Mấy ngày nay, danh tiếng của Túc Trung trong ngành tài chính đã đảo ngược một cách kỳ lạ.
Kế phong sát của David vốn đang thuận lợi, ai ngờ, hôm nay, người ở tổng công ty gọi tới, quạt cho David một trận, hỏi ông ta: “Sao ông lại phê chuẩn cho Túc Trung từ chức?”
David rất kinh ngạc: “Sao, sao cơ?”
Người ở tổng công ty nói một thôi một hồi, nói xong làm David toát mồ hôi lạnh.
Thì ra, Túc Trung được đăng luận văn về mô hình định lượng trên một tờ báo uy tín ở Mỹ, gây được sự chú ý trong giới đầu tư. Mô hình của Túc Trung vốn có khả năng tự học khá cao, tính năng ổn định và có năng lực mô phỏng, có khả năng phản ứng nhanh hơn các mô hình khác, có triển vọng đáng ngưỡng mộ trong lĩnh vực đầu tư.
David vốn không mấy quan tâm tới công việc của cấp dưới, cho nên không rõ Túc Trung đang nghiên cứu cái gì. Trong nước, giao dịch định lượng vẫn đang ở giai đoạn sơ khai, hơn nữa David còn là “ông già” khá truyền thống, không có khái niệm gì về định lượng, chỉ coi đó là một mánh khóe. Đầu tư là chuyện của con người, làm sao máy học được?
Cho nên, ông ta cảm thấy Túc Trung ít xã giao như vậy, chỉ lo vùi đầu làm nghiên cứu là người không có tương lai.
Ai ngờ, mấy quỹ đầu tư bên phố Wall lại rất coi trọng mô hình nghiên cứu này. Luận văn của Túc Trung còn chưa đăng, đã có mấy chuyên gia chuyên nghiên cứu định lượng chìa cành oliu với anh.
(*) Cành ô liu thường là một biểu tượng của sự phong phú, vinh quang và hòa bình.
Công ty David không nhạy bén với vấn đề này, mãi tới hai ngày sau khi luận văn được đăng, gây ra chấn động, công ty mới phát hiện nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.
Quả thực David không thể hiểu nổi định lượng có gì trâu bò, dù sao các quỹ đầu tư trong nước đều không mấy coi trọng vấn đề định lượng. Ông ta chỉ để ý là Túc Trung đã tới tổng công ty m-global ở nước Mỹ?!
m-global là quái vật cấp bậc hàng trăm tỷ đó! (đổi ra VND cỡ vài trăm nghìn tỷ)
Đầu David nặng trịch: “Cậu ta, cậu ta tới m-global làm gì?”
Đối phương cười lạnh một tiếng: “Phía m-global rất coi trọng nghiên cứu của cậu ấy, chia thẳng cổ phần công ty, cho cậu ấy làm đối tác.”
“Đối tác?” David sợ ngớ người, “Có phải là nhầm lẫn gì không…”
Một quản lý quỹ thôi mà, sao lại trực tiếp biến thành đối tác?
“Ông không biết!? m-global rất coi trọng khai phá dữ liệu, học máy, mạng neural*… vốn dẫn đầu trong việc ứng dụng toán học vào lĩnh vực tài chính. Trên thế giới, họ dẫn đầu về định lượng, nền tảng điện toán trí năng mà họ quản lý đã đạt tới quy mô mấy chục tỉ đô. Nhưng dạo gần đây bị tổn thất nặng nề vì sự kiện thiên nga đen* trên toàn cầu.” Đầu dây bên kia nhẫn nại giải thích cho David, “Thế nhưng, ông không phát hiện quỹ của Túc Trung không chịu ảnh hưởng của thiên nga đen sao? Đó là vì mô hình của cậu ấy rất tân tiến, phản ứng nhanh hơn, nhạy bén hơn với thị trường. Điều này rất hấp dẫn m-global. Haizz, ông đúng là ôm núi vàng mà cũng không biết!”
(*) Khai phá dữ liệu (Data mining): Là quá trình tính toán để tìm ra các mẫu trong các bộ dữ liệu lớn liên quan đến các phương pháp tại giao điểm của máy học, thống kê và các hệ thống cơ sở dữ liệu. Đây là một lĩnh vực liên ngành của khoa học máy tính.
Học máy (Machine learning): Là một lĩnh vực của trí tuệ nhân tạo liên quan đến việc nghiên cứu và xây dựng các kĩ thuật cho phép các hệ thống “học” tự động từ dữ liệu để giải quyết những vấn đề cụ thể.
Mạng neural (Artificial Neural Network): Là một mô hình toán học hay mô hình tính toán được xây dựng dựa trên các mạng neural sinh học.
Thiên nga đen (Black Swan): Là hiện tượng kinh tế cực kì hiếm khi xảy ra và không thể dự đoán trước, mang lại những hậu quả tàn khốc cho nền kinh tế.
David rất mù mờ với vấn đề AI các thứ, nghe cũng như rơi vào sương mù, nhưng ông ta có thể hiểu một điều, đó là Túc Trung trở thành đối tác của m-global!
Đối tác!
Túc Trung vốn chỉ là một quản lý quỹ dưới trướng David, David chỉ cần không cao hứng là có thể quyết định thăng chức hay giáng chức anh. Hiện tại, Túc Trung trở thành đối tác m-global?
Vậy chẳng phải là đạp lên đầu David?
À, không phải, không phải đạp lên đầu David.
Mà là đạp lên đầu sếp của sếp của sếp của David.
Có thể nói, Túc Trung nhảy qua vực sâu này, đã nhảy tới một nơi mà David dùng sào ba thước cũng không nhảy tới được.
Nhưng rốt cuộc David vẫn là người từng trải, chẳng mấy đã làm xong công tác tư tưởng. Ông ta biết, ông ta không thể chiếm hời ở chỗ Túc Trung, việc cấp bách bây giờ là làm thế nào để bàn giao với tổng công ty.
Tổng công ty đang hưng sư vấn tội*.
(*) Phát động quân đội lên án công khai lỗi của đối phương, dùng để ám chỉ một nhóm người giận dữ tới cửa chất vấn.
Năng lực chuyên môn của Daivd không cao, nhưng năng lực quản lý vẫn rất mạnh. Ông ta lập tức dùng “tuyệt kỹ của lãnh đạo – chọn một cấp dưới may mắn gánh tội thay”. Ông ta không nói lời nào đã mang Nhụy Lôi ra xài, nói là Nhụy Lôi tranh giành khách hàng của Túc Trung, còn bịa đặt bôi nhọ Túc Trung, mới khiến anh tức giận bỏ đi.
Cứ như vậy, Nhụy Lôi trăm cay ngàn đắng mới có được vị trí giám đốc đầu tư, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị đá xuống, thưởng cuối năm cũng bay màu.
Biết mình bị dùng để gánh tội, Nhụy Lôi cũng rất khiếp sợ, cô ta chạy tới phòng làm việc của David, cũng không dám hưng sư vấn tội, chỉ có thể uyển chuyển thể hiện tâm tình.
Nhưng David cũng chẳng quan tâm cô ta có tâm trạng như thế nào, David giả vờ ôn hòa nói: “Cô phải có cái nhìn đại cục!”
Nhụy Lôi cực kỳ căm giận bốn từ này. Cô ta phẫn uất bất bình nói: “David, chuyện Túc Trung bỏ đi thực sự không liên quan tới tôi. Tôi có thể giải thích với tổng công ty.”
David nở nụ cười: “Chuyện Túc Trung bỏ đi, không liên quan tới cô? Thế liên quan tới ai? Chẳng lẽ liên quan tới tôi? Cô định nói thế nào với tổng công ty?” Mặc dù David đang cười, nhưng trong nụ cười này lại giấu đao.
Chuyện Túc Trung bỏ đi, phải có một người gánh trách nhiệm, không phải David gánh, thì chính là Nhụy Lôi gánh.
David là sếp, nào có đạo lý chắn đao? Cho tới bây giờ cũng chỉ có cấp dưới chắn đao cho đám lãnh đạo.
Nhụy Lôi hít sâu một hơi: Kỳ thực trong lòng cô ta cũng hiểu, mình chắc chắn phải gánh giúp David cái tội này. Cô ta cũng không biết mình mong đợi điều gì, nhưng nếu cứ nằm yên chờ chết thì cô ta không làm được.
David lại nhàn nhạt nói: “Đúng rồi, tổng công ty không có ấn tượng tốt với cô, cảm thấy cô không thích hợp xuất hiện trên tiết mục tài chính và kinh tế để quảng bá cho công ty. Như vậy thì, cuối năm tôi sẽ để người mới thay thế cô tham gia tiết mục. Kỳ thực cũng là chuyện tốt. Cô vất vả như thế, chạy qua chạy lại bên đài truyền hình cũng mệt đúng không!? Để dành thời gian mà làm việc cũng không tệ.”
Nhụy Lôi tái mặt, nhưng không nói được câu nào, chỉ đành cắn môi gật đầu, tinh thần hoảng hốt rời khỏi văn phòng.
Hiện tại coi như Nhụy Lôi đã hiểu được cảm giác của Túc Trung ngày ấy: Vốn được cam kết thăng chức tăng lương, lại chỉ vì một câu nói của David mà bị thu hồi oan ức. Cùng lúc đó, còn bị David phỉ báng là tiểu nhân hãm hại đồng nghiệp. Nhưng, cô ta không giống Túc Trung. Túc Trung nắm giữ thành quả có giá trị cao, nhận được offer khiến người khác ngưỡng mộ. Còn Nhụy Lôi ư? Nhụy Lôi chẳng có gì cả.
Cô ta đứng yên, không biết đường ở nơi đâu.
Nói thật, cô ta bắt đầu đố kị Túc Trung. Nhưng cô ta càng cáu giận David lật lọng, tiện tay đẩy tội.
Nhưng, cô ta không có kỹ năng như Túc Trung, có thể một bước lên trời, cô ta chỉ có thể nén giận.
Trong khi Nhụy Lôi đang hết đường xoay xở, Túc Trung đã bay tới nước Mỹ, bắt đầu công việc mới.
Mà đứng yên hết đường xoay xở không chỉ có Nhụy Lôi, mà còn có Tân Thiên Ngọc.
Mỗi ngày Tân Thiên Ngọc đều sáng 9 chiều 5. Mỗi ngày trôi qua đều giống như một người đàn ông độc thân bình thường. Nếu như trong nhà không phải vẫn còn có đồ đạc của Túc Trung thì có lẽ Tân Thiên Ngọc sẽ càng hiu quạnh hơn nữa.
Trong tủ âm tường có bộ đồ ăn của Túc Trung, trong tủ quần áo cũng treo trang phục của Túc Trung… Túc Trung đi Mỹ cũng không mang theo gì, chỉ mang mấy bộ quần áo và laptop – thậm chí ngay cả ly nước tình nhân của họ cũng không mang theo.
Cái ly màu nâu, Túc Trung đã dùng nhiều năm, đây là món quà đầu tiên Tân Thiên Ngọc tặng cho anh.
Cái ly do Tân Thiên Ngọc tự tay làm ở xưởng thủ công, hình dạng không được hoàn mỹ cho lắm, thoạt nhìn khá thô ráp. Lúc cậu muốn tặng Túc Trung, còn sợ không ổn. Không ngờ, Túc Trung nhận quà rất vui vẻ, chớp mắt đã dùng nhiều năm như vậy.
Tân Thiên Ngọc chỉ không ngờ, Túc Trung không mang nó theo.
Túc Trung không mang cậu theo, cũng không mang nó theo.
Cậu và cái ly này đều bị bỏ lại đơn côi.
Bởi vì xa cách trùng dương, chênh lệch múi giờ cũng trở thành một vấn đề. Nếu Tân Thiên Ngọc muốn gọi điện hoặc video với Túc Trung thì phải chiều theo thời gian làm việc của anh. Vấn đề là, Túc Trung vừa gia nhập công ty mới, không có bao nhiêu thời gian rảnh. Khi anh rảnh, rất có thể là lúc Tân Thiên Ngọc đang ngủ.
Hơn nữa, Túc Trung cũng không phải kiểu người nhiệt tình thích nói chuyện. Hiếm lắm mới có một cuộc gọi, Túc Trung cũng yên lặng không nói, chỉ có Tân Thiên Ngọc một mình vắt óc tìm chủ đề, sau đó Túc Trung dùng đôi lời khiến câu chuyện đi tới hồi kết.
“Anh ở bên đó thế nào? Công tác vẫn thuận lợi chứ?” Lúc Tân Thiên Ngọc hỏi, không phát hiện giọng của cậu đã biến thành câu nệ, như đang nói chuyện với người không thân.
“Hết thảy đều tốt.” Túc Trung đáp, “Công tác của em có thuận lợi không?”
“Dạ, rất tốt.” Tân Thiên Ngọc nói, “Cuối năm, cũng không có mấy việc…”
“Ừ.” Túc Trung đáp.
…
Lặng yên, trong điện thoại trung thực ghi lại tiếng hít thở vững vàng của họ.
Ánh mắt Tân Thiên Ngọc lại rơi xuống cái ly đơn côi trên ngăn tủ. Cậu nói: “Anh để quên ly gốm ở nhà.”
“Ừ, anh không mang theo.” Túc Trung bình tĩnh đáp.
Tân Thiên Ngọc bắt được một ý nghĩa trong câu: Không phải Túc Trung để quên ly nước ở nhà, mà là không mang. Nói cách khác, Túc Trung cố tình không mang theo.
“Sao anh không mang theo?” Tân Thiên Ngọc nói, lại sợ giọng mình có chút gây sự, bèn mềm giọng, bổ sung thêm một câu tựa như giải thích, “Em nghĩ anh đã dùng quen cái này.”
“Ly nước đều giống nhau, không có gì khác biệt.” Túc Trung đáp.
Trái tim Tân Thiên Ngọc như bị khoét một miếng: Ly nước đều giống nhau? Không có gì khác biệt?
“À…” Tân Thiên Ngọc trầm giọng hỏi, “Anh mua cái mới rồi?”
“Không mua, công ty có ly mới in logo dùng để tặng khách. Lý Lỵ Tư đưa cho anh một cái.” Túc Trung đáp.
“Lý Lỵ Tư?” Tân Thiên Ngọc nhạy bén bắt lấy cái tên này. Trong những cuộc gọi hữu hạn của họ, đã là lần thứ ba Túc Trung nhắc tới tên người này. Đây không phải là chuyện tầm thường. Dù sao, Túc Trung mới đi nước Mỹ được một tuần, cái người tên Lý Lỵ Tư này đã có cảm giác tồn tại không nhỏ trong cuộc sống của anh. Tân Thiên Ngọc cầm điện thoại, mở ra vòng bạn bè của Túc Trung. Túc Trung rất hiếm khi đăng bài, bài đăng gần nhất là bức ảnh anh và đồng nghiệp trong ngày đầu tới m-global.
“Là cô gái đứng cạnh anh trong bức ảnh đăng trên vòng bạn bè sao?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
Túc Trung trả lời là đúng.
Tân Thiên Ngọc càng cảm thấy không thoải mái. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, cậu đã chú ý tới mỹ nữ bên cạnh Túc Trung. Không phải vì cô gái này quá xinh đẹp, dù sao, Nhụy Lôi còn đẹp hơn cả Lý Lỵ Tư mà còn chẳng khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy nguy hiểm. Nhưng Lý Lỵ Tư đứng bên cạnh Túc Trung, tư thế như thể rất thân mật, gương mặt hai người như sắp dính vào nhau, nhưng cẩn thận phóng đại bức ảnh lên, sẽ phát hiện đây chỉ là ảo ảnh thị giác, Lý Lỵ Tư giả bộ dựa vào Túc Trung, kỳ thực vẫn có ngăn cách. Tân Thiên Ngọc không biết là do góc chụp, hay là Lý Lỵ Tư cố ý gây ra, cho nên lúc đó cậu không nói gì.
Hiện tại Tân Thiên Ngọc có cảm giác nguy hiểm, bèn hỏi: “Bức ảnh đó là Lý Lỵ Tư bảo anh đăng à?”
Túc Trung nhớ lại tình hình lúc đó, nói: “Đúng.”
Ngày đầu tiên Túc Trung tới công ty, Lý Lỵ Tư bèn đề nghị đăng ảnh chung, bức ảnh đó cũng là Lý Lỵ Tư chọn giúp. Lúc đó cô ta bảo mọi người đều đăng bức ảnh này, chú thích là rất hân hạnh được biết đồng nghiệp mới. Tuy Túc Trung là người lạnh lùng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thích hòa đồng, cho nên bèn làm theo.
Tân Thiên Ngọc càng nghĩ càng thấy Lý Lỵ Tư có vấn đề, cậu nói: “Lý Lỵ Tư là chuyên viên phân tích sao?”
Túc Trung nói: “Không phải, cô ấy là HR.”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày, hỏi thử một số chuyện hàng ngày giữa Túc Trung và Lý Lỵ Tư.
Càng nghe cậu càng cảm thấy kỳ quặc, Lý Lỵ Tư không giống An Tô, không phải kiểu mặt dày ngu ngốc khiến người ta phải tố cáo quấy rối tình dục. Lý Lỵ Tư rất biết chừng mực, giống như bức ảnh chụp chung này, nhìn thì rất bực, nhưng trên thực tế người ta cũng đâu có làm gì. Túc Trung không có ly nước, Lý Lỵ Tư bèn đưa cho anh cái ly mới có in logo công ty. Túc Trung vừa tới nước Mỹ, Lý Lỵ Tư làm HR tự mình dẫn Túc Trung tới chung cư mà công ty bố trí, giúp Túc Trung mua đồ dùng thường ngày, hiện tại trong căn hộ của anh có rất nhiều món đồ do Lý Lỵ Tư mua – điều này khiến Tân Thiên Ngọc muốn bùng cháy, nhưng lại không cháy nổi.
Lửa giận kìn nén trong lòng, Tân Thiên Ngọc không dám nổi giận, chỉ đành rầu rĩ nói: “Oh, cô ta biết anh là gay không?”
Túc Trung nói: “Anh không rõ, có lẽ không biết.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Vậy anh nói cho cô ta biết.”
Túc Trung nghi hoặc: “Tại sao?”
Tân Thiên Ngọc cũng không biết nên nói thế nào, lặng yên trong chốc lát, nói: “Anh nói cho cô ta biết không được sao?”
Lời này nghe rất kiêu căng. Tân Thiên Ngọc hiếm khi dùng chất giọng như vậy để nói chuyện với Túc Trung. Nói xong, Tân Thiên Ngọc hơi hối hận, chỉ sợ Túc Trung đáp một câu “Không được”.
Không ngờ, Túc Trung nói: “Được.”
Túc Trung nói với công ty chỉ tới Mỹ một năm, cho nên công ty thuê giúp anh một căn hộ cao cấp làm chốn nghỉ.
Lý Lỵ Tư cũng sống trong khu chung cư này, mỗi ngày quẹt thẻ đều vô tình gặp được Túc Trung.
Sáng nay, Túc Trung xuống lầu, lại gặp phải Lý Lỵ Tư. Cô ta mỉm cười nhìn Túc Trung, dựa vào cửa nói: “Chào buổi sáng, Túc Trung.”
Túc Trung nói: “Chào buổi sáng, tôi là gay.”