Lúc ra khỏi phòng tắm, Tân Thiên Ngọc không lựa chọn mặc áo choàng tắm – như thế hơi tùy tiện. Mặc đồ ngủ, trang phục rất dễ bị tán loạn.
Cho nên, Tân Thiên Ngọc mặc một bộ đồ cotton nguyên chất, ngồi ở bên giường.
Túc Trung nhìn cậu, nói: “Trước kia em luôn mặc lụa tơ tằm.”
Trước kia…
Túc Trung vừa nhắc tới “trước kia”, Tân Thiên Ngọc liền tỉnh cả ngủ.
Thật sự như một con nhỏ nhảy nhót khi nhìn thấy củ cà rốt.
Tân Thiên Ngọc nằm trên giường, không đáp lại tách trà này, nói: “Anh mau đi tắm đi.”
Túc Trung ngây người, chớp mắt mấy cái, nói: “Được.”
Túc Trung tắm rất nhanh, lúc đi ra râu đã cạo sạch, cằm tỏa ra mùi hương của dung dịch sau khi cạo râu.
Tân Thiên Ngọc híp mắt, phát hiện chuyện không đơn giản: Bình thường Túc Trung chỉ cạo râu vào buổi sáng, buổi tối sẽ chỉ rửa mặt. Nếu như trước khi ngủ anh cạo râu, trên người còn thơm ngát, thông thường chỉ có một tình huống – anh muốn làm.
Tân Thiên Ngọc chui vào chăn, vẻ mặt đề phòng nói: “Sao anh cạo râu? Anh định làm gì?”
Túc Trung nói: “Không phải em bảo anh mau đi tắm sao?”
Mặt cậu đỏ bừng – cậu đột nhiên nhớ ra, khi cậu muốn làm, sẽ không nói “Chúng ta làm đi” mà sẽ giục Túc Trung mau đi tắm.
— Thảo nào vừa nãy cậu giục anh đi tắm, Túc Trung thoạt nhìn bất ngờ như thế… thậm chí còn hơi vui mừng?
Túc Trung nghiêng người về phía cậu, hỏi một câu: “Có phải Tiểu Ngọc muốn?”
Dưới ánh đèn, nửa gò má anh giấu trong bóng đêm, yết hầu chuyển động, như một viên đá rơi vào ly rượu whisky.
Cơ thể Tân Thiên Ngọc nóng dần.
Cậu thực sự không nói được hai từ “không muốn”.
Dẫu sau cũng là thanh niên trai tráng, lại độc thân mấy năm, tình nhân hoàn mỹ lý tưởng ở ngay trước mắt – Cho dù về mặt tính cách thì Túc Trung không hoàn mỹ, nhưng phần cứng của anh vẫn rất lý tưởng.
Tân Thiên Ngọc thừa nhận, cậu không thể chống cự được gương mặt, dáng người của anh… và cả ký ức đẹp đẽ họ cùng sở hữu.
Cũng không biết Túc Trung khởi động thiết bị gì, phòng ngủ thông minh chuyển sang “bầu không khí kiểu mẫu”, đèn chính tắt đi, chỉ còn tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong bầu không khí lãng mạn. Có lẽ vì thế mà ánh sáng trong mắt hai người cũng trở nên mơ màng.
Tấm đệm cũng biến thành ấm áp, tỏa ra sức nóng mê hoặc lòng người.
Nói tiếp chắc bạn không tin, Tân Thiên Ngọc lại là người ra tay trước.
Đứng trước sắc đẹp, không một gã đàn ông nào có thể kìm giữ được!
Tân Thiên Ngọc chỉ biết cảm thán, Túc Trung thực sự rất biết tận dụng ưu thế của mình.
Nhớ năm đó, cậu vừa gặp đã yêu quyết tâm lì lợm với anh, nguyên nhân bắt đầu cũng vì sắc đẹp của anh.
Cậu cảm thấy anh là đại mỹ nhân, hơn người ở khí chất trong trẻo lạnh lùng, như trăng trên trời, không thể có được.
Nhưng bây giờ, ánh trăng vì ta mà đến, sao có thể không sinh lòng kích động?
Cậu nhìn người đàn ông thường ngày lạnh như băng quần áo nửa cởi, ánh mắt lộ ra khao khát, tựa như một kẻ phục tùng. Dục vọng trong lòng cậu mau chóng bành trướng, ôm gáy anh, dùng giọng trai hư nói: “Em muốn, nhưng em sẽ không quay lại với anh, anh được không?”
Túc Trung nói: “Em thấy anh giống kiểu không được sao?”
— Giọng anh không giống thường ngày, không còn trong trẻo, mà hơi khàn, càng thêm mê người.
Lý trí cậu báo nguy, hoàn toàn phục tùng bản năng giống đực, để cho hormone làm chúa tể.
Không giống Tân Thiên Ngọc nhiệt tình như lửa, Túc Trung vẫn giữ sự cẩn thận chừng mực.
Có lẽ anh không thể hiểu được logic “không quay lại nhưng có thể làm”, vì vậy, để xác nhận cậu tự nguyện, mỗi một bước, anh đều nghiêm túc trưng cầu ý kiến: “Em chắc chứ? Em đồng ý không? Em cho rằng như vậy là thích hợp sao?”
Tân Thiên Ngọc sắp nổ tung, bực bội nói: “Thời điểm này, không cần hỏi! Chỉ cần làm!”
“Anh hiểu rồi.” Túc Trung đáp.
Sau đó, Tân Thiên Ngọc hoàn toàn từ chủ động biến thành bị động.
Túc Trung hoàn toàn cướp lại quyền trong tay, đồng thời không nghe cậu cầu xin, như một tướng quân tàn khốc xâm chiếm lãnh địa của kẻ địch, không nghe tiếng kêu rên khắp nơi.
Phòng mẫu thông minh dự tính thời gian, tới tám giờ sáng, rèm cửa tự động mở ra, ánh mặt trời hắt lên giường. Loa bên cửa sổ phát ra âm thanh thiên nhiên: tiếng chim hót, tiếng gió thổi… Âm thanh như trong rừng và ánh mặt trời đánh thức người trên giường.
Tân Thiên Ngọc thức giấc, giữa ban ngày, rốt cuộc cậu nhớ lại chuyện hoang đường tối qua.
Nói sao đây?
Hiện tại đang hối hận, vô cùng hối hận.
Nhưng tối qua đúng là thoải mái, thực sự thoải mái.
Nói cách khác, sự thoải mái vẫn nhiều hơn sự hối hận hai phần.
Cậu nhớ ra hôm nay còn phải họp với Hiểu Thông, bèn lên tinh thần, bước chân phù phiếm đứng lên: Lâu không làm, đột nhiên tới, đúng là run chân.
Cậu đỡ tường đi tới WC, thấy Túc Trung đang chăm chú đánh răng.
Túc Trung dậy sớm hơn cậu, đang rửa mặt, anh nghe cái gương thông minh tận tụy thông báo tin tức buổi sáng.
Nghe thấy giọng cậu, Túc Trung nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt bình thản: “Chào buổi sáng.”
“… Chào buổi sáng.” Tân Thiên Ngọc giữ tỉnh táo, nghĩ thầm: Anh ấy bình tĩnh như thế, nếu mình căng thẳng, khác gì đánh mất thể diện của đường đường Tân công tử?
Thế là, Tân Thiên Ngọc giả vờ ung dung đi vào WC.
WC này cũng rất thông minh, Tân Thiên Ngọc đi vào, bồn cầu tự động mở ra, còn bắt đầu phát tiếng nước chảy róc rách.
Quả thực cậu không có thói quen bồn cầu chủ động như thế, cậu vẫn thích kiểu bồn cầu truyền thống an tĩnh, kín đáo.
Nhưng, đây là sản phẩm thông minh.
Tân Thiên Ngọc ngồi ngây người trên bồn cầu, cũng không đi vệ sinh, chỉ ngồi ngơ ngác ở đó.
Đúng lúc này, bồn cầu phát ra tiếng: “Chủ nhân, chủ nhân, ngồi bồn cầu lâu sẽ hình thành thói quen gây ra táo bón!”
Tân Thiên Ngọc trong chớp mắt phẫn nộ: “Câm miệng!”
Bồn cầu trả lời: “Vâng, bây giờ sẽ phát cho ngài bài hát <Câm miệng>, ca sĩ: Phương Hạo Mân…”
Tân Thiên Ngọc tức giận muốn tìm nút tắt, kết quả nút tắt thì không tìm thấy, lại không cẩn thận rớt điện thoại vào hố.
Bồn cầu lại phát ra tiếng: “Chủ nhân, hôm nay trọng lượng đi ngoài của ngài là 162g, thuộc về: Bình thường…”
“Đậu má…” Tân Thiên Ngọc không ngờ có ngày mình sẽ tức giận tới mức chửi bậy với cái bồn cầu.
Trong phòng họp của Khoa học kỹ thuật Hiểu Thông.
Tân Thiên Ngọc cực lực phê bình trải nghiệm sử dụng bồn cầu thông minh.
Hiểu Thông rất kinh ngạc: “Sao có thể? Đây là sản phẩm thiết kế trọng điểm của tôi!”
Tân Thiên Ngọc hơi ngừng lại, nói: “Kỹ thuật của cậu không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy cậu nên tìm một nhà thiết kế sản phẩm giỏi hơn…”
Túc Trung ngồi bên bàn, không nói một lời.
Hiểu Thông nghe được hơi thở đồng loại ngại giao tiếp của dân kỹ thuật, cầu cứu nói: “Ngài, ngài thấy sao?”
Túc Trung nói: “Tôi cảm thấy không tệ. Nhất là giường trong phòng ngủ.”
“…” Hiểu Thông òa khóc, “Giường trong phòng ngủ là do bạn trai cũ của tôi thiết kế.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, Túc Trung nói với Tân Thiên Ngọc: “Nói xong chính sự, có phải chúng ta nên đi uống một ly?”
Tân Thiên Ngọc nói: “Không được.” Cái mông còn đau đây này, uống rượu gì nữa, trở về nằm cho khỏe.
Túc Trung cảm thấy thất vọng.
Hiểu Thông nhảy dựng lên, nói: “Tôi có thể uống! Tôi có thể uống!”
Túc Trung nhìn Hiểu Thông, trên mặt viết to bốn từ “không chút hứng thú”.
Nhưng Tân Thiên Ngọc lại nói: “Hai người đi uống đi. Em về ngủ.”
Bởi một câu tiện mồm “hai người đi uống đi” của Tân Thiên Ngọc, cho nên Túc Trung nghiêm khắc thi hành, lập tức đáp ứng đi uống rượu với Hiểu Thông.
Hiểu Thông và Túc Trung uống rượu hồi lâu, hai kẻ ngại giao tiếp, thật sự không có gì để nói.
Nhưng hai gã đàn ông cứ uống rượu nhìn nhau thì cũng hơi mắc cười, Hiểu Thông bèn chủ động kiếm chủ đề: “Nghe nói anh và Tân Thiên Ngọc ly hôn, tôi thấy hai người không giống?”
Nếu như Tân Thiên Ngọc có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thán: Hiểu Thông EQ thấp quả thực là danh bất hư truyền.
Nhưng đối với chuyện này, Túc Trung không hề phát hiện.
Anh chỉ nói: “Chúng tôi không ly hôn.”
“Ừ, tôi thấy hai người rất ổn.” Hiểu Thông thở dài, nói, “Tôi nhớ bạn trai cũ.”
“Vậy cậu đuổi theo đi.” Túc Trung nói, có lẽ sinh ra cảm giác đồng cảnh ngộ, trong giọng nói cũng thêm vài phần cảm tình.
Hiểu Thông lắc đầu, nói: “Đừng nhắc tới nữa.”
Túc Trung cũng trầm ngâm, lát sau, nói: “Cậu cảm thấy cầu hôn quan trọng nhất là gì?”
“Đương nhiên là tấm lòng.” Hiểu Thông nói.
“Ngoài ra thì sao?”
“Thì chính là kinh hỉ.” Hiểu Thông gãi đầu, nói: “Phải khiến đối phương bất ngờ.”
Túc Trung gật đầu, cảm thấy quả thực là vậy, lần trước cầu hôn quá thất bại, còn chưa bắt đầu trận chiến, đã bị Tân Thiên Ngọc nhìn thấu, lần này nhất định phải khiến cậu trở tay không kịp!
“Aiii, anh hỏi cái này, là nghề của tôi!” Hiểu Thông vỗ ngực, “Để tôi giúp anh!”
Mà Tân Thiên Ngọc không biết hai kẻ EQ thấp đang chuẩn bị lễ cầu hôn.
Cậu mỏi eo đau lưng, sáng sớm có thể dậy đi họp hoàn toàn xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp, họp xong bèn quay về nằm ngủ.
Cậu ngủ nguyên ngày, miễn cưỡng khôi phục một chút tinh thần, buổi chiều nhận được điện thoại của Túc Trung, anh nói buổi tối cho cậu ăn bò bít tết chiên.
Tân Thiên Ngọc gật đầu nói: “Được. Em chờ anh về.”
Quả nhiên Túc Trung mua bò bít tết, mân mê một hồi trong bếp, chiên xong.
Tuy là quý nhân bận rộn Túc Trung rất hiếm khi xuống bếp, nhưng Tân Thiên Ngọc chưa bao giờ lo lắng anh nấu cơm không ăn nổi.
Bởi “AI hình người” Túc Trung nấu cơm nghiêm khắc dựa theo công thức, gia vị cũng lấy đúng mức, cho nên mùi vị không tệ.
Người bình thường tạo ra ẩm thực bóng đêm, phần lớn đều là do tự ý phát huy gây họa.
Nấu cơm xong, quản gia thông minh lên tiếng mời Tân Thiên Ngọc tới phòng ăn.
Còn chưa tới phòng ăn, Tân Thiên Ngọc đã ngửi thấy mùi thơm, ngủ một ngày, bụng cũng đói lắm rồi.
Chỉ là khi tới phòng ăn, nhìn thấy nhan sắc dịu dàng xinh đẹp dưới ánh đèn, ngọn nến và cơm Tây tuyệt đẹp trên bàn ăn, trong lòng cậu có dự cảm kỳ quái: Chẳng lẽ lại cầu hôn?
Tân Thiên Ngọc nhận ra khả năng này, lập tức xoay người về phòng soi gương, chỉ thấy mình đêm qua miệt mài nên hôm nay vành mắt thâm sì, mặc đồ ngủ cotton rộng thùng thình, không đẹp chút nào!
Cậu không thể chấp nhận mình được cầu hôn trong trạng thái như thế này!
Túc Trung lại giục cậu đi ăn.
Cậu thở dài, đành tới phòng ăn, thấy vẻ mặt anh tự nhiên, không có gì khác thường.
Vẻ mặt anh bình tĩnh rót cho cậu một ly rượu, cũng không nói gì kỳ cục.
Trong lòng cậu thả lỏng: Chẳng lẽ mình quá nhạy cảm?
Nhưng, Tân Thiên Ngọc cúi đầu nhìn, thấy Túc Trung đang đi giày da!
Không hợp lý!
Ai ở nhà mà đi giày da?
Tân Thiên Ngọc véo lòng bàn tay, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ sắp có cầu hôn dưới ánh nến?”
“Hả?!” Túc Trung giật mình, “Sao em nói thế?”
“Chỉ tiện mồm thôi,” Tân Thiên Ngọc bĩu môi nói, “Như vậy cũng quá quê mùa. Không hề…”
“Không hề khác biệt hóa, đúng không?” Túc Trung nói, “Differentiation.”
“Đúng, chính thế!” Tân Thiên Ngọc ra sức gật đầu.
Túc Trung cũng gật đầu: “Quả thực.”
Tân Thiên Ngọc nghe anh nói thế, hoàn toàn yên tâm: Quả nhiên không phải cầu hôn…
Lúc này, chuông cửa vang lên, giọng Hiểu Thông vang lên ngoài cửa: “Tôi là Hiểu Thông, tôi tới đưa đồ.”
Tân Thiên Ngọc cho cậu ta vào.
Trong tay cậu ta xách một chai sâm banh, cười khanh khách đi vào.
Sau khi nhìn thấy sâm banh, trong lòng Tân Thiên Ngọc lại lộp bộp một tiếng: Đây là “sâm banh Louis Princess thủy tinh”!
Sâm banh Louis Princess thủy tinh, lịch sử lâu đời, nổi tiếng toàn cầu, không chỉ vì chất lượng tốt, thương hiệu danh tiếng, thể hiện đẳng cấp, còn bởi vì nó là một loại “sâm banh cầu hôn” thường thấy, bởi sâm banh thủy tinh tượng trưng cho tình yêu thuần khiết như thủy tinh. Dù thương hiệu sâm banh này nổi tiếng, được khen là một trong số những loại sâm banh cao quý nhất thế giới, kỳ thực mấy ngàn tệ là có thể mua được một chai, rất hợp dùng để làm màu.
Tân Thiên Ngọc liếc mắt nhìn, cảm thấy có chút không ổn: Chẳng lẽ dưới đáy ly rượu là nhẫn kim cương?
Tân Thiên Ngọc nuốt nước miếng, nói: “Cảm ơn, hôm nay tôi hơi choáng đầu, không muốn uống rượu. Để đó trước đi.”
Hiểu Thông gật đầu, lại nói: “Trên mặt cậu hình như có vết bẩn.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn ra: “Thật sao?”
Cậu vội vàng xoay người vào WC, chỉ là vừa tới WC, đã thấy bồn cầu mở ra.
Bồn cầu không mở thì thôi, vừa mở đã hù người.
Hóa ra, trong bồn cầu nhét đầy hoa hồng.
Tân Thiên Ngọc giật mình lùi lại một bước, lại nghe bồn cầu bắt đầu lãng mạn phát bài <Hành khúc đám cưới>.
Thịch thịch thịch –
Tân Thiên Ngọc lấy làm kinh hãi, xoay người muốn ra ngoài, phát hiện Túc Trung đang cầm hộp vải nhung, đứng trước cửa WC, còn Hiểu Thông giống như pháo binh ôm sâm banh cầu hôn, bất cứ lúc nào cũng có thể khui rượu đốt pháo.
Tình cảnh này, cuối cùng Tân Thiên Ngọc cũng hiểu được, vẻ mặt cứng nhắc, chỉ vào Hiểu Thông và Túc Trung, nói: “Hai người cùng chuẩn bị?”
Vẻ mặt Túc Trung cầu khen ngợi: “Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Có đủ khác biệt hóa không?”
“Khoa học kỹ thuật lãng mạn!” Vẻ mặt Hiểu Thông cũng viết đầy kiêu ngạo, “Ngài cảm thấy sao?”
Tân Thiên Ngọc chủ quan bình luận: “Tôi cảm thấy hai người đều nên đi gặp bác sĩ!”
Lần cầu hôn thứ hai của Túc Trung, đương nhiên vẫn thất bại.
Còn Hiểu Thông, tuy bị Tân Thiên Ngọc nghiêm khắc phê bình thiết kế sản phẩm có vấn đề, nhưng được xác nhận ý định đầu tư.
Nhưng Tân Thiên Ngọc không ngờ là, “bồn cầu thông minh” của Hiểu Thông vừa online đã nhận được sự khen ngợi. Thiết kế kỳ lạ của “bồn cầu thông minh” khơi gợi được sự hiếu kỳ, rất nhiều người còn quay video tâm sự với bồn cầu, khiến “nhà thông minh” bỗng chốc trở thành thương hiệu nổi tiếng trên mạng.
A Minh – bạn trai cũ của Hiểu Thông cũng quay về giúp cậu ta xử lý phát triển nghiệp vụ, tiến hành mở rộng hoạt động “nhà thông minh x trào lưu phổ biến” “nhà thông minh x khách sạn nổi tiếng” online offline crossover, khiến “nhà thông minh” trở thành thương hiệu trứ danh.
Túc Trung có cảm giác “đồng cảnh ngộ” “cùng chí hướng” đối với Hiểu Thông, hiếm khi chủ động hỏi thăm cuộc sống cá nhân của người khác: “Cậu và A Minh quay lại rồi sao?”
Hiểu Thông nói: “Aiii, không có! Anh ấy nói nể tình quá khứ nên mới quay lại giúp đỡ, căn bản không quay lại với tôi.”
Túc Trung nói: “Không sao, ‘Đồng sàng dị mộng’ cũng rất ngọt.”
Trải qua một đêm ở “nhà thông minh”, sau khi về nước, Túc Trung và Tân Thiên Ngọc đều ăn ý ở chung phòng.
Ngoài miệng Tân Thiên Ngọc khăng khăng họ vẫn chưa quay lại.
Ngoài miệng Túc Trung cũng thừa nhận cả hai đồng sàng dị mộng.
Nhưng sự thực rốt cuộc như thế nào, chỉ có đôi chồng chồng đang ồn ào ly hôn trên mạng tự hiểu trong lòng.