NỬA ĐỜI THANH TÌNH

- Trên người nàng vẫn còn vết thương cũ, trên sông khí lạnh lại dày, sao nàng không đắp dày hơn?

Dận Chân cau mày, đưa tay vòng xuống đầu gối nàng bế nàng lên. Cả người Vân Yên co tròn lại vì lạnh.

Dận Chân xoay người nhẹ nhàng đặt nàng lên tấm đệm dày, kéo tấm chăn mỏng lên đắp qua eo nàng.

Đêm sâu dần, trên khuôn mặt chàng có phần mệt mỏi, giữa hai đầu lông mày bị che phủ bởi sự phiền muộn. Chàng ngồi bên giường khom lưng cởi giày, giữa tấm lưng rộng lớn và cơ thể cao gầy tinh tráng có một tầng ánh sáng, để lộ ra sự gầy gò lạnh lùng.

Vân Yên vội vàng hất chăn ra quỳ xuống, nhoài người ra giúp chàng, chàng nâng tay xoa đầu nàng, ấn nàng nằm trở lại, còn tự mình thì cởi giày:

- Ngủ đi.

Vân Yên an tĩnh gật đầu, rồi chầm chậm ngồi dậy, nói:

- Thiếp đi lấy nước cho ngài rửa.

Dận Chân xoay người lại, vừa cởi cúc áo dưới cổ vừa đứng lên khép nửa mắt nói:

- Đừng lấy nữa, để ta tự làm.

Rồi chàng đi đến trước cửa khoang thuyền chỗ đặt chậu nước, sau khi thấm ướt mặt thì vừa lau mặt vừa quay trở lại, khóe mắt đã nhuốm đậm sự mệt mỏi.

Chàng ngồi xuống tấm đệm trên sàn Vân Yên tự trải cho mình ở góc phòng, cởi áo khoác, thổi tắt đèn rồi nằm xuống.

Sáng sớm khi tỉnh lại, phát hiện ra trên người mình đắp tấm chăn mỏng mà đáng lẽ Vân Yên phải đắp. Chiếc giường đối diện đã không còn ai, chiếc áo khoác ngoài của chàng được gấp ngay ngắn. Trong lòng chàng hốt hoảng, ngước mắt lên nhìn, nàng đang ngồi xổm ở cửa khoang thuyền, nhẹ nhàng vắt chiếc khăn mặt trong tay, nét mặt trầm tĩnh.

Hầu hạ Dận Chân rời giường chải đầu rửa mặt xong, Vân Yên ra ngoài khoang thuyền, lúc này mới phát hiện ra cảnh sắc hai bên bờ đã thay đổi, bọn họ không biết đang xuôi về nơi nào.

- Không phải nhớ Huy nhi sao, vậy chúng ta đi thôi.

Giọng nói trầm thấp cất lên từ phía sau nàng, Dận Chân chậm rãi đứng dậy đến sau lưng Vân Yên.

* * * * *

Dận Chân xuôi về phía nam theo Kinh Hàng Vận Hà (1), cập vào một hòn đảo có phong cảnh như họa. Mười hai hòn đảo nhỏ đan xen vào nhau một cách thú vị, trên mỗi đảo nhỏ có mười mấy chiếc cầu nhỏ tinh xảo nối liền các đảo với nhau, quả thật đẹp không bút nào kể xiết. Nhìn về phía xa xa, căn nhà nhỏ lắc lư một nửa chống trên mặt nước, chỉ thế mà đứng vững.

Dận Chân mặc thường phục giản dị ôm Vân Yên đang ngẩn ngơ xuống thuyền, đi trên con đường lát đá xanh. Chàng không mang theo tùy tùng, chỉ dắt tay Vân Yên đi đến thị trấn nhỏ.

Con đường cổ rất dài, mấy người lác đác đi trên đường nhìn qua đều rất chất phác lương thiện. Trái tim Vân Yên dần dần thả lỏng lại, nơi đây dùng một từ “đep” quả thật không thể hình dung hết, nàng không nén được cảm thấy vui mừng thay cho Hoằng Huy.

Vân Yên hơi nghiêng đầu nhìn Dận Chân bên cạnh. Sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của chàng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hình như cũng được ảnh hưởng bởi hơi thở trong thị trấn nhỏ này.

Đang là buổi chiều, hai người đi thẳng về hướng đông, lắng nghe tiếng gió xa xa, không cần đến bất kỳ thứ ngôn ngữ nào.

Đi đến trước một viện nhỏ yên tĩnh cổ xưa, Dận Chân dừng chân lại. Chàng nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa viện, tiếng gõ cửa hình như không có bất cứ nhịp điệu nào. Chàng buông tay xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn Vân Yên phía sau, nhẹ nhàng kéo nàng lên phía trước.

Vân Yên vừa mới đứng vững, cửa viện đã mở ra...

Một người đàn ông trung niên hơi khom lưng cung kính gọi:

- Chủ tử, ngài đến rồi ạ.

Dận Chân ừm một tiếng, nhấc bước đi vào. Vân Yên đi theo sau Dận Chân, tim đập thình thịch.

Trong viện hoa cỏ tươi tốt, còn có cả tiếng chim văng vẳng đâu đây, dễ chịu mà tao nhã.

Một thiếu niên tuấn tú tràn đầy sức sống từ trong sảnh đường bước ra, đôi mắt đen láy trong suốt càng ngày càng sáng, dường như đã chiếu sáng đã tiền sảnh, cậu không hề chần chừ mở miệng:

- Vân Yên.

Vân Yên không cách nào tin được mắt mình...

Ba năm rồi, Hoằng Huy nhỏ bé bụ bẫm ngày nào thoắt cái đã trưởng thành thành một cậu thiếu niên anh tuấn. Đôi mắt đen láy đó, thần thái trong đôi mắt của cậu chàng quả thật giống Dận Chân y đúc, ngay cả vóc dáng đã bắt đầu nhổ giò, cao hơn rất nhiều.

Trong phút chốc, Vân Yên không biết nên tiến lên bắt chuyện với cậu thế nào. Đó là cậu bé bụ bẫm từ lúc ba tuổi nàng đã ôm trong lòng, là tiểu a ca đã từng nắm tay nàng, tập tễnh đi trên con đường nhỏ, giờ, đã sớm trở thành thiếu niên rồi.

Khi Vân Yên vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ bé trai nhỏ nhà mình đã trưởng thành, một bóng bình bỗng bổ nhào vào lòng nàng, ôm chặt lấy nàng.

- Vân Yên, Vân Yên... em là Hoằng Huy, chị không nhận ra em sao? Không nhận ra em thật sao?

Hoằng Huy ngây thơ ngẩng đầu lên ôm chặt cánh tay Vân Yên hỏi nàng, cử chỉ giống như trẻ con thật quen thuộc.

Vân Yên ngẩn ngơ nhìn cậu, rồi mới từ từ nở nụ cười.

Nàng giơ tay lên chỉnh lại bím tóc nhỏ đằng sau lưng, động tác thành thạo như chưa giờ chia xa.

- A ca, biết làm thế nào giờ? Cậu lớn hơn rồi cao hơn rồi, chỉ có Vân Yên già đi thôi.

- Không, chị không hề thay đổi chút nào. Từ khi em biết chị, chị vẫn luôn thế này.

Hoằng Huy hơi ngước đầu lên nói như đinh đóng cột. Vân Yên cười một tiếng, vỗ đầu cậu. Đây chính là công phu miệng ngọt lừa bé gái của nhóc con ấy, từ bé tới lớn vẫn không ai có thể kháng cự được.

Dận Chân trong khung cảnh này, vô tình khó tránh khỏi không ai để ý. Cho đến khi Hoằng Huy kéo tay Vân Yên, mới kêu lên một tiếng a mã.

Dận Chân chỉ hừm một tiếng, Vân Yên đẩy Hoằng Huy ra, cậu mới ngoan ngoãn đi đến thỉnh an Dận Chân, dính lấy chàng nịnh nọt như cún vẫy đuôi:

- Con nhớ a mã lắm ấy.

Dận Chân không hề để ý gì đến lời nịnh nọt ấy, xoay người tao nhã vén áo ngồi xuống, ngoài miệng thì vẫn nói:

- Thật không? Con thật sự nhớ ta, hay vừa rồi mới nhớ đến ta?

Vân Yên nghe thấy, không nén được cụp mi xuống nhịn cười, bưng trà lên

* * * * *

Hoằng Huy mười một tuổi, đã trở thành một thiếu niên “nhỏ” anh tuấn. Cách xa ba năm, nhưng lạ lùng thay thời gian không làm phai nhạt đi tình cảm giữa cậu nhóc và Vân Yên. Có lẽ là do tâm ý tương thông giữa sự sống và cái chết, sự gần gũi đó, chỉ có sự trùng phùng, thì mới đủ.

Uống xong trà, Dận Chân và quản gia không biết trong tiền sách nói gì đó. Hoằng Huy kéo Vân Yên đến thư phòng. Vừa đi Hoằng Huy vừa hỏi thăm tình hình của ngạch nương Na Lạp thị, Vân Yên trả lời để an ủi lòng cậu. Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoằng Huy như già trước tuổi, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười.

Vào thư phòng của Hoằng Huy, Vân Yên cảm thấy như xa cách đã mấy đời. Trong chính phòng của Tứ phủ cũng có một thư phòng nhỏ của Hoằng Huy. Tháng ngày trước đây hai người ở trong căn phòng nhỏ ấy nhiều không kể xiết, sau khi cậu đi, Vân Yên vẫn chưa từng đi vào.

Trên bàn của Hoằng Huy ngoại trừ có mấy quyển sách, còn đặt hai con búp bê đất mập mạp ngay ngắn, thứ đồ quen thuộc này, quả nhiên khiến Vân Yên vô cùng ngạc nhiên.

- Sao chúng lại ở đây? Là...

Là hai món đồ giống hệt nhau, hay là hai con búp bê trước đây?

Hoằng Huy bước đến cẩn thận cầm chúng lên, đôi mắt đen láy chớp chớp, mỉm cười nói:

- Còn gì nữa? Đương nhiên là hai con búp bê trước đây chị tặng em rồi. Hai năm trước em xin A mã mang từ phủ đến đây.

Vân Yên nhẹ nhàng cầm lên nhìn, hai con búp bê bé trai bé gái bụ bẫm được giữ gìn rất tốt, mới tinh như lúc ban đầu. Nhìn món đồ này, nàng mới nhận ra thời gian trôi qua như thoi đưa.

Hoằng Huy dựa vào bên cạnh Vân Yên, hai người cùng ngồi trên chiếc giường nhỏ ngắm hai con búp bê. Vân Yên đưa tay xoa cái trán nhỏ của Hoằng Huy, hai người nói từ những chuyện trước đây, nói cười rôm rả.

Gió hạ từ ngoài song cửa sổ thổi vào, mang theo hương thơm mát lạnh của vùng sông nước, gió thổi vào loạt xoạt lật những trang giấy của quyển Kinh Thi trên bàn, dừng lại ở bài thơ “Bội Phong * Tĩnh nữ”

“Tĩnh nữ kỳ xu,

Sĩ ngã ư thành ngu,

Ái nhu bất kiến,

Tao thủ trì thù. (Tĩnh nữ 1)

Tĩnh nữ kỳ luyến

Dĩ ngã đồng quản.

Đồng quản hữu vĩ,

Duyệt địch nữ mỹ.(Tĩnh nữ 2)

Tư mục quy đề

Tuân mĩ thả dị.

Phỉ nhữ chỉ vi mỹ,

Mỹ nhân chi dị.” (Tĩnh nữ 3) (2)

Ngón tay Hoằng Huy chỉ đến chữ “ái” màu đen trên trang giấy trắng, chớp chớp đôi mắt đen tuyền, môi hơi cong lên.

- Vân Yên, chị nói xem chữ “ái” này có nghĩa là gì? Em vẫn luôn cảm thấy, chú thích trong sách và giải thích của thầy giáo đều không đúng.

Ánh mắt Vân Yên rơi trên hàng lông mày nhỏ hơi cau lại, nàng cười láu lỉnh:

- Hồi nhỏ A ca cũng như thế, có thể giải thích ý nghĩa câu thơ “Quan quan thư cưu tại hà chi châu” thành con chim nhỏ đáng yêu, cách biệt ba năm, hiện giờ suy nghĩ vấn đề vẫn sâu sắc như vậy, chẳng lẽ đã thích tiểu cô nương nào rồi?

Hàng mi dày của Hoằng Huy hơi cụp lại, trên vẻ mặt mang đậm bóng hình của Dận Chân. Hàng mi bỗng chớp một cái, tức giận nói, nói linh tinh.

Khuôn mặt tròn tròn nhỏ bé mềm mại của cậu sáp lại gần, đôi tay ôm lấy cánh tay Vân Yên lắc lắc, cậu di truyền được từ Dận Chân sự dờn hỗi trời sinh khiến phụ nữ phải gục ngã.

- Nói đi mà.

Vân Yên bất đắc dĩ mỉm cười,

- Nói đến Kinh Thi, Vân Yên thật sự không hiểu lắm.

Hoằng Huy chớp mắt.

- Vậy thì không nói về Kinh Thi nữa, chỉ nói về chữ này thôi.

Vân Yên lại cười.

- Vậy A ca muốn hỏi về tình yêu lớn trong thiên hạ hay tình yêu nhỏ giữa mọi người?

Mắt Hoằng Huy bỗng chốc sáng lên:

- Tình yêu lớn trong thiên hạ là thế nào? Tình yêu nhỏ giữa mọi người thì ra sao?

Vân Yên nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Hoằng Huy, trầm ngâm một lát, nét mặt dịu dàng nhẹ nhàng nói:

- Không rời xa không từ bỏ, không thể thiếu được điều này.

- Có lẽ, dù là tình yêu lớn trong thiên hạ hay tình yêu nhỏ giữa mọi người, thì đều là như vậy. Chỉ có những điều này mới có thể gọi là tình yêu.

Vân Yên dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hoằng Huy.

- Vân Yên hi vọng A ca sau này đều có hai tình yêu này, như vậy mới là đời người thật sự.

Hoằng Huy ngạc nhiên nhìn Vân Yên, đôi mắt đen tràn đầy ánh sáng, cậu chậm rãi nhắc lại lời Vân Yên:

- Không rời xa không từ bỏ... không thể thiếu được điều này... Vân Yên, lời chị nói so với những điều thầy dạy sâu sắc hơn nhiều!

Hai người ngồi trên chiếc giường nhỏ, đang tán gẫu vài câu, rèm ngoài cửa khẽ rung một cái, một tiếng ho khẽ vang lên, Dận Chân vén rèm bước vào.

Vân Yên vội vàng đứng lên gọi Tứ gia, chàng ừ một tiếng, làm như vô tình liếc qua nàng, ánh mắt sáng trong nhưng sâu xa.

Dận Chân ngồi xuống, Vân Yên đứng bên cạnh. Bạn nhỏ Hoằng Huy cũng ngồi lại ngay ngắn quy củ. Dận Chân hỏi cậu việc học hành, cậu trả lời lưu loát. Nói đến chỗ mình tâm đắc, cả ba người cùng bật cười.

Trời sẩm tối, trong tiền sảnh đã bày cơm. Hoằng Huy kéo Vân Yên đến, ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm.

Vân Yên nhìn thấy món ăn Hoằng Huy thích liền chủ động gắp cho cậu, Hoằng Huy mở to mắt rồi nở nụ cười, đôi mắt cong cong sáng rực giống như một ngôi sao, gắp miếng sườn Vân Yên đưa cho mình bỏ vào mồm.

Dận Chân ngồi bên cạnh khẽ ho một tiếng, Vân Yên quay đầu lại, thấy chàng nhìn món cá trích kho hơi cau mày. Vân Yên liền gắp một miếng cá, cẩn thận gỡ xương rồi bỏ vào bát chàng. Chàng cũng không nói gì, sắc mặt không thay đổi cúi đầu, gắp miếng cá bỏ vào miệng mình, nhưng khóe môi hơi cong lên.

(1) Kinh Hàng Vận Hà, hay Kinh Hàng Đại Vận Hà, Đại Vận Hà là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Tổng chiều dài của Đại Vận Hà khoảng 1930 km, đi qua Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.

(2) Ba bài thơ Tĩnh nữ 1, 2, 3 (Cô gái nhàn nhã 1, 2, 3) trong Kinh Thi

Bản dịch của Tạ Quang Phát:

Tĩnh nữ 1:

Người con gái yêu kiều nhàn nhã,

Đợi góc thành, nàng đã hẹn nhau.

Yêu nàng chẳng thấy nàng đâu.

Bâng khuâng ta cứ gãi đầu dậm chân.

Tĩnh nữ 2:

Người con gái yêu kiều trầm lặng.

Bút can son nàng tặng trao tay.

Bút son dáng đỏ hay hay.

Ta trông nàng đẹp lòng đầy thích ưa.

Tĩnh nữ 3:

Ngoài đồng nội ngó tranh nàng tặng,

Thì tin ngay chắc hẳn lạ xinh.

Ngươi nào lạ đẹp cho đành,

Vì nàng trao tặng mà thành đẹp lây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi