NƯỚC MẮT DƯỚI CƠN MƯA TÌNH YÊU VÀ THÙ HẬN


Lộ Du Mộc và Quinn cùng nhau đi vào mật thất và đi xuống dưới tầng hầm, cầu thang trải dài vô tận như không có đáy, đường đi càng dần càng cong và sâu xuống dưới.

Lối đi rất khó nhìn, chỉ thấy một màn tối đen như mực.

Nếu có nguy hiểm, nhanh một giây thì sống, chậm một giây thì chết.

Ở lối chật hẹp đen thui không thấy phía trước như này, Du Mộc và Quinn chỉ có thể dựa theo phản ứng tự nhiên mà phòng tránh.
Lộ Du Mộc lúc nãy đi lòng vòng trong mê cung khoảng một tiếng nên bây giờ cô mỏi nhừ chân và mềm nhũn ra.
Cầu thang của mật thất này dài khoảng gần một nghìn bậc thang, từ nãy đến giờ Du Mộc và Quinn mới đi hết được một nửa.

Nửa tiếng sau Du Mộc mới đi tới gần bậc thang cuối cùng.
Quinn thấy Du Mộc kiệt sức liền lên tiếng: " Cô vẫn đi được chứ, có muốn nghỉ ngơi một lúc không "
Du Mộc không nói gì chỉ khẽ gật đầu, cô kiệt sức đến cả mở miệng nói cũng khó khăn.

Du Mộc nhìn Quinn, anh ta có vẻ chỉ hơi mỏi chứ không hề lộ ra vẻ kiệt sức, đúng là đàn ông sức khỏe như trâu.
Không ngờ bậc thang này lại dài tới vậy, đúng là lối xuống mật thất không nguy hiểm thì cũng làm người khác rút ngắn sức lực.

Khoảng hai mươi phút sau Du Mộc gần hồi lại sức lực, đồng hồ đeo tay của Quinn lúc đó cũng chỉ điểm bốn giờ tròn.
Thời gian Du Mộc đột nhập vào nhà tù là hai giờ chiều, tính khoảng một tiếng đi lạc trong mê cung lại đi gần một tiếng ở bậc cầu thang, cộng thêm vừa nghỉ hai mươi phút nên thời gian bây giờ đã là bốn giờ.

Thời gian dự tính cứu người bị nhiều gấp đôi.
Đã hai tiếng trôi qua nhưng Du Mộc vẫn chưa tìm được bố của Nhập Ảnh trong khi dự tính cứu người ra chỉ trong một tiếng, nếu còn ở đây nghỉ ngơi chắc chắn sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm, thậm chí là không tìm được người thì đã bị chết đói trong này nên Quinn và Du Mộc nhanh chóng tiếp tục đi tìm người.
Du Mộc vừa đứng dậy, một mũi tên ở trước mắt phía xa bỗng lao vút đến, Du Mộc dù không nhìn rõ nhưng nghe tiếng phi nhanh đó cô liền đoán được là một mũi tên.

Du Mộc phản ứng nhanh lập tức đẩy Quinn ra, cô cũng nhanh chóng lùi lại nhưng mũi tên vẫn sượt qua cánh tay, máu cứ thế tuôn ra ướt sẫm mảnh áo bên vai.


Du Mộc cảm giác tê liệt rồi lại đau nhói, cô mím chặt miệng cố chịu rồi xé một lớp áo mỏng phía dưới quấn vào miệng vết thương rồi nhờ Quinn buộc.
Lúc bị thương Du Mộc không thể không phát ra tiếng kêu, Quinn thấy vậy nhanh chóng nhận ra Du Mộc đã bị thương nên lao tới gần.

Bên phía Doãn Cung và Cẩn Kỉnh nghe tiếng cô kêu, biết Du Mộc đang gặp nguy hiểm thì lên tiếng: "Du Mộc, xảy ra...!" Doãn Cung chưa kịp nói hết câu, Quinn thì đang lao tới gần Du Mộc, cô lập tức hét lớn cắt ngang lời hắn: " Ngồi xuống." Quinn phản ứng cũng khá nhanh, hai người họ đều ngồi sụp xuống đất chỉ trong một giây.

Phía trên đầu của họ, những mũi tên lao vun vút trong không trung, găm đầu vào các bậc cầu thang.

Hơn một phút sau thì tất cả đều chìm trong bóng tối tĩnh nặng, không còn một tiếng động.
Du Mộc nhanh chóng nhận ra những mũi tên đó không phải do con người bắn ra vì lực bắn không thể mạnh như vậy được.

Chắc chắn là do một bộ máy sáng tạo nào đó gần đây, nó giống như một loại cảm ứng, thứ gì đến gần nó sẽ tự động bắn mũi tên ra.
Du Mộc cảnh giác rất cao, cô chuẩn bị đứng dậy, nhìn phía cuối cầu thang có nhiều vật gì đó sáng bóng loáng, Du Mộc nhận ra ngay đó là mũi tên.

Cô hét lớn: " Nằm hẳn xuống." Quinn phản ứng cũng nhanh, Du Mộc chưa nói hết câu thì hai người đã nằm bẹp hẳn xuống hai bậc cầu thang, cô bậc ở trên, Quinn nằm bậc dưới.

Hai người bọn họ vừa nằm xuống thì những mũi tên một lần nữa bay ra lao vút kín khắp không trung.

Nếu lúc đó bọn họ vẫn đứng lên mà không kịp phản ứng thì có lẽ cả người đều bị các mũi tên xuyên khắp người rồi.

Một giây sau, các mũi tên đều đổi hướng, chúng bắn loạn xạ khắp nơi, không chỉ găm vào tường mà còn găm cả vào hai bên bờ tường.
Có một vài mũi tên đâm sát ngay sau lưng Du Mộc.

Cô toát mồ hôi, chân tay run rẩy nhưng bắt buộc phải giữ bình tĩnh.

Du Mộc nói nhanh: "Mau chóng lăn xuống bên dưới" Quinn nghe xong liền hiểu ý, anh ta lăn xuống, Du Mộc cũng lăn theo.


Cả bả vai của Du Mộc đều đang bị thương nên khi đụng chạm mạnh liền đau nhức, hình như miệng vết thương bị rách to hơn.

hai người lăn qua khoảng hơn chục bậc thì tới chân cầu thang, bọn họ mệt mỏi nằm trên mặt đất rồi quay mặt về phía cầu thang.

Cho dù có tối như nào bọn họ cũng nhận ra, từ bậc cầu thang cuối cùng cho tới đoạn ngoành.

Tất cả các bậc đều chằng chịt mũi tên găm chắc, muốn đi lên bây giờ cũng không có đường để đi.
Du Mộc hiểu ngay, bọn họ lợi dụng chỗ này tối như vậy, cố ý không thắp đèn rồi đặt sẵn bẫy.

Nếu vừa rồi không phải do Du Mộc phản ứng kịp thời các tình huống nguy hiểm xảy ra, thì có lẽ bây giờ máu của cô đã tẩm đầy những mũi tên kia rồi.

Du Mộc bấy giờ mới dám lên tiếng, cô vừa thở gấp vừa nói: "Doãn Cung.

Tôi bị thương rồi, đau quá."
Ở đầu bên kia, Doãn Cung và Cẩn Kình chỉ có thể nghe được những tiếng phát ra trong chiếc nhẫn.

Bọn họ nhanh chóng nhận ra Du Mộc đang gặp nguy hiểm, nhưng lúc đó bọn họ chỉ có thể im lặng vì lên tiếng sẽ phân tán sự chú ý của cô khiến cô không thể tập trung.

Lục Doãn Cung lúc đó đang ở với mỗi Ngục Tửu.

Hắn ta nộ sát khí nồng nặc chết chóc, gương mặt cực kỳ tức giận khi nghe Du Mộc chính miệng nói ra cô bị thương.

Hắn lạnh lùng nói nhưng đôi mắt rực lửa lại chứa đựng sự tức giận tột độ: " Du Mộc, em hãy cố chịu đựng.


Nhất định phải còn sống trở về trước mặt tôi "
Du Mộc thở gấp, cũng chẳng biết tại sao cô bị thương nhưng lại chỉ muốn cho hắn biết.

Nghe hắn trả lời như vậy, Du Mộc cả người như được tiếp thêm sức.

Cô ngồi bật dậy rồi tiếp tục hành động.
Ra khỏi bậc cầu thang cuối cùng lại là một đường cụt, không có điểm đáng nghi nào giống như có một cửa mật thất khác.

Viên đá hay những thứ như vậy đều không có nhưng Du Mộc và Quinn nhìn thấy một lối đi cực kỳ nhỏ và chật hẹp dẫn tới đường khác giống như lối đi đó do khối thạch nhũ bị tách ra nên mới tạo thành.
Du Mộc và Quinn phải nghiêng người mới vào được lối hẹp ở trong ngách nhỏ đó, lối đi hẹp tới mức Quinn đi có chút khó khăn bởi vì người anh ta khá to cao, chỉ có Du Mộc là đi dễ dàng hơn một chút.

Lối đi cực kì tố và hình như còn đi len sâu vào bên trong.

Đến một đoạn cua, Du Mộc và Quinn đi thêm hơn ba mươi mét nữa, ở cuối ngách Du Mộc và Quinn cùng nhìn thấy một luồng ánh sáng lớn phát ra soi khắp bức tường đá vôi.
Bên ngoài thì sáng nhưng bên trong hang động này rất kín giống như trời tối nên Du Mộc và Quinn chắc chắn ánh sáng đó là của bóng điện, Du Mộc nhìn Quinn im lặng rồi chớp mắt ra hiệu, Quinn hiểu ý Du Mộc, hai người đều lặng lẽ tiến tới gần cuối ngách và nhìn vào nơi phát ra ánh sáng.

Gương mặt cực kỳ bất ngờ, bốn mắt đều mở rộng nhìn khung cảnh trước mắt.
Du Mộc và Quinn nhìn khoảng mười giây rồi nhanh chóng thụt đầu lại để tránh bị phát hiện.

Du Mộc đưa chiếc nhẫn nên sát miệng, cô thầm thì nói với giọng cực nhỏ:
" Lục Doãn Cung! Hoắc Cẩn Kình, tôi tìm thấy người rồi, bọn họ đang ở trong một trung tâm cực kỳ rộng lớn ở dưới hang động.

Nhưng ở đây không giống nhà tù, có tầm hơn bảy trăm người canh gác ở bên trong, có bốn chín người đàn ông và một người phụ nữ.

Mỗi người bọn họ đều bị nhốt trong các phòng giam làm bằng kính an toàn, tất cả đều được giam nghiêm ngặt và kín mít "
Lộ Du Mộc nhanh chóng tả lại khung cảnh chính xác mà cô vừa nhìn thấy cho Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình nghe.
Từ nơi Lộ Du Mộc và Quinn đứng quay trở lại đến cửa mật thất, tất cả bờ tường đều được hình thành từ các khối thạch nhũ đá lớn.

Nhưng thứ trước mắt Du Mục rõ ràng hoàn toàn không phải là hang động mà được thiết kế như một "ngục tù thông minh" tường hoàn toàn được làm bằng đá vôi, nền cũng được lát gạch sáng bóng.


Nơi giam giữ tù nhân nguy hiểm này cực kỳ sạch sẽ, rộng lớn.

Đặc biệt là an ninh cũng chặt chẽ, đến một con ruồi cũng khó lọt vào.
Tất cả bọn họ đều hiểu ra nhà tù này được xây dựng như nào, kết cấu kiến trúc nội bộ của nhà tù này đều được xây dựng theo chiều dọc bởi vì nó ở dưới lòng đất và nằm trong một hang động.

Chắc chắn khu này đã bị bọn họ đập phá và tùy tiện tái tạo lại.
Khu rộng lớn đó hình như chỉ giam giữ những tên tội phạm khét tiếng nguy hiểm nhất thế giới, vì với năm mươi người nhưng lại tận mấy trăm tên canh gác thì chắc chắn những tên tội phạm đó không phải là một tù nhân bình thường.

Một nơi mà một khi đã bị bắt vào sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Có hàng trăm hàng nghìn hệ thống giám sát và một chiếc camera giám sát hình cầu được treo lủng lẳng phía trên mặt đầu hang động, tất cả mọi hành động của tù nhân ở trong nhà kính đó đều được camera hình cầu thu lại.
Chẳng trách một người vượt ngục giỏi nhất thế giới như Lộ Nhập Thượng lại không thể thoát ra được.
Du Mộc nhìn xuyên qua đám tù nhân và các lớp kính dày đặc, cô thấy một cánh cửa bí mật ở đó và ngoại trừ cái ngách Du Mộc và Quinn đang trốn thì bốn bề xung quanh đều là tường đá vôi phẳng.

Không có dấu hiệu nào giống có cánh cửa bí mật ở các bức tường phẳng đó.

Chắc chắn bọn họ đã ra vào và di chuyển bằng cánh cửa phía đằng đối diện Du Mộc, Quinn cũng nhận ra điểm đó giống như cô.
Lộ Du Mộc và Quinn lại một lần nữa nhòm vào và theo dõi những tù nhân bị nhốt trong phòng kính, mỗi một cửa kính là một số và mã khác nhau được gắn vào, cô và Quinn lần lượt đưa mắt lướt qua năm mươi người.

Hình như đang tìm đối tượng cần cứu.
Du Mộc lướt qua một lượt thấy một người đàn ông đứng tuổi tóc màu vàng, gương mặt y như cô và Lộ Nhập Ảnh, Du Mộc liền chắc chắn đó chính là Lộ Nhập Thượng.
Lộ Du Mộc và Quinn lấp vào cùng một lúc, có vẻ như Quinn cũng tìm được người cần cứu, Du Mộc lên tiếng: " Tìm được rồi chứ? "
Quinn chỉ khẽ gật đầu, Du Mộc tiếp tục hỏi: " Là ai? "
Quinn bấy giờ mới mở miệng trả lời:
" Phòng kính số ba mươi, một người đàn ông tóc màu trắng đứng cạnh một người đàn ông tóc màu vàng "
Du Mộc nghe xong liền hiểu ra ngay người anh ta muốn cứu đang đứng cạnh người cô muốn cứu, bởi vì cả cái nhóm đó chỉ có mỗi bố Nhập Ảnh là có mái tóc màu vàng.

Du Mộc cũng im lặng và khẽ gật đầu.
Nhóm của Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình không có vị trí cụ thể của Du Mộc lên chỉ đành nghe những cuộc trò chuyện của cô với một đồng minh là Quinn được thu âm vào chiếc nhẫn.
~Nhạc Tử~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi