NỬA ĐỜI THANH TÌNH

Ban đêm khi hai người chìm vào giấc ngủ sâu, bên ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi xuống tí tách. Nửa đêm khi Vân Yên từ trong giấc mộng tỉnh lại, nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp cùng tiếng hít thở đều đặn quen thuộc không xa, trong lòng bỗng cảm thấy yên bình.

Sáng sớm khi hai người tỉnh dậy, thấy cơn mưa phùn vẫn chưa ngừng. Dận Chân ngồi trước cửa sổ nhìn trời một lát, rồi nói, xem ra hôm nay chúng ta phải ngồi xe ngựa rồi.

Vân Yên dạ một tiếng, cầm một chiếc khăn đã thấm ướt nước đến. Dận Chân hơi khom người xuống, nàng đưa tay cẩn thận lau mặt cho chàng.

Hai người sửa soạn xong xuôi, Tiểu Thuận Tử đã chờ bên ngoài cửa từ lâu, Vân Yên bưng bữa sáng vào, rồi lấy ngân phiếu đưa cho Tiểu Thuận Tử, dặn dò y chuẩn bị xe ngựa. Tiểu Thuận Tử vâng một tiếng rồi lập tức ra ngoài làm việc.

Ăn xong bữa sáng, xe ngựa đã đứng chờ ở ngoài nhà trọ. Vân Yên cẩn thận thu dọn hành lý, đóng cửa lại cùng Dận Chân rời khỏi nơi đây.

Bên ngoài trời vẫn mưa, Vân Yên giúp Dận Chân cầm dù. Dận Chân đỡ nàng lên xe ngựa trước, sau đó chàng mới lên.

Vân Yên ngồi vào, rồi vén rèm cửa lên cho chàng cúi đầu vào. Bờ vai Dận Chân bị một vài giọt mưa thấm ướt, Vân Yên cầm khăn phủi nhẹ. Chờ chàng ngồi xuống, lại giúp chàng vén góc áo.

Hai người Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử mặc áo tơi đánh xe, bốn thị vệ cũng mặc áo tơi cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, mỗi người một góc xe.

Mưa rơi tí tách trong không trung, xe ngựa tuy không rộng rãi bằng xe của hoàng gia, nhưng cũng rất thoải mái.

Dận Chân dựa người vào xe ngựa chợp mắt, trên tay vẫn chầm chậm lần từng hạt Long Nhãn Bồ Đề, hiển nhiên đang suy nghĩ về việc của mình. Vân Yên cũng không làm phiền chàng, lấy quyển Gia Cát truyền ký trong hành lý ra, yên tĩnh dựa vào một góc xe đọc.

Ban đêm ngủ muộn, Vân Yên cảm thấy hơi mệt mỏi. Xe ngựa lắc lư, mưa rơi không ngớt, Vân Yên dần dần ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy tiếng mưa rơi gõ trên đỉnh xe hình như trở nên to hơn. Một đôi tay rút quyển sách từ bàn tay đang đặt trên bụng ra, rồi nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống ngay ngắn trong khoang xe, xe ngựa không rộng rãi gì cho lắm bỗng chốc bị lấp đầy.

Dận Chân ngồi bên cạnh nàng, cầm lấy quyển Gia Cát truyền trong tay nàng khẽ khàng lật, thỉnh thoảng đưa tay xuống dịu dàng vuốt ve thùy tai Vân Yên, nàng vô thức khẽ hừm một tiếng xoay người đi, khóe môi Dận Chân hơi cong lên.

Khi Vân Yên nhập nhèm sắp tỉnh, tiếng mưa gió giao nhau vẫn hòa lẫn với tiếng chuyển động của bánh xe, nàng tựa người trong khoang xe, trên người vẫn còn đắp áo khoác của Dận Chân, sau lưng là tiếng hít thở đều đặn và tiếng lật trang sách.

Đây giống như sự yên tĩnh chỉ có thể thấy mà không thể cầu, cũng là sự đa cảm bất chợt khiến người ta tự nhiên nảy sinh. Có lẽ do cơn mưa dầm không ngớt mà thành.

Vân Yên chầm chậm mở mắt ra, khoang xe trong cơn mưa dai dẳng không sáng không tối.

- Tỉnh rồi?

Giọng nói có đôi phần lười biếng của Dận Chân cất lên từ phía sau. Cả người Vân Yên nửa tỉnh nửa mê không còn chút sức lực nào, mơ hồ vâng một tiếng, muốn đứng lên nhưng không đứng lên được.

Dận Chân dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ, bỏ quyển sách xuống cúi đầu nhìn nàng.

Cánh tay trái của chàng ôm trước người Vân Yên, khuỷu tay phải hơi cong giữ đầu nàng. Vân Yên hơi nghiêng mặt ngước mắt lên, thấy đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của chàng cũng đang nhìn mình.

- Mưa, hình như càng lúc càng lớn.

Vân Yên xoay đầu về phía bên kia.

Dận Chân ừ một tiếng, dùng tay trái quay khuôn mặt nàng trở lại, hai người lại đối diện với nhau.

- Năm ngoái khi đi cứu đê, trong cơn mưa gió ấy nàng có nói một câu, nàng còn nhớ là câu gì không?

Vân Yên hơi sững lại:

- Câu nào ạ?

Dận Chân hơi bất đắc dĩ.

- Nàng tổng cộng chỉ nói đúng một câu, trước khi khênh bao cát.

Tim Vân Yên đập mạnh, nàng nhớ lại khung cảnh ấy, vô thức nói ra một câu:

- Tứ gia, ở đây không an toàn, ngài đừng...

Dận Chân trầm mặc một lúc, giọng nói không nghe ra tức giận hay vui mừng:

- Đừng gì?

- Đừng...

Khi Vân Yên vẫn còn chưa hoàn hồn, Dận Chân đã cúi đầu xuống, đôi môi nàng bị chàng cắn mạnh một cái.

Vân Yên a một tiếng, hoảng hốt nhìn chàng, thật sự hơi đau. Nàng giơ tay sờ, có một vết dấu răng mờ mờ trên môi.

Dận Chân ôm cổ nàng, ánh mắt nhìn nàng thật sâu, rồi kéo tay nàng ra, cúi đầu phủ lên đôi môi ấy. Lưỡi chàng nhẹ nhàng liếm vết dấu răng, cơn đau lâm râm dần trở thành cơn đê mê tê dại và sự ngọt ngào âm ỉ, len lỏi thẳng vào xương cốt.

Mưa dai dẳng không dứt, mấy ngày nay ban ngày hai người đều ở trong xe ngựa, thỉnh thoảng thì nói chuyện với nhau, nhưng đa số thời gian, Dận Chân suy nghĩ công việc, Vân Yên cũng rất tự nhiên ngồi bên cạnh chàng đọc sách của mình.

Buổi tối dừng chân ở nhà trọ, điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với ở Kế Huyện, cả người và ngựa nghỉ ngơi cũng thoải mái.

Khi đến khu vực Sơn Đông, Dận Chân bắt đầu cải trang, muốn gặp gỡ các quan viên, tìm hiểu tình hình chống lụt. Ban ngày, chàng thường đội mưa cùng các quan viên đích thân đi giám sát đê điều, đến tối, chàng lại ngồi viết tấu chương đến nửa đêm mới đi ngủ.

Trên đường đi, khi đến nơi giáp với Hà Nam và Giang Tô, Vân Yên nhìn thấy viên quan huyện nhỏ năm ngoái cùng cứu đê với nàng được Dận Chân tiến cử đề bạt, người đó tên là Điền Văn Kính.

Qua một năm, huyện nhỏ dưới sự quản lý của ông ta rõ ràng ổn định yên bình hơn so với năm ngoái. Trên đường cũng ít thấy nạn dân phải đi ăn xin.

Dận Chân rất tán thưởng Điền Văn Kính, hai người đối với quốc gia chính sự khá ăn ý với nhau, tác phong cương quyết và chính trực lại càng hợp nhau.

Dận Chân cùng với ông ta đi xem đê điều chống lụt, cảm thấy vô cùng an tâm, rồi đưa ra một vài ý kiến, Điên Văn Kính cũng kính trọng và khâm phục vị Tứ A Ca này. Chỉ mới tiếp xúc vài ngày ngắn ngủi, nhưng khi bọn họ rời đi, vị quan huyện nhỏ Điền Văn Kính đã nghiêm chỉnh trở thành một quan viên thân tín của Tứ A Ca.

Khi dừng chân ở Giang Tô, đời sống nhân dân rõ ràng tốt hơn so với ở vùng Sơn Đông Hà Nam. Lúc nghỉ ngơi ở biệt uyển Dương Châu, không nhìn thấy Niên Canh Nghiêu đâu cả.

Dận Chân và các quan viên địa phương nói chuyện ở tiền sảnh, Vân Yên lùi về phía sau muốn đến phòng chính, nhưng ở trong sân lại vô tình gặp được mấy vị mỹ nữ sống ở trong các phòng phụ. Nàng sững sờ một lúc, cũng không lên tiếng, im lặng đi vào phòng thu dọn.

Chuyến đi dài mười mấy ngày, đến đàn ông còn không chịu đựng được, huống hồ là Vân Yên. Cơ thể vừa mới có da thịt hơn một chút đã gầy sọp hẳn đi. Thu dọn xong phòng ốc, Dận Chân vẫn chưa quay trở lại. Nàng nằm sấp trên chiếc giường nhỏ, dần dần đi vào giấc ngủ.

Đang ngủ say, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng ồn ào. Giật mình tỉnh giấc, nàng từ chiếc giường nhỏ ngồi dậy, nhìn căn phòng vẫn không có ai, ngoài cửa sổ có tiếng ồn ào xen lẫn với tiếng cầu xin.

Vân Yên vội vàng đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, thấy một cô gái xinh đẹp sắc mặt trắng bệch bị hai thị vệ run rẩy kéo đi. Dận Chân với khuôn mặt lạnh lùng giận dữ bước ra từ căn phòng bên cạnh, tay đang cài lại cúc áo dưới nách.

Vân Yên đứng nguyên tại chỗ, nhìn Dận Chân vừa cài cúc áo vừa chầm chậm bước tới...

Trên chiếc áo tơ lụa màu trắng mỏng còn bị thấm một ít nước, trong suốt mờ mờ, dính vào cơ bắp da thịt trên khuôn ngực chàng, có thể nhìn thấy cả đường nét ẩn hiện. Quả thật không khiến người khác tưởng tượng xa vời thì không được.

Đợi cho đến khi chàng tới gần, Vân Yên mới hờ hững nghiêng người sang một bên để chàng vào phòng. Nhưng không nghĩ tới, Dận Chân vừa lau người vừa đi tới, ôm eo bế Vân Yên lên!

Tim Vân Yên gần như bỗng nhiên vọt ra khỏi lồng ngực, cả cơ thể mất thăng bằng, trong nháy mắt nàng bị nâng lên giữa không trung, kinh hồn khiếp đảm.

Dận Chân bế ngang nàng lên sải từng bước lớn vào phòng, dùng gót chân đóng cánh cửa vào, cửa phòng vang lên một tiếng rầm nặng nề.

Dận Chân đi vào phòng, bước thẳng tới chiếc giường. Vân Yên vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã bị chàng ném lên ga trải giường chỉnh tề, khiến đầu nàng hoa lên, nhưng đệm giường mềm mại nên nàng không cảm thấy đau.

Dận Chân tức giận đè người lên, Vân Yên vôị vàng nhổm dậy đẩy chàng ra, vô cùng sợ hãi.

- Tứ gia.

Dận Chân nắm chặt cánh tay nàng đưa lên trên đầu, giọng nói ẩn giấu sự oán giận:

- Vừa rồi trong lòng nàng nghĩ gì?

Cổ họng Vân Yên nghẹn lại, không nói gì.

Dận Chân ngừng lại, nói được, rồi lại áp cơ thể mình xuống. Vân Yên hoảng sợ vội vàng đẩy chàng ra, nức nở nói:

- ... Có lẽ là... hầu hạ không tốt.

Dận Chân suýt chút nữa thì bóp chết nàng, nghiến răng, hừ một tiếng, nói:

- Hầu hạ thế nào?

Vân Yên rũ mắt không nói gì.

Dận Chân kéo nàng lên, ôm nàng ngồi lên đùi, để nàng đối diện với mình. Vân Yên đang sợ hãi thở gấp một cách nặng nề.

Dận Chân tức giận cắn thùy tai nàng, nói:

- Bên cạnh là phòng tắm!

Vân Yên bị đau “a” lên một tiếng, đưa tay lên muốn che tai lại. Dận Chân đè lại cánh tay ấy.

- Không phải là nàng ngủ say như heo sao, nếu không nàng nghĩ cô ta vào thế nào?

Vân Yên nghe đến đây, nếu không hiểu ra nguyên nhân hậu quả thì nàng chính là một con heo.

Nàng suy nghĩ rồi cảm thấy buồn cười, bao nhiêu năm nay, Tứ gia chưa bao giờ bị phụ nữ đánh úp hay lợi dụng sàm sỡ, ít nhất thì những người phụ nữ ái mộ chàng cũng cẩn thận dè dặt không dám vuốt râu hùm. Không nghĩ đến, đến vùng này, ngay cả tắm rửa cũng bị quấy nhiễu... nghĩ đến diện mạo của cô gái xinh đẹp bị kéo ra ngoài, cũng không thể coi như cô ta xui xẻo được. Nhưng chiêu vuốt mông ngựa của quan viên ở đây thành vuốt phải chân ngựa rồi, e rằng ngày tháng sau này khó sống yên ổn được.

Nghĩ đến đây, Vân Yên thiếu chút nữa không kiềm chế được kích động bật cười, nhưng cánh môi vừa hé ra muốn tạo thành một đường cong, nhìn thấy ánh mắt của Dận Chân đành sợ hãi ngậm lại.

- Tứ gia... đã tắm xong chưa?

Vân Yên cúi đầu nhẹ giọng hỏi, ngẫm nghĩ lại quả thật là do mình ngủ say, nên chàng mới tự mình tắm rửa.

Dận Chân nghe xong khuôn mặt bình thường trở lại, dịu dàng vuốt ve thùy tai nàng, hơi nhướng mày, nói:

- Nàng nói xem.

Vân Yên biết rõ tính cách của chàng, điềm đạm đáp lại:

- Vậy thiếp hầu hạ Tứ gia đi tắm, được không?

Dận Chân ôm eo nàng, đùi hơi nghiêng về phía trước, khiến cả người Vân Yên lắc lư. Nàng sợ hãi vội vàng ôm chặt lấy cổ chàng.

- Vậy để ta xem nàng làm thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi