Triết ra khỏi trại giam nhưng không hề thoải mái, đầu óc anh đang nặng một vấn đề, ai đã thả mình ra? Bố con ông Sang chắc hẳn sẽ không bao giờ tự chui đầu vào rọ, gia đình bệnh nhân đã bị bịt mồm hết rồi. Tự nhiên lại đi bãi nại đơn, sự việc giải quyết đơn giản như vậy sao?
"Chúc mừng cậu đã cởi bỏ được cái áo Juventus" Tú đấm vào vai Triết.
"Có chuyện gì các cậu nói luôn đi. Tôi sẵn sàng nghe"
Minh ngồi ở ghế lái cười tươi "Không có vấn đề gì, cậu hết số khổ rồi chứ sao. Không muốn gặp anh em đây à"
"Nó có muốn gặp ai, nó chỉ thèm con nhỏ Hân chứ mình có là cái đinh gỉ gì đâu"
Minh lườm Tú qua gương chiếu hậu "Tú, có cái cuộn băng dính tôi mới mua đằng sau, cậu làm ơn tắt đài từ nay về đến nhà đi"
"Phong đâu rồi?"
"Thất tình, yêu rượu"
"Đã hai năm rồi vẫn không quên được con nhỏ đó, thật là... hỏi thế gian tình ái là cái chi chi" Tú ngân nga.
Triết thở dài một hơi "Ai cứu tôi ra đây vậy?"
"Anh Minh hack được camera của phòng phẫu thuật nên bọn em khống chế được ông ta"
"Thật vậy sao?"
"Chứ cậu nghĩ là gì?"
"Uhm"
Triết không nói gì nữa, ánh mắt phóng ra bên đường. Chỉ mới bị tạm giam hai tháng nhưng dường như cảnh vật đã thay đổi rất nhiều. Đúng là không có gì bằng tự do, những cơn gió trời man mát thổi vào trong xe, quẩn quanh người khoan khoái dễ chịu. Một suy nghĩ chợt đến "giờ mình đi về đâu" khiến mày anh nhíu lại. Về căn nhà đó với một người vợ như rắn độc thì thà ở tù còn hơn. Về căn hộ chung cư thì sao? Để đối diện với nỗi cô đơn và hình ảnh cô ấy bao trùm mọi không gian lại càng khổ hơn.
"Cho tôi về MedCyber"
"Về đó làm gì, về nhà tắm rửa đi rồi chúng ta nhậu một bữa"
"Cứ cho tôi về công ty, ở đó có phòng nghỉ đầy đủ"
Dường như là phụ nữ nên Nhạn Phương rất nhạy cảm. Từ khi anh trai ra khỏi cánh cổng trại giam cô nhìn đã biết được tâm tư của anh. Thật sự cô cũng không biết phải làm sao. Cần thời gian để anh ấy bình tâm trở lại, về nhà lại biết mẹ bị đột quỵ anh ấy càng sốc hơn.
"Anh cho anh ấy về công ty đi, em sẽ chuyển đồ sang cho anh ấy”
Triết nắm chặt tay lại, anh còn có việc cần phải làm rõ.
Ngày hôm sau, trên trang nhất của các báo đồng loạt đưa tin đơn bãi nại của người nhà bệnh nhân và minh oan cho bác sĩ Triết “Sự vụ mổ nhầm thận phải: Bác sĩ Triết được minh oan”, “Mổ nhầm thận: Bác sĩ Thiệu Triết bị đâm sau lưng”; “Gia đình bãi nại đơn kiện bác sĩ Triết mổ nhầm thận”; “Lộ mặt kẻ đằng sau vụ án mổ nhầm thận”; “Video chứng minh bác sĩ Thiệu Triết hoàn toàn trong sạch”;…
Chỉ sau một đêm, Triết được minh oan hoàn toàn và dư luận quay ngoắt sang đồng cảm với những ngày cực khổ của anh trong trại tạm giam. Tất cả những công việc trước kia cũng trở lại, giảng dạy ở trường. Anh cũng nghỉ ở Anlux vào làm tại một bệnh viện công của thành phố.
Ông Sang là người khéo léo nhất trong câu chuyện này. Ông ta tổ chức họp báo đứng ra nhận trách nhiệm của bệnh viện. Ông ta cũng cung cấp cho cơ quan công an video bác sĩ Đạt trong phòng thay đồ. Ngay lập tức, tên bác sĩ Đạt bị đưa vào truy nã thay thế cho Triết.
Có vẻ như tất cả mọi việc đều được ông Sang chuẩn bị từ trước. Ông ta là con cáo già đã vạch sẵn một đường lui cho mình.
Triết cũng không quan tâm nhiều đến chuyện đó. Anh đã được tại ngoại, còn chuyện ông ta và tay bác sĩ kia thế nào tự xử với nhau. Anh sẽ trả lại bố con ông ta những cái khác.
Anh mở máy tính, kiểm tra lại tất cả hồ sơ giấy tờ. Lô hàng thiết bị y tế bị tắc biên một tháng đã được Minh xử lý xong xuôi. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình thật sự có phước khi có những người bạn tận tình như vậy.
Bàn tay cầm con chuột dừng mãi ở một mail mới. Rồi không thể chịu đựng được, anh click chuột vào. những hình ảnh của Hân và hai đứa con của cô ấy chơi đùa, có những bức ảnh xuất hiện cả chồng cô ấy, yêu thương véo má cô ấy, xoa đầu, lau mồ hôi cho cô ấy. Người đàn ông đó dường như rất yêu chiều Hân. Cô ấy đã có gia đình rồi, hơn nữa rất đầm ấm và hạnh phúc.
Triết thở dài, cố đẩy hình ảnh cô ấy ra khỏi đầu mình. Những ngày trong trại giam, anh có thời gian để suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Một đoạn nhân duyên chỉ hai năm nhưng cứ ngỡ như cả cuộc đời, mối tình mà khi bắt đầu anh không hề đặt nặng tính nghiêm túc, nhưng lại khiến trái tim anh điên đảo. Bây giờ phải buông tay, nếu nói không đau thì thật sự dối lòng mình. Hơn hai năm qua, chưa có đêm nào nỗi nhớ cô ấy giảm, cắm sâu trong lồng ngực, cứ mỗi ngày như bị cơn mưa bào mòn lại trồi lên từng chút một, để rồi khi gặp lại nó như con sóng trào ra, khiến chân tay anh bủn rủn, trái tim đập lộn nhịp khi nhìn thấy hình ảnh của người mình thương, dù chỉ qua màn hình máy tính.
Ba năm trước, anh đã lên một kế hoạch hoàn hảo, để cô ấy rời xa, để anh sắp xếp lại cuộc sống. Thậm chí, đêm cuối cùng gần gũi, anh cố tình không dùng biện pháp nào cả, cố tình gieo mầm tình yêu vào cơ thể cô ấy, mong ông trời sẽ cho hai người một đứa con. Chỉ cần có con thì mọi hận thù sẽ được hóa giải. Ai ngờ cuộc sống lại diễn ra quá nhiều điều bất ngờ khiến kế hoạch của anh bị ngắt đoạn. Đến giờ khi anh sắp hoàn tất mọi kế hoạch thì cô ấy đã có hạnh phúc mới. Anh buông tay. Anh rút khỏi cuộc sống của cô ấy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ.
Anh mở một email khác có hình ảnh và video rất rõ nét, Hạ Sương và một người đàn ông ngoại quốc khoác tay đi vào khách sạn. Còn có hình ảnh người đàn ông đó hôn vào má cô ta, ôm cô ta từ phía sau tình tứ. Triết cười khẩy, nhìn lại ngày chụp. Email này gửi trong thời gian anh còn ở trong trại giam. Thật may mắn, thời gian trước vì quá muốn ly hôn mà anh đã thuê thám tử theo dõi nhất cử nhất động của cô ta để tìm chút bằng chứng trước toà. Thời cơ bây giờ đã đến rồi.
Triết save ảnh vào file rồi rút một tờ đơn đã viết sẵn trong két sắt, mở máy fax, fax đến địa chỉ cần. Xong việc, anh nhàn nhã dựa lưng vào ghế chờ đợi một người.
Quả nhiên đúng như dự đoán, chỉ khoảng 15 phút sau, Hạ Sương vọt vào phòng như một cơn gió.
"Anh, những hình ảnh đó là anh hiểu nhầm. Đó là một lần anh không về nhà, em rất buồn. Em vào bar uống rượu và gặp người đàn ông đó"
"Tôi không quan tâm cô đi với ai làm gì. Tôi cũng chưa từng có ý nghĩ ghen tuông với cô. Cái này chỉ là bằng chứng trước toà nếu cô không chịu ly hôn. Còn tình cảm với cô, ngay từ đầu đã không có rồi”
"Anh Triết, cho em cơ hội sửa sai. Dù sao anh cũng ra tù..."
"Câm miệng, tôi ra được hay không không liên quan đến cô"
Triết nắm cổ Hạ Sương bóp nghẹt, ánh mắt anh đã đỏ rực như ma cà rồng khát máu. Giờ phút này anh thật sự muốn giết chết cô ta.
"Đồ rắn độc"
Hạ Sương ho sặc sụa, mắt đã trợn ngược lên, bàn tay chới với nắm cổ tay Triết đẩy ra nhưng không thể "Bu...ô...g..."
Đến khi mặt Hạ Sương đỏ như con gà sắp cắt tiết thì anh mới buông lỏng tay.
"Cút khỏi cuộc sống của tôi"
Hạ Sương ho sặc sụa, ánh mắt nhìn Triết kinh ngạc, uất hận. Rồi hai hàng nước mắt chảy dài đi ra khỏi phòng. Cô ta gọi vào một số điện thoại.
“Đến nhà tôi ngay, đốn hết tất cả những cây tường vi trong vườn đi, không được để một bông hoa nào còn sót lại, đốt hết, vất vào bãi rác cho tôi”
(Đọc tại facebook tác giả Lam Lam)
***
Ông Long đang đi công tác ở Đà Nẵng thì một tin nhắn mới số lạ gửi đến. Ông vừa mở ra thì một tập ảnh đập vào mắt khiến ông choáng váng. Bà Lan đứng trước bệnh viện Anlux, bà Lan đi cùng ông Sang vào một khách sạn.
Thế này là thế nào? Tại sao người phụ nữ mà ông hết mực yêu thương và tin tưởng những năm qua lại thế này? Bàn tay ông Long ghì con chuột đến nổi gân, trán ông đã lấm tấm mồ hôi.
Một tin nhắn nữa lại đến “Ông muốn biết cụ thể thì bí mật về Sài Gòn rồi đến địa chỉ này vào tối ngày hôm nay”
Ông Long tay đã run rẩy, ông lấy hộp thuốc trong túi cho một viên vào miệng mới giữ được bình tĩnh. Ông lặng lẽ vào web book vé về Sài Gòn gấp rồi lại lặng lẽ thu xếp quần áo đi ra sân bay. Ánh mắt ông đã đỏ lên những tơ máu nhỏ.
Về đến Sài Gòn trời cũng vừa tối. Ông Long đứng bên đường trước cửa khách sạn, đang không biết làm thế nào thì một tin nhắn lại đến. Ông bước đôi chân nặng trịch vào khách sạn, đến số phòng trong tin nhắn. Đến cửa phòng đã thấy Triết đứng ở đó.
“Cậu???”
“Cháu xin lỗi bác vì đã không nói trước cho bác biết”
Nhìn gương mặt già nua của ông Long, Triết có chút thương cảm. Anh không có cảm tình lắm với ông Long khi biết được ông ấy đã bỏ rơi Hân và đối xử lạnh nhạt với cô những năm qua như thế nào. Nhưng giờ nhìn ông ta trong tình cảnh bị vợ già cắm sừng thế này cũng có chút thông cảm. Đến cửa căn phòng 505, anh ra hiệu cho ông dừng lại. Rút chìa khóa trong túi ra, đưa cho ông.
“Cháu làm tất cả điều này vì Hân, cô ấy không đủ dũng cảm để nói ra sự thật. Cô ấy sợ bác đau lòng, sợ gia đình bác rạn nứt thì bác sẽ khổ. Nhưng cháu nghe nói luật sư của bác đã bắt đầu lập di chúc. Cho nên cháu nghĩ là cô ấy cần phải có được những gì xứng đáng thuộc về cô ấy. Về đứa con trai của bác bây giờ, có khi chưa chắc đã xứng đáng một phần của Hân. Cháu chỉ nói vậy thôi, chuyện còn lại bác tự giải quyết”
Ông Long cầm chiếc chìa khoá trong tay hơi run, mở cánh cửa này ra có thể cuộc đời ông sẽ hoàn toàn thay đổi. Chìa khoá tra vào ổ, ngập ngừng một giây rồi nhẹ phát ra một tiếng “cạch”.