NUÔI DƯỠNG NGƯỜI CHIẾN THẮNG CUNG ĐẤU

Cho nên ta quyết định g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng hậu.

Giết người kỳ thực rất đơn giản, nhất là đối với ta, người đã trải qua quá trình đào tạo bác sĩ nội trú.

Trước tiên ta học hóa học, sau đó lại làm bác sĩ, ta biết chỉ cần một chút độc dược là có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t người, thậm chí khiến người ta không thể điều tra ra nguyên nhân.

Ta đã không thành công.

Người c.h.ế.t là Tứ hoàng tử.

Kỳ thực ta không hề muốn g.i.ế.c hắn ta, chỉ là hắn ta đã ăn nhầm thức ăn dành cho Hoàng hậu.

Nhưng ta cũng không hối hận, trái tim ta vẫn đau đớn tê dại vì cái c.h.ế.t của A Khác, chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

Khi nghe tin Tứ hoàng tử qua đời, trái tim ta thậm chí còn đập nhanh hơn vì vui mừng.

Ta quỳ xuống trước mặt Thẩm Quân Nhu, cung kính dập đầu một cái.

Thật đáng buồn, ta đã không còn cách nào khác, ta chỉ có thể nói: "Là ta làm, muội hãy giao ta ra đi!"

Ta nói: "Muội vẫn có thể sinh con, đừng quên muội là người có tướng sinh con trai, muội hãy sinh thêm một hoàng tử nữa, như vậy có lẽ muội vẫn có thể trở thành Thánh mẫu Hoàng thái hậu."

Ta đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía ngoài cung, là Hoàng thượng và thị vệ.

Ta phải nhanh chóng nói hết những lời muốn nói với Thẩm Quân Nhu.

"Muội hãy bảo trọng." Ta nói: "Ở phủ Nội vụ có mấy người ta tin tưởng, muội có việc gì thì cứ tìm họ."

Trong đôi mắt vẫn luôn cố kìm nén kia của Thẩm Quân Nhu đột nhiên trào ra dòng nước mắt.



Ta tưởng rằng nàng sẽ gào khóc mắng chửi hoặc trách móc ta, nhưng nàng chỉ khóc, dáng vẻ đau lòng kia thật sự khiến người ta nhìn mà không đành lòng.

Nàng dường như đã mất đi thứ quan trọng nhất trên đời.

Nàng không nói nên lời, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, không còn chút phong thái nào của bậc mẫu nghi thiên hạ, khóc đến mức không còn biết gì nữa, nước mắt nước mũi giàn giụa, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở.

Khi Hoàng thượng dẫn người vào, liền nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Thẩm Quân Nhu.

Ta chỉnh trang lại y phục, cho dù chết, cũng phải ra đi với chút thể diện.

Ta tin rằng Thẩm Quân Nhu nhất định sẽ cho ta một cái c.h.ế.t vẻ vang, nghĩ vậy cũng coi như an ủi bản thân, kỳ thực ta căn bản không tin vào kiếp sau.

Ta nghe thấy tiếng thở dốc của Thẩm Quân Nhu, trước mặt Hoàng thượng, lần đầu tiên nàng vứt bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, ngoan ngoãn.

Nàng ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết và phẫn nộ mà ta chưa từng thấy.

Nàng chưa từng biểu lộ thái độ này trước mặt Hoàng thượng.

Giờ khắc này, nàng mới chính là Thẩm Quân Nhu thực sự, mang trong mình sự kiên cường, dũng cảm, bất chấp tất cả.

Đôi môi đã bị cắn đến bật m.á.u của nàng khẽ mở: "Hoàng thượng, cái c.h.ế.t của Tứ hoàng tử là do thiếp gây ra, thiếp nhận tội."

Nàng chắn trước mặt ta, đầu đập mạnh xuống nền gạch: "Tất cả đều do một mình thiếp, xin Bệ hạ hãy xử tử thiếp, tha cho những người bên cạnh thiếp, coi như tích chút phúc đức cho Cửu hoàng tử của chúng ta!"

Hoàng thượng thở dài nói: "Nhu nhi, nàng đau buồn đến mức hồ đồ rồi. Chuyện này thì có liên quan gì đến nàng?"

Thần sắc của Hoàng thượng vô cùng mệt mỏi: "Nàng nói nàng hại Tứ hoàng tử, nàng hại bằng cách nào?"

Thẩm Quân Nhu lắp bắp: "Ta... thiếp... thiếp đã hạ độc Tứ hoàng tử..."

Hoàng thượng thở dài: "Trẫm đã hỏi người của Nội vụ phủ rồi, nàng chưa từng động đến đồ ăn thức uống của Tứ hoàng tử, vậy thì có thể hạ độc bằng cách nào?"



Ngài nhìn Thẩm Quân Nhu, trong ánh mắt thoáng nét đau khổ như người cùng cảnh ngộ: "Trẫm đã cho người điều tra, khoảng thời gian này nàng luôn ở trong cung, chắc là vì quá đau buồn nên mới thất thần như vậy."

Ngài dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thục quý phi đã sát hại Tứ hoàng tử, nàng có biết không?"

Thục quý phi giấu trong tay một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo, nhân lúc vào thăm Tứ hoàng tử, nàng ta đã đ.â.m thẳng con d.a.o ấy vào tim hoàng tử.

Tứ hoàng tử tắt thở ngay tại chỗ.

Trước mặt Hoàng hậu, Thục quý phi tóc tai rũ rượi, cười man dại: "Ngươi hại ta không có con, giờ thì chúng ta huề nhau rồi!"

Hoàng hậu như con thú hoang bị thương gào thét, nhào đến ôm lấy Tứ hoàng tử, nhưng m.á.u cứ tuôn ra không ngừng.

Tứ hoàng tử đến lúc c.h.ế.t vẫn mở trừng mắt.

Chất độc ta hạ trong chén chè ngọt ngào kia còn chưa kịp ngấm, Tứ hoàng tử c.h.ế.t trước khi trúng độc.

Thục quý phi nghe Thẩm Quân Nhu nói "mùi hương trên người kỳ quái" thì bỗng hiểu ra mọi chuyện.

Nàng ta từ khi còn ở tiềm để đã luôn bên cạnh Hoàng thượng, từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh, sao lại không thể hoài thai?

Thì ra Hoàng hậu đã lén bỏ thuốc vào hương liệu nàng ta dùng để ướp quần áo.

Hoàng hậu biết rõ, Thục quý phi là người có địa vị chỉ sau mình.

Nàng ta lúc sinh Tứ hoàng tử đã bị tổn thương thân thể, không thể sinh con được nữa, nếu Thục quý phi sinh ra đứa con còn thông minh hơn Tứ hoàng tử, vậy thì nàng ta phải làm sao?

Chuyện đã đến nước này, dù nhà mẹ đẻ Hoàng hậu có muốn che giấu cũng không giấu được nữa.

Hoàng hậu những năm nay, tàn hại phi tần, âm mưu sát hại con cái của Hoàng thượng, từng chuyện từng chuyện đè nặng lên vai Hoàng hậu, lại thêm cái c.h.ế.t của Tứ hoàng tử, nàng ta không còn cơ hội xoay người nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi