NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Mày Văn Tranh giần giật. 

Vốn ba người còn đang vui vẻ dắt con nít đi dạo vòng vòng, nhưng từ nửa tiếng trước, làn đạn bắt đầu xuất hiện mấy bình luận không bình thường. 

Văn Tranh vờ không thấy, không trả lời cũng không thèm nhìn, nhưng anh không ngờ chuyện càng ngày càng nghiêm trọng. Khi nãy lúc Tiểu Bách Linh đột ngột offline là anh đã có dự cảm bất hảo, nhưng trường hợp này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh. 

Giành đàn ông với chị?

Nếu Văn Tranh có cơ hội xem bài post kia thì sẽ hiểu được một chút, nhưng anh không coi được, làn đạn cũng quá rậm rạp nên anh không đọc được, chỉ đành dùng biện pháp vật lý, túm cổ áo Tiểu Bách Linh xách ra xa mấy mét. 

“Ba mẹ em nói với em?” Văn Tranh hỏi.

Tiểu Bách Linh gật đầu: “Mẹ nói là, tránh xa thằng đó ra.” Nói xong nó nhìn về phía Thành Mỹ đang thẳng lưng, lẩm bẩm nhấn mạnh: “Em cũng không thích ảnh. Anh ơi em không thích anh ấy.”

Con nít lúc nào cũng có thể dùng nụ cười ngây thơ nhất đâm cho người khác vài nhát dao. Yêu ghét nói thẳng chứ không vòng vo hay giấu giếm. 

Nó mặc một bộ váy công chúa, môi hồng răng trắng khiến người khác yêu thích không thôi, nhưng luôn có người không thích phong cách của cô bé, ví dụ như trung tâm drama hôm nay – May thần, cả quãng đường vẫn luôn ngó lơ nó, hoặc là hào hứng nói chuyện với người khác chứ không cho nó nói. 

Đừng tưởng Tiểu Bách Linh ngốc, cái gì nó cũng biết hết. 

Cho nên nó đã trả đũa bằng một đòn tấn công mạnh mẽ không thể phản kích theo bản năng – dù sao mấy lời này đều do ba mẹ nó nói chứ không phải nó. 

“Sao không thích cậu ấy?” Đầu Văn Tranh quay cuồng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, anh còn vô tình thấy Thành Mỹ cứng người nhìn về phía anh và Tiểu Bách Linh. 

Anh cũng không biết Thành Mỹ có nghe được cuộc nói chuyện của anh và Tiểu Bách Linh hay không, mà anh cũng không sợ cậu ta nghe được. 

“Ảnh cứ, kéo anh đi….” Tiểu Bách Linh hơi cúi đầu, trông rất tủi thân: “Anh ơi, anh dắt em, thì phải chơi với em chứ, không chơi với anh ấy được.” 

“Anh ở đây với em một lát.” Văn Tranh nói: “Nhưng em nói người khác biến thái là không đúng, em sang bên kia xin lỗi anh ấy thì anh sẽ chơi với em.”

Tiểu Bách Linh suy nghĩ một lát rồi vâng dạ. 

Làn đạn nhìn thấy Thành Mỹ đang nhắm vào một đứa tiểu học thì hiển nhiên Văn Tranh cũng thấy. 

Nhưng người trưởng thành cư xử thế này rất kì lạ, nên Văn Tranh cũng không hỏi gì trong lúc livestream, chỉ đi chính giữa với Đặng Phác Ngọc, cố gắng tách Thành Mỹ và Tiểu Bách Linh ra xa nhau nhất có thể. 

Thành Mỹ nhìn Tiểu Bách Linh ngoan ngoãn xin lỗi, cười như không cười ừ một tiếng, hành trình tiếp theo cũng im ru không nói gì nữa. 

Dùng hết mười phút để ra khỏi mê cung, vườn hoa ấm áp biến mất, bốn phía là cát vàng mênh mông, trên đầu là mặt trời chói sáng. 

Theo như manh mối lúc trước, nếu bọn họ đi càng sâu vào thì sẽ nhìn thấy một ốc đảo nhỏ với chợ sa mạc, bọn họ sẽ tìm thấy gợi ý tiếp theo ở đó. 

Làn đạn càng ngày càng quá đáng, bởi vì không mấy liên quan đến Văn Tranh cho nên khán giả càng nói càng quá quắt, có vài từ Văn Tranh còn cảm thấy may mắn vì Thành Mỹ không thấy.

Văn Tranh nhìn một hồi, cuối cùng cũng tranh thủ lúc mọi người không chú ý mà nói: “Cậu ấy là bạn của tôi, mấy câu lên án nhân phẩm mà không chứng cứ thì đừng nói, vui lòng tuân thủ luật lệ làn đạn, vui vẻ xem livestream….”

Thành Mỹ vốn đang nói chuyện với Đặng Phác Ngọc bỗng quay đầu ra sau nhìn anh, ánh mắt khá phức tạp nhưng cũng nhanh chóng quay đi. 

“Nóng quá đi!” Đặng Phác Ngọc kéo quần áo phành phạch: “Bản đồ này bảo mình mới đi được có nửa đường thôi á!? Mặt trời này có phải được buff mạnh quá không vậy, em sợ cứ thế này nữa chúng ta sẽ chết cháy trước khi đến được ốc đảo quá!”

Đây là phó bản tây huyễn có thần ma, mấy lời Đặng Phác Ngọc nói cũng có lý, dù sao cái nóng bây giờ đã vượt quá hạn mức cho phép, nếu không có thiết lập đặc biệt gì thì sẽ không bao giờ có tình tiết làm người khác khó chịu thế này. 

“Bên kia có viên đá to lắm.” Thành Mỹ chỉ phía trước: “Bên dưới có bóng râm đó, chắc có thể né buff được á.”

“Đi đi đi.” Đặng Phác Ngọc biết bầu không khí đang rất kì cục cho nên cố gắng tích cực hơn, vọt qua bên kia nhanh như chớp, bịch một phát nằm ngay đơ rồi la lớn: “Sướng quá!”

Thành Mỹ mỉm cười, bước nhanh qua, cũng dựa lưng vào cục đá để ngồi xuống, dùng tay làm quạt phẩy phẩy mấy cái cho bớt nóng. 

Tiểu Bách Linh đi chậm, không biết là không nóng thật hay lười chạy, Văn Tranh nắm tay nó bước vào trong bóng râm, quả thật rất mát. 

“Sao không ngồi?” Văn Tranh cúi đầu hỏi. 

“Mặt đất…. hơi dơ.” Giọng Tiểu Bách Linh có ý từ chối, nó ngẩng đầu nhìn Văn Tranh: “Sẽ dơ đầm.”

Cho dù không mệt thật thì cũng không đến nổi được nghỉ mà vẫn đứng chứ, thật sự không phù hợp với tâm lý người bình thường lắm. Huống chi một đứa bé tám tuổi đứng trong khi ba người lớn ngồi, nhìn qua cứ như bọn họ ngược đãi con nít ấy.

Vì hoà bình của nhóm, Văn Tranh im lặng cởi chiếc áo khoác đen đã bên mình nhiều năm ra, ném xuống đất: “Hết dơ rồi, ngồi đi.”

Tiểu Bách Linh kéo váy, vui vẻ ngồi xuống như một nàng công chúa. 

Đặng Phác Ngọc đùa: “May thần muốn lót áo không nà? Không phải anh cũng mặc đầm mới hả?”

Thành Mỹ cười, rũ mắt: “Không sao, dơ rồi.” 

“………” Đặng Phác Ngọc đơ người, thật sự muốn phủ áo xuống, nhưng cả cậu lẫn Văn Tranh chỉ còn mỗi cái áo thun, không cởi được nên đành từ bỏ. 

Cậu nhìn Văn Tranh một cái xin giúp đỡ, Văn Tranh đáp lại cậu bằng một cái lắc đầu thật nhẹ. 

Nghỉ ngơi ba phút, nóng nực biến hết, bốn người cố gắng đi hết nửa đường còn lại. Trên đường đi còn bị BOSS dí, cuối cùng sau một hồi lần theo manh mối, bọn họ cũng đến được ốc đảo trên sa mạc. 

Ốc đảo nghiễm nhiên trở thành một thị trấn phồn hoa, mọi người ăn mặc theo phong cách độc đáo* qua lại trên đường phố, từng mảng lá chuối tây to lớn che phủ những khoảng râm mát, khắp nơi là âm thanh ồn ào của người bán hàng rong và người mua đang mặc cả.

Ngọc Thuỵ: Phong cách độc đáo, đây là chủ nghĩa khoái lạc lạ (exoticism) nha, mọi người có thể search gg để biết thêm chi tiết. 

“Tìm được [Bảo Vật Của Lộc Hoa] rồi.” Đặng Phác Ngọc vẫy vẫy tờ giấy: “Ngoại trừ biết Lộ Hoạt nà nữ ra…. cái tên quỷ gì đây!… thì không biết gì nữa!? Đông người vầy sao tìm!”

Văn Tranh: “Dù sao cũng đang ở ốc đảo. Hay hỏi thành chủ? Chắc thành chủ đang ở đây.” 

Thành chủ là NPC duy nhất bọn họ nhìn thấy từ khi bắt đầu chơi game đến giờ, bọn họ đã dùng hai đồng vàng để mua bốn chai nước của tên đó, một cái giá cắt cổ khiến bọn họ nghi ngờ tên đó là nhân vật phản diện. 

Đặng Phác Ngọc: “……… Bốn người chúng ta chỉ là những nhà lữ hành bình thường, làm sao có thể gặp thành chủ cao quý được…” Cậu giơ tay chỉ tòa nhà cao nhất, khoa tay múa chân nói: ‘Từ đây đến đó phải đi qua tám trăm lính gác, anh nghĩ là dễ như đánh BOSS hay gì!?”

Thành Mỹ đột nhiên nói: “Lộ Hoạt đúng không?”

Cuối cùng cậu ta cũng có chút hứng thú, không biết có phải vừa mới nghĩ thông hay không, như thể đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với bão táp mưa sa khi offline xong rồi: “Chắc ở kia, thấy không, cửa hàng quần áo của Lộ Hoạt….”

Đúng là cửa hàng quần áo của Lộc Hoa, còn dùng cả tiếng Trung để viết, cửa hàng được mở khá gần cửa vào thị trấn. 

Nếu không phải cây chuối gần đó phát triển quá tốt, cũng như bọn họ đứng trong bóng râm để tránh nắng thì đã thấy cửa hàng lâu rồi. 

IQ của Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc đi chơi không báo trước, chỉ biết im lặng theo Thành Mỹ vào trong cửa hàng nhỏ nhìn là biết có manh mối. 

“Trăng xanh và loan đao… tinh linh và hương bồ… a í a~ tràn khỏi hồ sinh mệnh đỏ chót… ký ức về thánh thần ngủ yên…”

Vừa bước vào cửa hàng đã nghe thấy giọng hát của một chàng trai trẻ. 

Cậu ta ôm một chiếc đàn luýt trong lòng, vừa gảy vừa ưu buồn hát.

Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc đã sớm quen kiểu này, bọn họ đã tập trung lắng nghe nhằm ghi nhớ bài hát từ giây đầu tiên tiếng hát cất lên, ngừa trường hợp cậu ta không chịu hát lại lần nữa, bài hát rõ ràng thế này hơn năm mươi phần trăm có chứa manh mối quan trọng hay thứ gì đó rất đáng giá. 

Chờ cậu ta hát xong, Văn Tranh lặp lại lần nữa để nhớ rồi mới hỏi: “Lộ Hoạt có ở đây không?”

“Muốn gặp Lộc Hoa?” NPC trẻ tuổi nở nụ cười tinh ranh: “Hát với tôi.”

Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc: “???”

Chơi game thôi mà còn phải biết hát?!

NPC không chờ bọn họ kinh ngạc xong đã gảy đàn hát “Trăng xanh và loan đao” rồi ngừng lại trông mong nhìn bọn họ. 

“May mà em có nhớ lời bài hát!” Đặng Phác Ngọc thở phào nhẹ nhõm, chỉ có hai mươi câu mà thôi, mấy câu đầu cậu nhớ rất rõ bèn lớn tiếng trả lời: “Tinh linh và hương bồ!”

NPC tiếc nuối: “Cậu hát sai rồi.”

Nói xong ôm đàn không nhúc nhích. 

“???” Đặng Phác Ngọc hoảng sợ nhìn Văn Tranh: “Em già quá nên trí nhớ có vấn đề hả!? Không phải câu này sao?”

Văn Tranh: “Đúng chính tả rồi.” Anh nghĩ chút rồi nói: “Để tôi thử.”

Lần này đến lượt Văn Tranh hát mấy câu như tụng kinh, NPC xen ngang, tiếp tục tiếc nuối nói: “Anh hát quá dở.”

Văn Tranh sửng sốt: ……??? Anh còn không bằng Đặng Phác Ngọc?

- Từ khi biết Z đại đến giờ đây là lần đầu tiên tôi nghe ảnh hát đấy há há há!…. Mà ổng đang hát thật à?

- Dở quá éc éc éc éc éc éc.

- Tiểu Ngọc đừng rap nữa, hát cho anh Tranh của anh nghe tí đi!

- Này không phải lĩnh vực chuyên môn của Tiểu Bách Linh hả?

- Đúng á để Tiểu Bách Linh hát đi, nếu không dắt cô bé chơi chung chả khác gì dắt cô bé đi du lịch hết…. nhưng chắc Z đại đã nghĩ đến cách này rồi.

Quả thật Văn Tranh phản ứng rất nhanh, màn này cần hát ra giai điệu chứ không thể chỉ nhớ từ không được. Nhưng game sẽ không đến mức làm khó người hát không hay, đây chỉ thử thách trí nhớ mà thôi, lời bài hát đầy đủ chỉ xuất hiện một lần nhưng giai điệu lại xuất hiện tận năm lần, là người bình thường cũng nhớ được.

Nhưng người bình thường đó không có Văn Tranh. 

Văn Tranh không vội gọi Tiểu Bách Linh mà hỏi Đặng Phác Ngọc trước: “Lát cậu thử lại lần nữa được không?”

Tuy khi Đặng Phác Ngọc nhớ toàn bộ bài hát nhưng sau khi cười sặc sụa xong thì đầu đã sạch boong không còn gì, cậu sững sờ nói: “…. Em quên rồi.”

“…. Vậy Thành Mỹ thử?” Văn Tranh hỏi. 

Thành Mỹ đeo kiếm to sau lưng nghe Văn Tranh nói thế thì kinh ngạc ngẩng đầu. 

Đi đến đây rồi, trong đội có thành viên giỏi mảng này nhất thì đội trưởng hẳn nên giao nhiệm vụ này cho người đó chứ. 

Hôm nay Tiểu Bách Linh là nhân vật chính, ba người bọn họ cũng chỉ được gọi là chơi chung mà thôi, khó khăn lắm mới có thử thách cho cô bé biểu diễn, Thành Mỹ cảm thấy nếu mình là đội trưởng thì chắc chắn đã đẩy Tiểu Bách Linh lên từ đời nào rồi. 

Nhưng Văn Tranh lại hỏi cậu trước. 

Cậu đã mất ngủ nhiều ngày rồi, trong đầu như có cái một mớ bi lăng vòng vòng, đập vào đầu khiến cậu đau đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường. 

Khi nghe mấy lời này, mắt cậu đảo khắp nơi, cứng người, da gà da vịt cũng nổi hết lên. 

Văn Tranh hỏi anh có muốn hát hay không.

Người này….

Nhưng cậu thật sự muốn hát.

“Còn nhớ lời không?” Văn Tranh thấy Thành Mỹ im lặng không nói gì nên lặp lại lần nữa. Thành Mỹ bỗng phì cười đầy nhẹ nhõm, há miệng chuẩn bị hát câu đầu tiên, nhưng lúc này trong tiệm lại vang lên một tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ. 

“Trăng xanh và loan đao….. tinh linh và hương bồ….”

“A í a~ tràn khỏi hồ sinh mệnh đỏ chót…. ký ức về thánh thần ngủ yên………”

…..

Giọng Tiểu Bách Linh vừa vang lên, ba người tại hiện trường và khán giả đang xem livestream hết hồn.

Đây là đã bị sóng điện từ xử lí, khiến tiếng hát của Tiểu Bách Linh giảm đi 50% độ hay.

Không dám nghĩ đến Tiểu Bách Linh đứng hát trước mặt sẽ động lòng người thế nào nữa.

Tiểu Bách Linh hát, chủ cửa hàng mỉm cười, cũng không chen ngang, hát xong một câu thì bắp nhịp tiếp câu thứ hai. Cho đến khi nó hát xong mới vỗ tay nói: “Quá tuyệt vời, tiếng hát của em quá hoàn hảo! Chờ chút, Lộc Hoa đến ngay thôi…..”

Văn Tranh nhìn làn đạn theo bản năng, phát hiện làn đạn đã rậm rạp hơn ngày xưa, che luôn cả anh, rậm rạp đến mức không thể thấy được nội dung livestream nữa. 

“Đỉnh quá!” Đặng Phác Ngọc lên tiếng trước, vỗ tay mạnh hết mức có thể, Văn Tranh cũng gật đầu: “Giỏi lắm.”

Nói xong thì NPC Lộc Hoa được chủ cửa hàng gọi cũng vén rèm bước ra, lúc đi còn mang theo luồng gió nhẹ nhàng. Văn Tranh nhanh chóng xoay người, hai mắt lướt qua Thành Mỹ không nói gì, anh nhìn thấy cậu ta bỏ tay xuống.

Nhưng hai mắt anh thấy rất rõ hành động chỉ vài giây này. 

Tư thế cậu ta rất quái dị, đặt ngón tay cái lên cổ họng của mình.

Yết hầu Văn Tranh khẽ chuyển động, cổ họng anh bỗng đau rát, đây là phản ứng chân thật của cơ thể anh.

Anh nhìn chằm chằm Thành Mỹ, người kia không cười, mặt cũng không có biểu cảm gì mấy, cho dù đang trong game nhưng anh vẫn có thể đoán được hành động khi nãy tượng trưng cho hồi hộp, rất rất hồi hộp là đằng khác.

Văn Tranh nghĩ, anh không nhìn nhầm.

Là phản ứng đặc thù khi hồi hộp.

Động tác bất thường này, có mấy ai làm trong đời sống bình thường?

Trong lòng anh như đang nổi bão, nhưng không có chứng cứ chứng minh những gì anh nghĩ là thật hay chỉ là suy đoán mà thôi. 

Văn Tranh cắn răng nhịn lắm mới không tháo kính offline luôn, tiếp tục tìm manh mối với Đặng Phác Ngọc, tiếp tục đi theo cốt truyện. 

Anh phát huy không tốt, nửa phó bản cuối tâm trạng cứ lơ tơ mơ, làn đạn nhao nhao hỏi anh bị gì, Văn Tranh cũng không trả lời. 

Mãi mới đến được kết, lúc xem ending anh mới xin lỗi làn đạn. Ending vừa hết anh cũng tắt livestream. 

Căn phòng với lò sưởi đang cháy bừng bừng vẫn vậy, bốn người cùng được dịch chuyển vào trong, Văn Tranh nói với Tiểu Bách Linh: “Em offline trước được không?”

Tiểu Bách Linh ngẩn người, nghiêng đầu nghĩ một chút mới bước lên ôm chân Văn Tranh, nói nhỏ: “Vâng ạ, thích anh lắm.”

Nói xong thì offline theo yêu cầu của Văn Tranh. 

Anh lại ra dấu cho Đặng Phác Ngọc, Đặng Phác Ngọc cũng nhanh chóng dẹp tò mò để offline. 

Chỉ còn hai người, im lặng nhìn nhau. 

“Dư Tấn.” Văn Tranh nói. 

Chỉ mới vài tiếng, anh đã khẳng định chắc chắn lần thứ hai.

Lần trước Dư Tấn còn hoảng loạn vì bị vạch trần, nhưng lần này không biết Dư Tấn cảm thấy mình chẳng còn gì để mất hay sao mà chỉ cười. 

Tâm trạng Văn Tranh chùng xuống, hỏi anh ta: “Tại sao?”

Dư Tấn càng cười tươi hơn: “Cái gì tại sao? Tại sao tôi dùng đủ mọi cách bám lấy cậu à?”

Cô gái xinh đẹp cúi đầu, mái tóc hồng che đi biểu cảm của anh ta, anh ta nhéo nhẹ tay mình. 

“Hiển nhiên là vì thích anh nên muốn quyến rũ anh rồi. Tôi còn từng giành đàn ông với chị mình mà.”

Nói xong anh ta cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng bảo mình offline trước, ánh sáng trắng xuất hiện và rồi anh ta biến mất. 

***

May Yu. 

Là kiến trúc sư hạng bạch kim quốc tịch Trung Quốc duy nhất của Không Gian Sinh Tồn.

Gần đây anh ta bị tai tiếng quấn thân, bị hội “những người biết chuyện” quăng đủ thứ bằng chứng chứng tỏ anh ta “không bình thường”, lời đồn càng ngày càng quá lố khiến anh ta biến thành một thằng khốn nạn. 

Quản lý diễn đàn xoá hình của anh rất nhanh, cũng như tên thật và vài thông tin khác, nhưng drama đã nổi, quản lý chỉ có thể khống chế đăng công khai chứ không cản được bọn họ nhắn tin riêng với nhau. 

Văn Tranh ôm điện thoại di động lướt diễn đàn, Đại Hắc phát hiện tâm trạng anh không tốt nên không quậy nữa, im lặng nằm trên bụng anh làm miếng sưởi tay, thuận tiện hóng drama chung với anh.

Bài đăng kia tràn đầy ác ý, nhưng mấy bình luận cũng không phải chỉ có một phía, cũng chính vì vậy mà cãi nhau vô cùng hăng, gần như hot ngay trong đêm. 

Nếu không phải là bịa đặt, vậy lượng thông tin trong bài đăng này thật sự rất lớn. 

“Xem hiểu không?” Văn Tranh sờ đầu Đại Hắc, lại sợ mình lướt quá nhanh nên tóm tắt lại: “Có lẽ mày không biết, Dư Tấn chính là May, cũng chính là Thành Mỹ.”

Đại Hắc gừ gừ hai tiếng nghe Văn Tranh nói tiếp: “Anh ta…. không giống transgender.”

Rối loạn định dạng giới không giống đồng tính, đây là chỉ những người không xác định được giới tính của mình. 

Văn Tranh cảm thấy có phải anh bị gạt rồi không, anh hoàn toàn không nhìn ra. 

Cho dù là bất ngờ rồi ngại ngùng lúc bình thường, hay dữ dằn khi đánh nhau thì Dư Tấn không hề có đặc trưng của phái nữ. 

Nhưng nếu cộng thêm Thành Mỹ trong game, Văn Tranh thật sự không xác định lắm. 

Nói dối quen miệng. 

Văn Tranh càng nghĩ càng tức, bèn nhéo gáy Đại Hắc một cái.

Đại Hắc:???

“Diễn đàn bảo anh ta là nhân vật nổi tiếng hồi còn cắp sách đến trường, tất cả mọi người đều biết anh ta bị rối loạn định giới. À…… là mặc đồ nữ gì à? Không biết nữa. Không có nhắc đến mấy chuyện nhỏ này, chuyện lớn nhất hình như là giành bạn trai của chị mình.”

Văn Tranh kéo xuống một chút, nói tiếp: “Người chị này của anh ta… có vẻ không lệch anh ta nhiều nhỉ? Nếu không sao học chung một trường được. Ừm chỗ này có ghi này, bằng tuổi, vậy là sinh đôi à?….. Bạn trai là hotboy trong trường, con nhà giàu, cũng nổi nhất nhìn trường.”

Văn Tranh lịch sự dừng một chút: “….. Trong này bảo là quyến rũ hotboy trường chết mê chết mệt mình, chưa chia tay với chị anh ta nữa mà đã đứng trong hành lang tỏ tình với Dư Tấn… có mấy người nghe được lời tỏ tình đó, hình như là ‘Sau này anh bảo vệ em’.”

Đừng nói…. bộ dạng dễ vỡ của Dư Tấn đó, ngay cả Văn Tranh cũng bị lừa mà. 

Rất dễ khiến người ta muốn bảo vệ. 

Nhưng cũng rất dễ bị bắt nạt. 

“Sau đó, thằng khốn nạn kia từ chối, hotboy vừa tức giận rời đi thì thằng khốn kia đã biểu diễn một màn ngất xỉu tại chỗ,  quay một vòng rồi ngã vào lòng hotboy, hotboy hô ‘tiểu May’ khàn cả tiếng….” Văn Tranh ngừng một lát mới lạnh lùng đọc tiếp: “Hotboy đưa cậu ta đến bệnh viện, hỏi han ân cần, lúc này chị cậu ta làm loạn lên khiến hotboy càng ghét hơn cũng như đối xử với người từ chối mình tốt hơn nữa.”

Có rất nhiều người bình luận thế này –

Đàn ông tồi thế đó, làm gì quý trọng mấy thứ dễ dàng có được, đứa em trai này cũng thủ đoạn phết chứ đùa.  

Bản chất con người rồi. 

Văn Tranh thấy đau đầu, anh ném điện thoại, thở dài, mèo đen đang làm miếng giữ ấm tay trên bụng anh bắt đầu đạp bụng tạo phản.

Nếu những bình luận này đều là thật, vậy anh khác quái gì thằng ngu. 

Nhưng sau khi vứt mấy thứ lung tung kia ra khỏi đầu để bình tĩnh lại thì Văn Tranh cảm thấy không đúng lắm. 

Thứ quan trọng nhất chính là bằng chứng, hơn nữa Dư Tấn chưa bao giờ nhờ anh giúp đỡ bất kì vấn đề gì, cho dù bị giúp thì thái độ cũng không phải biết ơn mà là, giống như… mỉa mai hơn. 

Tại sao lại vậy? 

Văn Tranh xoa xoa Thái Dương, ấn Đại Hắc xuống bụng, cáu kỉnh nói: “Sao anh còn chưa chịu biến lại nữa hả? “

Đại Hắc bất mãn vẫy đuôi.  

“Cả hai chúng ta đều quen Dư Tấn,  chuyện của anh ta tôi cũng nói cho anh rồi.” Giọng Văn Tranh nghèn nghẹn: “Nếu anh biến về thì có thể bắt máy được không, tôi có rất nhiều chuyện cần thương lượng với anh.”

Anh có rất nhiều điều muốn nói với Bắc Tư Ninh. Nhịn nhiều ngày thế rồi, cộng thêm cả chuyện ngày hôm nay, anh cảm thấy sức chịu đựng của mình đã lên đỉnh điểm và có thể nổ tung bất cứ lúc nào. 

Đại Hắc bất động.  

“Tao muốn gọi điện cho Bắc Tư Ninh.” Văn Tranh ngồi dậy, nhặt điện thoại lên, bụng đau đớn vì kìm nén lâu ngày. Anh nói: “Nếu anh ta vẫn quyết không nhận, vậy tao coi như chưa từng biết anh ta, đời này đừng hòng nghe tao khen một câu nào nữa.”

Tay anh run rẩy vì bực dọc pha với hồi hộp, tìm dãy số mình đã gọi không biết bao nhiêu lần trong nhật ký cuộc gọi, thậm chí còn vào phòng ngủ đóng cửa lại chỉ để con mèo chết toi này phát huy hết cỡ.  

Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.  

Văn Tranh đợi một phút sau, gọi thêm một lần nữa. 

Chờ thêm ba phút, gọi tiếp. 

Đến lần thứ năm, tổng đài ko thông báo người quý khách gọi đã tắt máy nữa mà chuyển sang reo lâu thật lâu nhưng đầu bên kia không nhấc máy. 

Trán Văn Tranh nổi gân xanh, ném mạnh điện thoại di động vào cửa, một tiếng rầm thật lớn vang lên. 

Linh kiện rơi lả tả như những cánh hoa lìa cành.  

***

Chiều thứ năm, Dư Tấn lịch sự tạm biệt Thôi Điềm Điềm thật lâu rồi mới nhấc chân rời khỏi nhóm hỗ trợ sức khỏe.  

Tối qua một luồng khí lạnh lại thổi vào Dung thành khiến thời tiết lạnh đi trông thấy, có vẻ nhiệt độ đã xuống dưới năm độ, lập kỷ lục nhiệt độ thấp nhất trong vòng mười năm đổ lại đây của Dung thành.  

Mọi người vừa than vãn sao lạnh quá vừa hưng phấn, ngay cả bà chủ mấy hàng ăn bên đường cũng trở nên dịu dàng – sắp sang năm mới rồi.  

Hàng ăn nhỏ cũng không buôn may bán đắt lắm, lúc này lại càng vắng hơn, Dư Tấn bước vào gọi một bát hoành thánh nhỏ, anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoài anh ta ra thì không còn ai cả. 

Sau khi hoành thánh được bưng lên, anh ta ngập ngừng vài giây mới cầm đũa – anh ta vừa bảo không ăn được ngò nhưng hình như bà chủ không nghe. Nhưng không sao, cũng không phải anh ta không chịu được, anh ta đã sớm quen với tình trạng này rồi. 

Dư Tấn ăn được vài miếng, quyết định cho thêm tí giấm để trung hòa hương vị món ăn hơn.  

Bàn nào của mấy hàng ăn kiểu này cũng đặt một bình giấm nhỏ để khách hàng dễ nêm nếm lại cho vừa khẩu vị bản thân hơn, Dư Tấn cầm chai, nghiêng bình chờ một hồi… một giọt giấm chầm chậm chảy xuống. 

Cũng như không. 

Anh đảo mắt, cũng không để bụng, kệ, ăn đại đi…

Bà chủ mập đang xem tivi cứ chốc chốc lại cười, Dư Tấn lén liếc nhìn vài cái, phát hiện tâm trạng của bà hình như đang rất tốt. 

Anh do dự một hồi, và vào giây phút đặc biệt này, anh quyết định thử một lần xem sao. 

“Bà chủ.” Anh cố gắng nói lớn: “Bàn của tôi… không có giấm.”

“Ối! ” Bà chủ vừa nghe xong đã đứng dậy cầm một chai giấm lớn từ sau quầy, đặt cái cạch lên bàn, bà cũng không tỏ thái độ với anh ta mà chỉ cười xin lỗi: “Xin lỗi con nha, của con này.”

“….. cảm ơn! “

Có giấm này! 

Dư Tấn rất vui, hôm nay là một ngày vô cùng may mắn của anh ta.  

Anh ta ăn hết một chén hoành thánh nóng hôi hổi, cơ thể lạnh ngắt cũng nóng lên. Sau khi gác đũa, Dư Tấn mở điện thoại xem vé xe. 

Anh ta nhìn một hồi rồi lại không mua ngay.

Mà lại gom chút dũng khí cuối cùng gọi cho Văn Tranh. 

“Dư Tấn? ” Văn Tranh bắt máy rất nhanh,  giọng nói cũng bình tĩnh, không có ý chửi bới hay bực tức khiến tâm trạng Dư Tấn càng vui vẻ hơn: “À thì, Văn Tranh… tôi sắp phải rời khỏi Dung thành rồi, hôm nay mời cậu ăn một bữa được không?”

Anh ta không lặp lại những câu ngày đó mình nói, Văn Tranh cũng tỏ vẻ mình chưa từng thấy mấy bài đăng kia, anh dừng lại một chút như để kiểm tra lịch trình của mình rồi đồng ý, cũng không để Dư Tấn thấp thỏm chờ đợi quá lâu. 

“Cảm ơn cậu, vậy sáu giờ chiều ở trung tâm thương mại kia của tập đoàn Galaxy nhé, cậu chọn nhà hàng được không, tôi không rõ mấy chuyện này lắm…”

“Ừ? ” Văn Tranh nói: “Anh ổn chứ? “

Dư Tấn mím môi, lát sau mới nở cười tươi rói mặc dù không ai nhìn thấy: “Tôi rất ổn.”

Hẹn ngày xong rồi, cũng không bị từ chối, hôm nay quả là một ngày siêu siêu may mắn của anh ta mà.  

Dư Tấn mua vé xe, chạy vội về nhà trọ của mình để dọn mớ hành lý, anh ta hì hục cả buổi, gom được một túi lớn.  

Ngày hôm sau, Dư Tấn xách một cái túi vải cả chục ký chạy đến cửa hàng thức ăn nhanh đã hẹn kia. 

–—

Hậu trường nhỏ:

Tranh Tranh: Mèo tinh này không chịu nghe lời, chúng ta hãy…. 

Đại Hắc:??????????????? 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi