NƯỚC MẮT TƯỜNG VI

Bỗng nhiên Phương cảm thấy hảo cảm và có chút thương xót với cô gái kia. Chắc là cuộc sống của cô ấy cũng không phải dễ dàng gì.

“Chị ấy không còn cha mẹ hả anh”

“Còn ba, nhưng mẹ thì mất hồi cô ấy 6 tuổi. Rồi ba lại lấy vợ mới cho nên đưa cô ấy vào cô nhi viện”

Giọng Triết hơi nghẹn lại khi nói về hoàn cảnh của Hân, đời này anh sẽ bù đắp tất cả những gì cô ấy thiếu thốn trong quá khứ.

“Không hiểu sao em thấy chị ấy rất quen, chắc chắn là em gặp ở đâu rồi. Anh biết mà, IQ và EQ của em đều vượt trội đấy”

“Vâng tôi biết rồi cô ạ”

"Hôm nay hai người ở đây đi, tối nay em qua nhà bạn trai đi du lịch không tiếp anh chị được. Xe em còn một chiếc để trong gara anh chị cứ dùng thoải mái, cuối tuần mới về"

"Thấy trai mà bỏ cả anh chị sao"

"Chỉ sợ ở nhà làm bóng đèn của hai người thôi"

Triết cười, bước nhanh lại ôm cô gái của anh vào lòng. Đúng là gió man mát như thế này hạnh phúc nhất là ôm người yêu.

"Mình đi chơi nhé"

Hân cười tươi ôm cổ anh gật đầu. Triết cúi xuống quấn lấy môi cô, nụ hôn đậm tình dây dưa nóng ấm nồng nhiệt. Dường như không gian chỉ còn mỗi hai người họ.

"Trời ơi tôi xin hai người, tôi còn sống đây này"

Mặt Hân đỏ như quả cà chua, vội vàng đẩy Triết ra. Anh cười nhìn đôi môi sưng mọng của cô, thật sự muốn cô ở đây ngay lập tức. Nhưng mà không được rồi, còn phải đưa cô người yêu nhỏ này đi chơi.

Một ngày mệt nhoài rong ruổi vui chơi, hết vườn hoa Walkie-Talkie, đến bảo tàng, đến vòng quay London Eye, Hân vô cùng thích thú vì lần đầu tiên được đến nước Anh.

"Thích như vậy sao? Từ nay mỗi tháng anh sẽ thu xếp công việc để đưa em đi du lịch một lần"

"Ôi không cần, đi nhiều không vui. Mỗi năm một lần anh nhé"

"Được, em muốn gì cũng được hết"

Ông cụ chèo thuyền trên sông nhìn đôi trẻ yêu nhau mắt lấp lánh ý cười. Ông nhớ bà cụ đang chờ ông ở nhà, hồi trẻ ông bà cũng có một tình yêu đẹp như thế.

Sau một vòng Quảng trường Thời đại, Triết ngồi xuống.

"Em đi bộ mệt lắm phải không, lên anh cõng"

Hân đỏ mặt nhìn quanh.

"Sao thế, lên đi nào. Em chú ý đến người xung quanh làm gì"

Hân cười tít mắt lên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô nằm trên tấm lưng rộng, cảm nhận tấm lưng của người đàn ông này thật vững chãi và bình yên. Nếu như được nằm trên tấm lưng này mãi mãi thì chắc mọi giông tố sẽ chẳng còn là gì.

"Sao lại im lặng vậy?"

"Em ước giây phút này kéo dài mãi"

"Ngốc ạ, em thích thì ngày nào anh cũng cõng em hết"

Hân cười hạnh phúc, rướn về phía trước đặt môi vào má anh. Đôi môi của cô nhẹ như cánh chuồn nhưng làm anh rạo rực khó chịu vô cùng. Rõ ràng mới chỉ gặp nhau được 6 tháng thôi, mà sao anh yêu cô đến tận xương tuỷ thế này.

Anh đặt cô xuống, chậm rãi nâng cằm nhỏ lên, nhìn vào ánh mắt đang có ý cười chứa đầy hình ảnh anh trong đó.

“Anh có chuyện này muốn nói”

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn rất đẹp. Anh quỳ một chân mở hộp nhẫn ra nhìn cô say đắm.

"Hân, anh yêu em, em làm vợ anh được không?"

Ánh nắng chiếu vào đôi mắt màu hổ phách của anh đầy yêu thương trìu mến. Chỉ một câu rất đơn giản thôi nhưng Hân lại cảm nhận được cả một bể tình dành cho cô. Người đàn ông này là của cô thật sao? Cô lặng đi mấy giây, thật sự cô vẫn bị choáng ngợp bởi cảm giác này, như tỉnh như mộng, trôi giữa mênh mông bồng bềnh của sương khói. Từ ngày mẹ mất, cô không còn dám tin vào điều gì tốt đẹp dành cho mình nữa. Cho đến khi gặp anh, mỗi ngày cô đều nhận được cảm giác này. Dường như anh tồn tại trong cuộc sống của cô như là điều hiển nhiên, mỗi sáng mỗi tối đều say mê liên lạc, say mê chìm đắm không dứt.

“Marry him! Marry him! Nice couple! Let’s say ok!”

(Cưới anh ấy đi, xứng đôi lắm, đồng ý anh ấy đi)

Tiếng cổ vũ của những người xung quanh kéo cô trở về với thực tại. Cô nhìn anh cười rạng rỡ gật đầu. Triết xỏ chiếc nhẫn vào ngón giữa của Hân rồi kéo cô vào lòng.

“Hân, ở đây anh không tổ chức được một lễ màn cầu hôn hoành tráng, về Việt Nam anh sẽ đền bù cho em một hôn lễ thế kỷ. Đây là địa điểm giới trẻ nước Anh hay cầu hôn nhất, để minh chứng cho tình yêu. Vì vậy anh cũng muốn có được cảm giác như vậy”

“Em không cần cầu hôn hoành tráng, em không cần hôn lễ thế kỷ, em chỉ cần anh thôi”

Hân mỉm cười nhìn anh không nói gì, chủ động vòng tay qua cổ anh kéo xuống áp sát môi mình vào môi anh.

Dáng hai người nhập nổi bật trên sông Thames lấp lánh ánh vàng, vô cùng thơ mộng và đẹp đẽ. Một nhiếp ảnh gia đường phố đi qua đưa máy ảnh lên chớp khoảnh khắc tình yêu tuyệt đẹp, bên cạnh đó một nghệ sĩ đường phố cũng đặt cây guitar lên vai và kéo lên một bản nhạc tình say đắm. Mọi khung cảnh vạn vật xung quanh như nhuốm màu tình yêu của hai người trẻ tuổi.

Anh dứt đôi môi đỏ mọng của cô ra, chạm đầu vào trán cô thì thầm.

"Hân, anh yêu em nhiều lắm"

"Em cũng vậy"

Hân nhìn bầu trời nước Anh thật trong xanh, mây trôi lững lờ như tâm trạng lâng lâng được anh cầu hôn lúc này. Nhưng mà cô vẫn vướng mắc chuyện của mẹ một chút. Cô cảm thấy ân hận, khi ngay từ đầu đã không có ý nghĩ tốt đẹp về anh và muốn tự tay đạp đổ hôn nhân của mình.

“Anh Triết, em có chuyện này muốn nói”

“Có chuyện gì em nói đi, anh luôn sẵn sàng nghe em nói”

“Anh, anh nhớ lần đầu gặp em không? lúc đó e đi phá cái màng trinh”

“Nhớ chứ sao không, đó là một lần rất đặc biệt. Rồi sau đó. anh còn tự hỏi, em bỏ thuốc phiện hay sao, qua một lần anh đã say như thế”

“Anh, em đang nói chuyện nghiêm túc mà”

“Ừm anh nghe mà, em nói đi”

“Năm em 6 tuổi là ký ức kinh hoàng nhất trong cuộc đời em. Lần đó, vú Sáu đón em từ nhà trẻ về thì nhìn thấy ba mẹ cãi nhau. Ba mẹ cãi nhau rất to, em nghe được mẹ nói ba có tình nhân bên ngoài, hơn nữa bà ta lại đang mang bầu đứa con của ông ấy”

Hân nhắm mắt lại, cảnh tượng kinh hoàng năm đó lại rõ mồn một trong đầu cô, nước mắt theo lông mi run run mà rơi xuống, từng giọt rơi xuống trên bàn tay Triết đang nắm chặt tay cô khiến tim anh bỏng rát. Anh kéo cô vào ngực mình.

“Nếu đau lòng quá thì em hãy quên đi, không cần nói với anh nữa”

Hân lắc đầu, nhìn những con sóng lăn tăn bị gió thổi dạt vào nhau dưới sông Thames.

“Mẹ nói ba phản bội, rồi ba bực bội đi ra ngoài. Ba nói ba phải đến với người đàn bà kia. Bà ta đang trở dạ… Mẹ lúc đó bước vội theo xuống cầu thang...thì lăn ngã...m… mẹ nằm trên vũng máu. Đưa đến bệnh viện thì không còn cứu được nữa”

Triết ôm cô trong lòng, thật sự anh không biết làm sao để san sẻ nỗi đau của cô. Hoá ra đây là nguyên nhân chứng sợ máu của cô. Cô gái của anh, hoá ra lại có một cuộc sống khổ sở như thế.

“Người đàn bà ấy là mẹ kế của em bây giờ. Sau khi mẹ mất được mấy tháng, ba em rước bà ta về nhà, sau đó, năm em 8 tuổi được đưa vào mái ấm. Đáng lẽ em không quá hận bà ta đến tiêu cực, nhưng 2 năm trước bà ta đã tác động với công ty của em làm, bắt em đi tiếp rượu đối tác. Em bị bệnh dạ dày cho nên Lam đã đi thay, suýt nữa thì cậu ấy bị cưỡng bức… Rồi sau đó bà ấy đã tác động đến ba em để em mất việc phải về nhà sống, cắt hết tiền từ thiện hằng năm cho mái ấm chỗ em sống. Mục đích để em lấy chồng và cướp hết tài sản về tay con trai bà ấy. Bà ấy còn hứa với ông Hạng sẽ để ông ấy ngủ với em sau đêm tân hôn”

Triết đau lòng vuốt mái tóc ngắn của Hân. Cô gái của anh chưa có một ngày bình an trong cuộc sống.

“Em đã tình cờ biết được điều đó và thề với lòng mình dù em có huỷ hoại cả cuộc đời của mình cũng sẽ không cho bà ta đạt được mục đích. Vì thế cho nên lần đó đến bệnh viện thì gặp anh…”

Thật sự nghe đến đó Triết thở dài nhẹ nhõm. Thật may mắn anh là bác sĩ chính trong ca trực ngày hôm đó, chứ nếu không thì… Có thể gọi đó là duyên phận chăng?

“Được rồi, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, là anh có lỗi nhiều hơn khi để em buồn phiền thời gian trước. Bây giờ những ngày tháng khổ cực của em đã qua rồi. Anh sẽ mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc, mãi mãi”

Triết cầm tay Hân đưa lên môi. Cô gái này, anh sẽ bảo vệ cả đời cả kiếp.

(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)

***

Hạ Sương có hẹn với bạn tại quán cà phê. Hôm nay cô hẹn gặp một designer để thiết kế văn phòng tư vấn tâm lý sắp khai trương tại Sài Gòn. Cô đến trước ngồi chờ sẵn.

Ngồi một lúc chợt nghe bàn bên cạnh có giọng nói của người phụ nữ trung tuổi nghe rất quen tai. Cô đưa mắt nhìn sang thấy bà Hạnh ngồi cùng với một người phụ nữ khác, định đứng dậy đi sang chào một chút. Dù sao bà ấy cũng suýt là mẹ chồng của cô rồi. Nhưng rồi nghe tiếng bà Hạnh.

"Chuyện này nhất định không được để cho ai biết, nhất là cái Hân. Tôi không muốn con bé bị sốc, tôi cũng không muốn thằng Triết nhà tôi biết điều đó"

Hạ Sương nhíu mày suy nghĩ. Hân, có phải là cô gái anh Triết yêu cho nên mới bỏ rơi mình không. Sương cười lạnh, ông trời giúp mình rồi.

Rất nhanh, cô kín đáo đổi sang bàn phía sau lưng bà Hạnh, ngồi quay lưng lại. Chỗ này có thể nghe được câu chuyện của họ rõ ràng nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi