NÚI LỬA NGỦ SAY - CHU VÃN DỤC

Khi tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất ở chân trời, chiếc xe đặt qua mạng mà Tần Chi gọi mới vừa đến nơi. Vừa ngồi vào xe, điện thoại của Hàn Mân đã gọi đến: “Sắp đến chưa?”

Tần Chi vừa lấy kẹp cá mập từ túi ra, vừa buộc tóc lại vừa nói: “Mười phút.”

“Nửa tiếng trước đã nói mười phút, đây là mấy lần mười phút rồi?” Bên kia rất ồn ào, có vẻ như đám người đó đã vui chơi một lúc rồi.

“Lần này thực sự là mười phút.” Tần Chi không dừng tay, thành thục kẹp mái tóc dài màu vàng hồng của mình lên, sau đó kéo vài lọn tóc ở hai bên thái dương ra, khiến kiểu tóc vốn cứng nhắc thêm vài phần lười biếng.

Hàn Mân tặc lưỡi hai tiếng: “Toàn là con gái, ai mà không biết ai?” Rõ ràng cô ấy không tin lời Tần Chi, còn cảnh báo: “Cho em nửa tiếng, có bay thì cũng phải bay đến cho chị!”

Sau khi cúp máy, Tần Chi nói với tài xế: “Làm phiền chú chạy nhanh một chút.” Kết quả là trên đường bị kẹt xe, một tiếng sau Tần Chi mới dừng chân trước cửa quán bar Hoan Lạc Đảo.

Lúc đó cũng chỉ mới hơn bảy giờ nên quán bar chưa có nhiều người, Tần Chi mở cửa đi vào, liếc mắt liền thấy bàn của Hàn Mân và đám bạn. Hàn Mân cũng tinh mắt nhìn thấy cô, nhảy lên vẫy tay: “Tần Chi! Bên này!”

Tần Chi quét qua đám người ở chỗ bàn một lượt rồi mới đi về phía Hàn Mân. Vừa đến trước mặt họ, mấy chàng trai đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc liền cười trêu: “Đát Kỷ của Di Đường đến rồi.”

“Đát Kỷ của Di Đường” là biệt danh mà đám người này đặt cho Tần Chi.

Ngày trước khi tham gia huấn luyện quân sự, trường tổ chức cuộc thi bức ảnh đẹp trong huấn luyện, đội ngũ nhiếp ảnh của trường suốt ngày lang thang trên sân chụp ảnh.

Kết quả là vào buổi trưa hôm đó, khi kết thúc buổi huấn luyện, Tần Chi mệt đến choáng váng vì nóng, lại nghĩ dù sao cũng đang ăn mặc kín đáo nên đã cởi áo quân sự bên ngoài ra. Trong một đám người mặc đồ rằn ri xanh, chỉ có cô là không tuân thủ quy tắc mà mặc đồ bên trong màu trắng, dù kín đáo đến mấy cũng là kiểu áo lộ eo lộ ngực. Điều đặc biệt là dáng người của cô cực kỳ đẹp, vẻ ngoài lại quyến rũ, còn nhuộm mái tóc dài nổi bật màu nâu hồng, tóc dài vờn quanh eo nhỏ, mỗi bước đi đều toát lên vẻ yêu kiều. Dù người có giấu kín trong đám đông thì ống kính cũng tự tìm đến cô.

Người đã ghi lại khoảnh khắc đẹp ấy của cô chính là Tống Dục, bạn trai của Hàn Mân. Hàn Mân là đàn chị năm hai của Tần Chi. Khi Tần Chi còn đang tham gia huấn luyện quân sự, cô phát hiện mình không quen ở phòng bốn người, liền thêm vài nghìn tệ phí ký túc xá để chuyển sang phòng hai người, cuối cùng được xếp ở chung với Hàn Mân.

Khi Hàn Mân vừa gặp cô thì mắt sáng lên: “Chết tiệt, hồ ly tinh nhỏ?” Lúc đó Tần Chi còn chưa kịp dọn hành lý đã bị câu chửi thề của Hàn Mân làm cho choáng váng. Sau khi Hàn Mân giải thích cô mới hiểu ra nguồn gốc của biệt danh này.

Hàn Mân là người thân thiện, dù Tần Chi không dễ làm quen nhưng tính cách cô cũng không lạnh lùng, hai người ở chung lâu dần lại rất hợp nhau.

Sau này, Tần Chi mới biết bức ảnh của cô không được treo lên trang web của trường để tham gia bình chọn. Cuộc thi bức ảnh đẹp trong trại huấn luyện quân sự cần những bức ảnh toát lên vẻ đẹp tươi tắn và rạng rỡ. Những bức ảnh của Tần Chi tuy rõ ràng không phù hợp, nhưng lại chiếm trọn trái tim của đám con trai trong đội nhiếp ảnh.

Tối hôm qua, Hàn Mân đã mua cho Tần Chi một ít cherry, trái cây trái mùa, giá 78 tệ một cân.

Người ta nói không có chuyện gì tốt mà không có lý do, phải chăng là có mưu đồ. Khi Tần Chi ăn được hơn một nửa đống cherry đó, Hàn Mân mới lên tiếng: “Chị đã hứa với đám bạn của Tống Dục mấy lần rồi, rằng sẽ dẫn em ra ngoài để họ gặp mặt. Em đi đi mà…” Nói xong sợ cô không đồng ý, Hàn Mân lại bổ sung: “Chị đảm bảo, em chỉ cần đến ngồi thôi, tụi chị sẽ tiếp đãi em thật tốt.”

Tần Chi đâu có không biết đạo lý “ăn của người, miệng phải mềm”. Cô đã sớm đoán được Hàn Mân đang tính toán gì, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện, cố ý trêu cô ấy: “Không có hứng thú.”

“Thôi nào, em nỡ lòng nào để chị thất hứa với đám bạn của Tống Dục sao?”

“Nỡ lòng.”

Hàn Mân lập tức phát điên mà đi lại trong phòng ký túc xá. Cuối cùng, cô ấy nghĩ ra một ý, hỏi: “Em không muốn gặp đám con trai đó, nhưng em có hứng thú với trai đẹp không?”

Tần Chi vừa nhấm nháp cherry vừa nghe, không hề chớp mắt: “Đẹp cỡ nào?”

“Lý Kinh Châu!”

Hàn Mân nói ra một cái tên, đặc biệt trịnh trọng, “Chị đã từng nói với em rồi, cậu ta cũng sẽ đến, em có muốn gặp không?” Động tác nhai của Tần Chi chậm lại.

Cái tên Lý Kinh Châu này cô không hề xa lạ. Không chỉ thường nghe Hàn Mân nhắc đến mà Vương Chi Nam trong lớp cô cũng hay nhắc về anh ta. Người này là nhân vật nổi tiếng trong trường, vẻ ngoài đẹp trai chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tài năng của anh ta ở Học viện Báo chí.

Khi còn học năm nhất, anh đã thành lập một tài khoản công khai chuyên sâu trong lĩnh vực nội dung, mỗi bài viết đều đạt hơn trăm nghìn lượt xem. Năm ngoái, anh thành lập một studio để bắt đầu làm video. Chương trình đầu tiên tập trung vào trẻ em ở vùng sâu vùng xa đạt hơn trăm triệu lượt xem trên toàn mạng, được truyền thông chính thống chia sẻ, còn đạt giải thưởng truyền thông tự do có giá trị thương mại nhất trong một bảng xếp hạng uy tín.

Tống Dục là một thành viên trong studio của Lý Kinh Châu.

“Em không muốn biết cậu ấy ngoài đời thực như thế nào sao?” Hàn Mân dùng điều này để dụ dỗ cô.

Tần Chi vốn đã định đồng ý rồi, nên không từ chối thêm nữa: “Em nể mặt cherry.”

Sau khi tan học hôm nay, cô về ký túc xá, học theo hướng dẫn của beauty blogger mà trang điểm suốt hơn một tiếng.

Đôi khi làm người đẹp còn phải lo lắng hơn không làm bởi vì không biết mình đã đủ đẹp chưa. Tuy nhiên, vào lúc này, cô cảm thấy việc trang điểm này hoàn toàn thừa thãi. Lý Kinh Châu không có ở đây. Đánh giá này thậm chí không cần nhìn kỹ từng người trong chỗ ngồi.

“Đát Kỷ ngồi đây.” Có người vỗ vào ghế sofa bên cạnh mình, ra hiệu cô ngồi xuống, “Đến chỗ anh này, tìm Đại Vương.” Câu nói này khiến cả đám cười rộ lên. “Vương Khôn, cậu muốn chết à?”

Hàn Mân mắng chửi đám con trai một trận rồi kéo tay Tần Chi ngồi xuống ghế sofa gần đó, nói: “Ngoài hắn ra thì mấy người khác vẫn đáng tin cậy.”

Tần Chi chẳng hứng thú gì với đám này, ai đáng tin hay không, cô cũng chẳng quan tâm.

Cô ngồi xuống bên cạnh Hàn Mân, sau đó Hàn Mân lần lượt giới thiệu từng người theo thứ tự gần xa, tổng cộng có mười người. Trong số đó, Tần Chi quen biết Tống Dục và người đeo kính trông rất ngoan tên Sở Hoán, người được cho là cao thủ hậu kỳ trong studio của Lý Kinh Châu. Cô từng thấy anh ấy một lần trong căng tin.

Còn lại những người khác, cô không có ý định nhớ tên. Sau khi Hàn Mân giới thiệu xong, Tần Chi mới hỏi: “Người đó không đến sao?”

Đúng là câu hỏi biết rõ còn hỏi.

Hàn Mân gãi đầu, ậm ừ một lúc rồi hỏi: “Em có muốn nhảy không? Chúng ta đi nhảy đi.”

Nhìn phản ứng của cô ấy, có lẽ người kia sẽ không đến.

Tần Chi cũng không muốn ngồi đây vô ích như một món trưng bày bị đám con trai kia dán mắt vào nhìn, nên cô gật đầu: “Đi thôi, nhảy một chút.”

Hàn Mân thấy Tần Chi không giận liền vui vẻ khoác tay cô, cùng nhau đi vào sàn nhảy.

DJ chuyển sang một bản nhạc sôi động, nam nữ trong sàn nhảy quằn quại theo điệu nhạc. Nhìn từ xa, nhóm con trai đang trên bục xếp hàng cầm điện thoại quay lại sàn nhảy. Dù ánh sáng mờ và đông người đến đâu, Tần Chi vẫn dễ dàng nổi bật trong đó. Nhạc sôi nổi nhưng cô lại nhảy rất lười biếng, trong lúc đang nhảy thì cô đột nhiên thả tóc ra, tay vuốt ve cơ thể trong từng chuyển động.

Hàn Mân cũng rất biết nhảy, cô ấy giơ tay lên đung đưa theo điệu nhạc. Hai người họ ở trong sàn nhảy hơn nửa tiếng mà không nghỉ. Sau đó, Tống Dục thấy có mấy chàng trai không rõ là đến gần Hàn Mân hay Tần Chi liền xuống kéo cả hai người đi.

Không nhảy nữa cũng tốt, Tần Chi đã làm rơi mất một chiếc bông tai, hơn nữa hiện giờ cô đang rất mệt. Cô đặt kẹp cá mập lên bàn, tiện tay mở một lon bia uống.

Sở Hoán ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Tần Chi, em học nhảy à, nhảy đẹp thật.”

“Không có.”

“Thật không, nhưng em nhảy đẹp thật đấy.” Sở Hoán cười rất chân thành.

“Thật.”

“…”

Cô hơi mệt rồi, ai nhạy cảm với việc giao tiếp xã hội hẳn sẽ hiểu cảm giác của cô lúc này. Cô chỉ muốn về ký túc xá tẩy trang, đắp mặt nạ rồi nằm trên giường xem phim. Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trì Tuyết.

Không lâu sau, Trì Tuyết gọi điện tới, tiếng nhạc trong quán rất ồn, Tần Chi cố ý bật loa ngoài. Trì Tuyết hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Mình đang tụ tập với bạn bè, có chuyện gì vậy?”

“Tụ tập gì chứ, mau đến đây, Trình Hạo đang cặp kè với người khác!” Trì Tuyết nói trong tiếng nức nở, “Chết tiệt, mình phải xé xác đôi gian phu dâm phụ này!”

“…”

Cuộc gọi kéo dài gần hai phút. Những người ngồi bên cạnh Tần Chi, cả nam lẫn nữ, đều nghe rất chăm chú. Tần Chi cúp điện thoại rồi rời đi một cách hết sức tự nhiên.

Sau khi ra khỏi quán bar, cô gọi điện lại cho Trì Tuyết: “Giỏi thật, không hổ danh là diễn viên của Học viện Điện ảnh.”

“Hừ, tất nhiên rồi.” Tần Chi có thể tưởng tượng Trì Tuyết nói câu này với vẻ mặt chu mỏ, trông rất đáng yêu.

Tần Chi bật cười, khen cô ấy mấy câu làm cô ấy vui lên rồi mới cúp máy. Quán bar nằm ở cuối con phố, Tần Chi đi vài bước đã ra đến đường lớn. Cô định băng qua đường, đèn đỏ vừa chuyển sang đèn xanh, cô theo dòng người đi qua vạch kẻ. Đi được nửa chừng, cô đột nhiên quay lại, đi đến lối vào con hẻm.

Trong hẻm, một cô gái mập đang quỳ trên mặt đất trong tư thế đầy nhục nhã. Hai cô gái nhuộm tóc lòe loẹt đang đè vai cô ấy, một cô gái khác mặc đồng phục trường đang giẫm lên chân, giật tóc đuôi ngựa của cô ấy, bắt cô ngẩng đầu lên đối diện với một cô gái khác.

Cô gái đằng trước mặc đồng phục trường, tóc dài đen thẳng, nhìn góc nghiêng trông rất ngoan ngoãn. Tần Chi vừa có suy nghĩ đó thì cô gái đã giơ tay tát vào mặt cô gái mập. Hai tiếng “bốp bốp” vang lên rõ mồn một trong con hẻm vắng vẻ, có lẽ là dùng hết sức lực. Đánh xong, cô gái ghét bỏ vung tay, nói gì đó với cô gái đang quỳ trên đất.

“Này.”

Tần Chi cất tiếng gọi.

Mấy cô gái kia phải phản ứng một lúc mới nhận ra Tần Chi đang nói chuyện với mình. Cô gái tóc dài đen thẳng quay lại, hỏi: “Có chuyện gì không?” Giọng điệu vô cùng vô tội.

Tần Chi không vội trả lời, lấy một điếu thuốc từ túi áo, gõ gõ ngược vào hộp thuốc, châm lên hút một hơi rồi mới nói: “Em gái tôi đã làm gì mà chọc giận các cô vậy?”

Mấy cô gái rõ ràng sững lại.

Cô gái tóc dài nhìn quanh các chị em của mình một cái, rồi nhìn lại cô gái đang quỳ dưới đất, cười nói: “Chị gái? Đừng đùa nữa, chúng tôi học chung với cậu ấy hai năm rồi, có chị gái mà chúng tôi không biết sao?”

Tần Chi cau mày, từ lời nói của cô ta nhận ra điểm mấu chốt: “Nói vậy nghĩa là các cô đã bắt nạt người ta hai năm nay rồi?”

Cô gái tóc dài thẳng tiến lại gần Tần Chi, dường như không hề e ngại: “Này, cô là người qua đường, bớt lo chuyện bao đồng đi, hút thuốc là giỏi lắm à?” Cô ta quét mắt nhìn Tần Chi từ đầu đến chân, cười ngọt ngào, rồi gọi cô bạn phía sau: “Chị Yến, chị hút một điếu cho cô ta xem, xem ai ngầu hơn…”

“Bốp” — một cái tát vang lên, tất cả đều sững sờ. Cô gái tóc dài chưa nói hết câu đã bị Tần Chi kéo vai lại tát một cái mạnh vào mặt. Tần Chi dùng hết sức khiến bàn tay cô cũng bị ê một chút, nhưng cô lại lắc lắc tay một cách thờ ơ.

Cô gái tóc dài lúc đầu ngẩn người, mặt đỏ bừng lên, giơ tay định đánh lại Tần Chi. Nhưng Tần Chi đá mạnh vào đùi cô ta, khiến cô ta loạng choạng ngã xuống đất. Tần Chi lập tức bước tới, dùng đầu gối đè lên chân cô ta, kéo mạnh tóc cô ta và dí đầu thuốc vào mặt.

Hành động của Tần Chi quá nhanh, đến mức mấy cô gái còn lại không kịp phản ứng, nhưng khi họ kịp nhận ra thì cũng không biết có nên xông vào giúp hay không.

Tần Chi bình tĩnh nói: “Nghe cô nói cứng cỏi lắm, chắc sau lưng có anh trai chống lưng chứ gì?” Loại con gái côn đồ này nếu không quen biết ai thì làm sao lại ngang ngược với người lạ như vậy.

“Để tôi nói cho cô biết, tôi dám đánh cô như vậy thì chứng tỏ chỗ dựa của tôi còn mạnh hơn cô. Hiện tại tôi đang không quá bực, chỉ yêu cầu các cô một điều thôi: xin lỗi cô ấy rồi biến đi. Nếu không rời đi ngay, tôi đảm bảo lát nữa các cô sẽ vào đồn công an.”

Trong khi nói, Tần Chi tiếp tục dí điếu thuốc đỏ lửa gần hơn vào mặt cô gái tóc dài thẳng. Cô gái càng lùi lại, Tần Chi càng dí gần.

Tàn thuốc rơi xuống cằm cô gái.

Cô gái sụp đổ, bật khóc nức nở mà hét lên: “Xin lỗi!”

Tần Chi không động đậy, chỉ hỏi: “Còn các cô thì sao?”

Mấy cô gái còn lại lần lượt nói: “Xin lỗi.”

Tần Chi hài lòng, sau đó mắng thêm vài câu rồi đuổi họ đi.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn cô tưởng. Đám con gái xấu tính đều bỏ chạy, cô gái mập bị đánh vẫn còn co rúm ở góc hẻm.

Tần Chi bước lại gần.

Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mi khẽ rung, ổn định lại một chút rồi nói: “Ngày mai em sẽ chuyển trường, ban đầu chỉ định chịu đựng lần này là xong.”

Tần Chi hơi ngạc nhiên. Cô vốn định đưa số liên lạc cho cô gái để lo liệu chuyện này đến cùng, vì không khó đoán bọn kia sẽ còn gây rắc rối sau này.

Nhưng không ngờ cô gái lại sắp chuyển trường.

Cô gái tựa vào tường đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Hôm nay cảm ơn chị.”

Tần Chi không nói gì, cô gái sau đó bước ra khỏi con hẻm.

“Này.” Tần Chi nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi cô ấy lại: “Chúng nó đều là trẻ vị thành niên, em cũng thế.”

Cô gái dừng một lúc nhưng không nói gì, rồi tiếp tục bước đi khập khiễng.

Cuối cùng chỉ còn lại mình Tần Chi.

Cô dựa vào tường, vừa nhắm mắt định bình tĩnh lại.

Đột nhiên có tiếng bước chân rất rõ ràng vang lên.

Cô cảnh giác mở mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Một người đàn ông bước ra từ sâu trong con hẻm.

Anh ta ngậm một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa, không nhìn rõ khuôn mặt, điều đầu tiên đập vào mắt Tần Chi là cách anh ta lạnh lùng liếc người khác qua khóe mắt.

Cả khí chất của anh ta cũng giống như bộ quần áo đang mặc, một màu xám Monet, không mềm yếu nhưng cũng chẳng mang dáng vẻ mạnh mẽ nam tính, tất cả đều toát lên một sự u tối đè nén.

Chính xác thì anh ta ở giữa ranh giới giữa chàng trai và đàn ông.

Tần Chi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn Tần Chi.

Nhưng ánh mắt chỉ giao nhau trong vài giây ngắn ngủi, sau đó cả hai đều lặng lẽ dời mắt đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi