NỬA ĐỜI THANH TÌNH

Đêm đó Dận Chân trở về rất muộn, khi Vân Yên đứng dậy mở cửa, cửa chỉ mới mở một khe nhỏ, đã thấy chàng đứng ở trước cửa.

Trong chớp mắt chàng ôm chặt lấy nàng.

Chàng ôm chặt Vân Yên chỉ mặc bộ quần áo trong màu trắng, hai người ôm nhau không nói gì. Ai cũng biết rằng, đêm nay khó nói ra thành lời.

Tình cảm này giống như khi bưng một chén nước nóng, chén nước gần như sắp đầy, phải bưng thật nhẹ nhàng, nếu không nước sẽ tràn ra, làm bỏng tim phổi của nhau.

Nhưng không có nơi để đặt chén xuống, chỉ có thể để mặc chén nước nóng từ từ hun bỏng lòng bàn tay. Hoặc là, cái chén rơi xuống vỡ tan tành.

Sau bữa tiệc tối nay, Dận Chân xem như đã chính thức khỏi bệnh quay trở lại làm việc. Tình hình sức khỏe của Na Lạp thị không tốt lắm, Dận Chân thỉnh thoảng đến thăm ngồi ở đó một lát. Ngoài công vụ ra, thì chàng bận rộn với công trình xây dựng hoa viên, bởi vì Khang Hi đã tới Tô Châu, sắp đến Hàng Châu, nói cách khác sau khi tới Hàng Châu thì sẽ lên đường quay trở về. Đây là lâm viên được hoàng thượng ban thưởng, cho nên phải báo cáo lại tiến độ xây dựng, mời hoàng thượng đích thân tới xem.

Trong lòng Vân Yên vẫn luôn lo lắng cho bệnh tình của Phúc Nhi, nhưng lại không tiện tìm ai đó để chuyển lời nghe ngóng. Chịu đựng trong mấy ngày, cuối cùng cũng có một gã sai vặt nhỏ tuổi lạ mặt đến ngoài viện tìm nàng, mang tới tin Bích Nguyệt nhờ gửi, nói rằng bệnh tình của Phúc Nhi đã ổn định, đại phu nói không tới một tháng là có thể bình phục. Lúc này Vân Yên mới yên lòng, cảm ơn gã sai vặt. Chợt nhớ ra đưa chút bạc để cảm tạ cậu ta, cậu ta chất phác vò đầu, đẩy bạc lại không lấy rồi chạy đi.

Tiến độ xây dưng hoa viên cũng rất thuận lợi, thậm chí có thể nói là nhanh chóng đến bất ngờ. Tài hoa của Dận Chân ở phương diện đất đai lần đầu tiên được thể hiện. Nhà thiết kế hoa viên đi cùng với chàng hôm nay còn có mấy người trẻ tuổi và cha của họ là Lôi Kim Ngọc, cha con họ đều xuất thân từ thế gia nổi tiếng về kiến trúc gia tộc Lôi thị. Khi Vân Yên biết họ là người Lôi gia, không khỏi chú ý nhiều hơn —— Nàng lại có thể tận tai nghe thấy “Dạng Thức Lôi” (1), đó là một ngôi sao sáng được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ (2) trong kiến trúc thời Thanh.

Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn lướt qua, có đôi phần xấu hổ mỉm cười. Dận Chân bỗng nhiên đưa tay lên ho vài cái, nói rằng cứ làm như vậy đi, thi công Cửu Châu Thanh Yến (3) trước, sau đó đến Đài Mẫu Đơn, còn các bản vẽ thiên nhiên, sắc trời trên dưới, chỗ bằng phẳng chỗ nhấp nhô... sẽ được điều chỉnh dựa theo tình hình cụ thể thi công công trình.

Chàng xua tay, mấy người họ Lôi lui xuống.

Dận Chân xoay người lại, mày hơi cau vào, nói, nắng gắt như vậy, nàng đứng ngây ngốc ở chỗ này mà không thấy nóng sao?

Vân Yên phút chốc không phản bác lại được người đàn ông này. Từ sau yến tiệc ngày đó, Dận Chân đi đâu cũng mang Vân Yên đi theo, một tấc cũng không rời, nếu có thể được chắc chắn chàng sẽ buộc chặt nàng vào lưng quần mình. Là chàng đưa nàng đến đây để xem tiến độ xây dựng, lại còn nói nàng đứng ngây ngốc? Huống hồ, nắng xuân hôm nay rất đẹp mà.

* * * * *

Lúc này Dận Chân đang ngồi ở chính phòng nơi ở của Na Lạp thị, một đám người đứng nhìn sắc mặt của chàng, đến thở mạnh cũng không dám thở. Một lát sau chàng quay trở về Tứ Nghi Đường, khuôn mặt vẫn lạnh lùng xem công văn, bỗng nhiên chàng nói muốn uống canh đậu xanh hoa cúc. Vân Yên đáp vâng.

