ ở cạnh em. Vậy nên em không cần sợ hãi, anh trai sẽ sống cùng em, có được không?”
Diệp Tử cười, trong lòng lại có chút chua xót, “Em đâu phải trẻ con, có gì sợ chứ!”
“Ừ, sao em lại sợ chứ, em chẳng sợ gì cả.”
Diệp Hoa nói vậy nhưng giọng lại như sắp khóc. Trước khi anh vào gặp Diệp Tử đã gặp bác sĩ của cô, vì vậy cũng biết vài chuyện.
Hơn nửa năm trước Diệp Tử đã biết bệnh tình của mình, nhưng bác sĩ khuyên can thế nào cô cũng dứt khoát từ chối nhập viện điều trị, lựa chọn về nước.
Chỉ cần nghĩ tới khoảng thời gian về nước, mỗi khi làm gì, nói gì, Diệp Tử đều có tâm trạng rằng mình sắp phải rời khỏi thế giới này, lòng anh liền chua xót, như có đao nhọn cắt từng nhát, biến thành vết thương máu tươi nhễ nhại.
Vì thời gian không còn nhiều nên mới có dũng khí về nước, mới có dũng khí bước thêm một bước để thay đổi mọi thứ sao?
Anh tự hỏi đi hỏi lại bản thân mình, rõ ràng cô đã bày tỏ thiện ý với anh từ lâu, vì sao anh lại không chịu làm gì, vì sao lại ép cô đến bước này, khiến cô quyết tâm trước khi chết phải thay đổi mọi thứ? Tại sao phải ép cô bước thêm một bước, Diệp Hoa, tại sao phải ép cô ấy?
Quan hệ của anh và Diệp Tử rơi xuống đáy rồi dần thay đổi là từ khi nào? Từ khi Diệp Tử đột nhiên gọi anh là anh trai, hay là khi cô gọi cuộc điện thoại đầu tiên từ Mỹ về, hoặc là từ lúc cô ăn bữa sáng từ thìa của anh.
Thế nhưng, khi anh phát hiện ra, anh cảm thấy mình đã không thể bỏ rơi cô được.
Kể cả bọn họ từng đối đầu như nước với lửa thì huyết thống vĩnh viễn là ràng buộc sâu sắc nhất.
Sáu năm trước, anh có thể lạnh lùng nhìn cô xách hành lý rời khỏi nhà; sáu năm sau, dù thế nào anh cũng không thể bỏ qua được việc cô dùng mấy tờ giấy chuyển nhượng cổ phần để kết thúc toàn bộ mọi thứ trong nước. Cho nên anh mới điên cuồng tìm kiếm tung tích của cô. Ngay cả khi cha giận đến tím mặt, anh vẫn buông xuôi tất cả để ra nước ngoài tìm cô.
Bởi vì, cô là em gái anh! Mà anh cũng là người thân nhất của cô trên thế giới này.
Không cần biết tương lai ra sao, đoạn đường này, anh muốn đi cùng cô. Hơn nữa, sẽ chỉ có anh, không muốn có thêm người nào nữa.
Đêm khuya vắng người.
Diệp Tử thẫn thờ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. Từ khi Diệp Hoa đến tìm cô, anh vẫn luôn ở trong viện để chăm sóc cô. Khi cô đọc sách, anh sẽ ngồi gần đấy xem tạp chí; cô muốn ra ngoài phơi nắng, anh sẽ đẩy xe cho cô, nhẹ giọng kể chuyện cười, không biết anh sưu tầm mấy chuyện đó ở đâu, nhạt nhẽo muốn chết được, nhưng Diệp Tử lại phối hợp cười lên. Anh làm theo hướng dẫn của bác sĩ, từ ngày hôm trước đã cân nhắc xem ngày hôm sau cô cần ăn gì mới tốt. Những gì Diệp Tử có thể ăn, không được ăn, anh luôn nhớ kỹ hơn bất kì ai, chỉ vì muốn cô ăn thêm vài miếng mà thay đổi đa dạng.
Diệp Tử trơ mắt nhìn thân thể này từ từ suy yếu, nhìn mình đi dần từng bước tới cái chết, lần đầu tiên cô cảm thấy không nỡ. Cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, đến cuối cùng, có thể sinh ra vài phần lưu luyến cũng chỉ có tình thân mà thôi.
Diệp Tử lại thở dài, nhìn ánh trắng sáng bên ngoài, không ngủ yên được.
Từng ngày trôi qua như vậy, cuối cùng, ngày ấy cũng tới.
Diệp Hoa cứ tưởng rằng mình có thể cười với cô tới tận giây cuối cùng, sau đó sẽ mỉm cười nhìn cô ra đi. Anh cho rằng trong nhưng ngày này mình đã chuẩn bị đầy đủ về tâm lý, anh cho là mình có thể không thương cảm tuyệt vọng khi xa nhau.
Nhưng khi giây phút ấy thật sự đến, anh phát hiện ra mình không làm được.
“Anh à, kiếp sau em vẫn muốn làm em gái của anh.” Diệp Tử mỉm cười yếu ớt, cô nhìn vào mắt anh, tràn đầy lưu luyến. Sau đó, đôi mắt như sao sáng ấy đột nhiên ảm đạm, dường như ánh sáng trên thế giới này đều vụt tắt trong một khắc ấy.
Diệp Hoa tuyệt vọng bật khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay gầy gò tái nhợt của Diệp Tử.
“Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Tử…”
Diệp Hoa không nói gì khác, chỉ lặp đi lặp lại tên cô, đến lúc ngay cả tiếng nói cũng khản đặc, cô vẫn không mở mắt đáp lại anh.
Cũng không thể mỉm cười dịu dàng trầm tĩnh như thế nữa, lại càng không gọi một tiếng ‘anh’ mềm mại như trước nữa.
Không thể nữa rồi!
Diệp Hoa thống khổ gào khóc, nhưng không thể làm gì được nữa. Rõ ràng từng có nhiều thời gian như thế để ở bên nhau, vì sao anh lại tỉnh ngộ muộn như vậy.
Quá trễ, không còn đường hối hận.
P/S: “Đừng quên em” hay ở chỗ nó có quá nhiều tiếc nuối. Đáng tiếc cho Diệp Tử vì cô ấy không trưởng thành sớm hơn, không tỉnh ngộ sớm hơn. Diệp Hoa tiếc nuối vì đưa tay ra quá muộn, còn Trầm Ngạn Hiên tiếc nuối bởi vì buông tay quá sớm.
Sau này Diệp Hoa đã gặp một phiên bản của Diệp Tử (có ký ức mơ hồ về Diệp Hoa và Trầm Ngạn Hiên, và có mọi thói quen, hành động, tính cách của Diệp Tử, chỉ khác vẻ ngoài), có lẽ Diệp Hoa và cô gái ấy sẽ yêu nhau, đây cũng có thể coi là kết thúc có hậu cho Diệp Hoa. Tuy nhiên tớ ko edit đoạn đấy, vì tớ cảm thấy nó sẽ làm mất đi cái hay của câu truyện. Bản thân tuyến nhân vật và tình tiết của Đừng quên em đã khá hoàn chỉnh, kể cả kết thúc bi thương cũng là điều mà độc giả đoán trước được và rất hợp lý, không cần thiết phải tạo ra thêm những cái HE gượng ép. Hơn nữa, dẫu bản sao có giống bản chính đến thế nào, nói cho cùng, nó vẫn không phải là Diệp Tử.