Vân Yên đến chái phía tây, may mắn vẫn còn hoa cúc tươi, thế nhưng đậu xanh đã dùng hết, nàng ra ngoài sân thấy căn phòng bên cạnh không có ai, liền đi tới phòng bếp.

Khi mới vào Tứ phủ, Vân Yên đã từng là nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong nhà bếp. Đối với nơi này, đương nhiên nàng cảm thấy rất quen thuộc. Vân Yên đi vào, nhìn thấy một gã sai vặt liền mở miệng hỏi còn đậu xanh hay không, thư phòng Tứ gia cần một ít. Gã sai vặt xoay người lại, không ngờ cậu ta chính là người ngày đó đưa tin cho nàng.

Cậu đưa cho Vân Yên một túi nhỏ đậu xanh thượng đẳng, Vân Yên tự giác viết tên mình vào cuốn sổ nhỏ ghi chép đồ hàng ngày xuất ra của phòng bếp. Cậu ta vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng. Vân Yên mỉm cười, tự nhiên nói cậu mới tới đây không lâu, trước đây tôi cũng ở nhà bếp làm mấy việc lặt vặt thế này.

Cậu ta nghe xong cũng nở nụ cười, nụ cười rất trong sáng. Vân Yên định cầm đậu xanh rời khỏi, cậu lại muốn giúp nàng mang đậu xanh đến tận cửa Tứ Nghi Đường, trong sắc mặt không hề có chút nịnh nọt xun xoe nào. Vân Yên cám ơn, nói mình có thể tự mang về được, cậu lại gãi đầu xấu hổ nói, hai ngày trước tôi vô tình nghe mọi người nói năm ngoái vì cứu Thập Tam gia mà chị bị thương nặng, chị đừng cầm những đồ nặng này, để tôi cầm cho chị vẫn hơn. Vân Yên sững sờ, cũng mỉm cười nói cảm ơn.

Hai người cầm đậu xanh đi về phía Tứ Nghi Đường, đi đến chiếc cầu cong cong, Vân Yên nhận lấy đậu xanh, lúc này mới nhớ ra không biết nên gọi cậu thế nào. Cậu ta cởi mở nói cứ gọi tôi là Tiểu Thích. Vân Yên không nhịn được suýt nữa thì bật cười thành tiếng, keo kiệt (4)? Chẳng lẽ bản thân cậu không cảm thấy tên mình rất kỳ dị sao, cậu bé làm việc ở phòng bếp này quả thật rất ngây thơ chân chất.

Tiểu Thích nói cảm thấy không sao cả, cũng vui vẻ nở nụ cười. Vân Yên đang định nói cảm ơn với cậu rồi chuẩn bị về thì ——

- Nô tài thỉnh an Tứ gia! Tứ gia cát tường!

Ánh mắt Tiểu Thích bỗng nhiên hướng về sau lưng Vân Yên, sau đó quỳ xuống. Vân Yên quay người lại, thấy Dận Chân đã ra khỏi sân, đang ở phía sau nàng. Chàng muốn ra ngoài sao? Sắc mặt lạnh lùng hơn, hình như đang tức giận với ai rồi.

Vân Yên cũng hành lễ theo Tiểu Thích thỉnh an Dận Chân, ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt chàng, chiếc cằm cương nghị lạnh lùng đang căng ra.

- Ngươi là người làm phòng nào?

Dận Chân dừng bước, mở miệng hỏi, giọng nói không vui vẻ cho lắm. Vân Yên nghe xong, trong đầu căng ra, người này hình như bắt đầu có xu hướng không cần biết phải trái đúng sai gì cả, hơn nữa nàng cũng chẳng hiểu ra sao.

- Bẩm Tứ gia, nô tài là người làm phòng bếp, giúp Vân Yên đưa... đưa đậu xanh đến cửa Tứ Nghi Đường.

Tiểu Thích lắp bắp nói, dưới cơn giận không rõ tại sao của Dận Chân, mồ hôi cậu ta đã chảy ròng ròng.

Mũi Dận Chân khẽ phát ra tiếng hừ, nghe thấy hai chữ “Vân Yên” từ miệng Tiểu Thích mặt chàng đã đen thui. Vân Yên nhìn sắc mặt chàng, vội nói:

- Tứ gia muốn ra ngoài ạ?

Dận Chân nghiêng mặt nhìn nàng, trong lòng tức giận không thở nổi.

- Ai nói ra muốn ra ngoài?

Tiểu Thích nghe thấy giọng nói ngày càng gay gắt của chàng thì càng thêm căng thẳng. Sắc mặt Vân Yên vẫn hờ hững như trước, vẫn dáng vẻ ôn hòa chắp tay nói,

- Làm phiền cậu mang đậu xanh tới, để cậu tốn công trở về rồi.

Nàng nói ý bảo cậu ta lui xuống. Sau đó quay người lại nói với Dận Chân,

- Đậu xanh đã mang tới, Vân Yên trở về làm canh đậu xanh, Tứ gia có về phòng không ạ?

Tiểu Thích vội vàng nhìn Dận Chân, chàng phất tay, sắc mặt vẫn rất khó coi. Tiểu Thích vội vội vàng vàng khom người cáo lui, tên nhóc này có lẽ bị dọa đến khiếp sợ.

Vân Yên nhìn theo bóng lưng của Tiểu Thích đang rời khỏi, hơi cau mày xoay người trở về Tứ Nghi Đường. Dận Chân cũng quay người đi vào. Lúc này mới để ý đến cái gói bọc đầy đậu xanh trên tay nàng, thấy cũng không nhẹ nhíu mày muốn đưa tay cầm hộ nàng. Tay Vân Yên rụt lại, chàng càng mạnh mẽ lấy đồ trong tay nàng, cầm đi vào phòng.

Vân Yên bất đắc dĩ lấy cái gói trong tay Dận Chân, đặt trên chiếc bàn nhỏ. Rồi quay người lại rút khăn ra giúp chàng lau tay, sau đó ngồi xổm xuống phủi áo cho chàng, giọng nói mang đậm sự dịu dàng đặc biệt.

- Cũng không biết bẩn là gì.

Gói bọc đậu xanh, sao có thể để cho người như Tứ gia cầm được? Nhưng chàng lại cầm, khiến lòng người mềm mại.

Nhìn Vân Yên phủi vạt áo cho mình, điều muốn nói không cất nổi thành lời. Nghĩ đến đậu xanh, trong lòng chàng lại đau xót, chàng giương mắt nhìn có cảm giác khó chịu.

Vân Yên cũng không để ý đén chàng, xắn tay áo đi nấu canh đậu xanh hoa cúc. Sau khi nấu xong nàng bưng lên bàn để nguội, bát dùng để đựng là hai chiếc bát sứ Thanh Hoa Dận Chân tự tay làm.

Trên mặt nước canh xanh mát trong veo là mấy bông hoa cúc non trôi bồng bềnh, được đựng trong bát sứ Thanh Hoa đế trắng nhìn vô cùng đẹp mắt. Một đôi bát sứ tinh tế, dưới cửa sổ nhỏ tràn đầy ánh nắng, hoàn hảo mịn màng óng ánh.

Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa, bao biếm tự hữu xuân thu. (Ngẩng đầu và cúi đầu không thẹn với trời đất, Khen ngợi và chê bai tự có xuân thu) (5)

Ngay cả trong bát canh đậu xanh màu xanh ngắt cũng thấm đượm từng câu từng chữ này, sẽ từ đôi môi chảy vào cơ thể chàng, khắc từng câu chữ này vào da thịt Dận Chân. Nghĩ đến đây, Vân Yên lại cảm thấy vui vẻ thanh thản.

- Vân Yên, ta muốn uống.

Vị gia ngồi sau bàn đọc công văn mặt đã lạnh, đầu cũng không ngẩng lên cất giọng nói.

Vân Yên ngẩng đầu lên nhìn chàng, mỉm cười nhẹ nhàng. Vâng một tiếng, bưng chiếc bát qua.

- HẾT CHƯƠNG 93 -

(1) Dạng Thức Lôi (样式雷): Gia đình kiến trúc Lôi thị chuyên đảm nhiệm thiết kế kiến trúc cho hoàng gia thời Thanh, vì quản lý “Dạng Thức Phòng” (Phòng Dạng Thức*) trong nhiều năm mà được gọi là “Dạng Thức Lôi”.

Dạng Thức Phòng: là nơi cơ quan chuyên thiết kế các kiểu kiến trúc cho hoàng gia thời nhà Thanh.

(2) Nguyên văn là 高山仰止 (Hán việt: Sơn cao ngưỡng chỉ) có xuất xứ từ chương V bài thơ “Xa hạt” trong Kinh thi. Tạm dịch: Núi cao có thể ngẩng đầu trông lên.

(3) Cửu Châu Thanh Yến: Là đảo lớn nhất trong 9 đảo nhân tạo ở di tích Viên Minh Viên.

(4) Trong tiếng trung, Tiểu Thích và keo kiệt phát âm gần giống nhau, phiên âm đều là “xiao qi”.

(5) Ý nghĩa của hai câu này: Làm người phải chính trực ngay thẳng, không hổ thẹn với lòng; lời khen chê của con người trong thế gian suy cho cùng cũng chỉ tồn tại một thời gian, công tội nghìn đời sẽ có hậu thế bình luận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi