NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

“Cậu nhìn bản thân cậu bây giờ đi, ra cái thể thống cống rãnh gì không?”

“Ừ….”

“Đắp mặt nạ chưa? Ủ tóc chưa? Tóc này của cậu tôi cắm lược vào còn không rớt được cây lược xuống nữa, cậu còn tính phá kỷ lục Guinness là cắm trăm cái lược lên đầu hả? Đừng có mà mơ!”

“Ừm….”

“Diệp! Ngữ! Băng! Còn không nhanh cái chân lên!” 

“Á!”

Diệp Ngữ Băng nửa tỉnh nửa mê lăn xuống đất, đầu đập vào ghế làm cậu cảm giác như mình sắp từ buồn ngủ thành hôn mê sâu. 

Chị Tôn mới đạp cậu một cái không chỉ không xót thần tượng nhà mình mà còn chống eo nói lớn: “Còn nằm ườn ra đó nữa? Tính nằm đến ngàn thu luôn hả? Muốn lười cũng phải có gì đó mới lười được chứ, cái quê núi rừng kia của cậu có cái gì để cho cậu lười, ai cho cậu lười?”

Đòn tấn công vật lý này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Diệp Ngữ Băng, nhưng tấn công tinh thần thì có, nhưng cậu cũng miễn dịch rồi. 

Diệp Ngữ Băng ngồi dậy, trên mặt là nụ cười rạng rỡ: “Em lười quá.”

“?” Chị Tôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mặt trời mọc đằng tây à?” 

Diệp Ngữ Băng lắc đầu một cái, vén tay áo nghiêm túc nói với người đại diện hà khắc của mình: “Anh họ của em ấy, trúng số rồi, độc đắc luôn.”

“…..”

Chị Tôn hết hồn: “Cậu ta trúng số thì liên quan gì đến cậu!?”

Mặt Diệp Ngữ Băng hạnh phúc đong đầy: “Anh họ em dùng tiền trúng vé số mở một công ty nên gọi em sang, em cũng không cần đến đây làm nữa,…. haizzzz ngày nào cũng thiếu ngủ, cuối cùng chuỗi ngày này cũng kết thúc rồi.”

Chị Tôn im lặng một hồi mới chửi: “Em điên hả? Em bỏ cái nghề này đi làm một nhân viên công chức quèn, làm nghệ sĩ kiếm tiền nhanh với dễ không muốn à, chê à? Em rảnh quá không có gì làm nên chọc điên chị đúng không? Bớt đi, được rồi, chị biết dạo gần đây chị xếp lịch của em hơi sát, có lẽ em hơi mệt…. rồi, hôm nay chị cho em nghỉ nửa ngày, tối đón em đi tiệc, được không?”

Diệp Ngữ Băng ồ một tiếng: “Không cần, em nói với sếp rồi, lát em đi huỷ hợp đồng.”

Chị Tôn ngơ ngác quay đầu xe, đến khi bước vào công ty với Diệp Ngữ Băng gặp giám đốc mới ý thức được nghệ sĩ của cô không đùa, cậu ta thật sự muốn huỷ hợp đồng!

Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vẫn nằm trong khoảng luật pháp cho phép, nhưng không có nghĩa nó ít, Diệp Ngữ Băng chỉ là một diễn viên đóng phim thần tượng nhỏ, lương quay phim trừ thuế cũng chỉ hơn một triệu chút chút, đâu ra tám triệu để đền hợp đồng!?

Rốt cuộc anh họ cậu ta trúng bao nhiêu tiền vé số vậy hả!

Thái độ của giám đốc không tốt chút nào, thấy Diệp Ngữ Băng vui vẻ ký tên mới giễu cợt một câu: “Lần đầu tiên thấy có người bỏ nghề chuyển sang nhân viên văn phòng mà vui đến thế.”

Trình độ học vấn của Diệp Ngữ Băng bằng không, giám đốc khịa cậu vài câu thấy cậu không phản ứng gì lại thì nghẹn họng, cậu nở nụ cười không quan tâm: “Không phải nhân viên văn phòng, là linh vật bộ phận quan hệ công chúng.”

“Linh gì?”

“Linh vật.” Diệp Ngữ Băng kiểm tra xem mình đã ký hết các loại giấy tờ hay chưa, sau khi thấy mình đã ký đầy đủ rồi mới nở nụ cười sung sướng, cậu đứng dậy nói: “Em đi nha, đồ trong phòng nghỉ cho mọi người đó.”

Công ty của bọn họ toàn là diễn viên nhỏ, hầu hết ai cũng ôm chân ôm đùi ôm tay bọn họ năn nỉ được ký tiếp hợp đồng sau khi hết hạn cả, đây là trường hợp đầu tiên đền tiền hợp đồng một đống mà còn vui như vậy!

Điểm này khiến chị Tôn đại diện với anh tổng giám đốc không nhịn được, tổng giám đốc hô lớn: “Chờ đã!”

“Hả?” Diệp Ngữ Băng quay đầu. 

Tổng giám đốc cứng họng, anh đang không biết nói gì thì tiếng gõ cửa vang lên, một thực tập sinh đẩy cửa đi vào. 

“Ừm thì, anh Diệp…..” Mặt thực tập sinh đỏ bừng: “Dưới lầu ấy, dưới lầu có người đến tìm anh, người đó bảo là anh họ, anh xuống xem…..”

Diệp Ngữ Băng mờ mịt làm thực tập sinh muốn khóc đến nơi: “Ảnh không chịu đi, bảo vệ kéo cũng không xi nhê, cứ khăn khăn đòi gặp anh….. không ấy anh….. xuống coi nha?” 

Chị Tôn đại diện tò mò “anh họ” trúng độc đắc này là ai muốn chết, nếu thân thiết như vậy sao không gọi điện thoại? Cho nên chị cũng đi theo. 

Khá tốt, thằng ngu Diệp Ngữ Băng kia không cản chị lại. 

Xuống lầu, Diệp Ngữ Băng kinh ngạc gỡ kính râm xuống, bước vội về phía người đàn ông đeo khẩu trang: “A, anh là… cái gì của đại ca ta…. ừm…. ừm…..” Cậu lắp bắp một hồi: “….. À đại ca!” 

Nghĩ xong còn cảm thấy câu vừa rồi của mình tuyệt cú mèo nên lặp lại lần nữa: “Đại ca của đại ca!”

Văn Tranh: “….” 

Bọn họ từng gặp nhau trước cửa phòng thu âm đàn cổ, Văn Tranh kéo khẩu trang xuống gật đầu với cậu ta, hai người tìm một căn phòng trống bước vào. 

“Đi ra.” Văn Tranh nói với chị Tôn vừa đi vào. 

Chị Tôn vừa định nhiều chuyện đành phải quay xe ra ngoài. 

Căn phòng im lặng đến mức kim rơi còn nghe được tiếng, Văn Tranh gỡ khẩu trang, hai mắt đầy tơ máu. Không chờ Diệp Ngữ Băng lên tiếng, anh đã nói trước. 

“Đại Hắc lại bỏ nhà ra đi.”

“….. Hả?” Diệp Ngữ Băng trợn tròn mắt, cậu cũng không biết nên trả lời thế nào. 

“Tôi không thấy anh ta đâu hết.” Văn Tranh thở gấp: “Không thấy đâu hết.” 

Anh đã thức trắng kể từ lúc phát hiện mèo của mình biến mất. Anh cứ cho rằng mình hiểu rất rõ mèo tinh, nhưng lúc anh đến cửa hàng của nhóc tóc vàng, phát hiện nơi đó rỗng tuếch thì tim đã đập mạnh đến mức muốn văng khỏi lồng ngực.

Anh đứng ở đó, gọi nhờ Wendy kiểm tra đăng ký của nhóc tóc vàng cả đêm. Điện thoại không gọi được, địa chỉ thường trú cũng là địa chỉ giả, nếu không phải đột nhiên nhớ Diệp Ngữ Băng cũng thuộc nhóm đàn em thì có lẽ anh đã chạy đến ngọn núi trong hộ khẩu của bọn họ để tìm rồi. 

Được đấy, diễn viên nhỏ có quan hệ xã hội phong phú còn ở đây. 

“Thế, làm sao giờ, hay giờ anh đăng tìm mèo nha?” Diệp Ngữ Băng mơ màng nói, mém nữa quăng não phán một câu “Em có số điện thoại của ảnh đâu” rồi. 

Nghĩ một chút còn nói tiếp: “Vậy anh đến tìm em là muốn tìm đại ca hả? Nhưng em không có số điện thoại của của ảnh.”

Văn Tranh chống trán: “Tôi có việc tìm anh ta, lần cuối hai người liên lạc là lúc nào?”

Diệp Ngữ Băng nhớ lại một chút: “Chắc là ba ngày trước á, ảnh đưa tiền bảo em đi huỷ hợp đồng đi….. à, không, bảo em đi nghỉ ngơi đi chứ.”

“…. Huỷ hợp đồng?” Văn Tranh chợt ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt của anh lúc này còn khiến Diệp Ngữ Băng hơi sợ. 

“Vâng, em ký tên rồi, không còn làm việc ở đây nữa.”

Anh ta quyết tâm muốn đi rồi, còn mang cả đàn em của mình đi nữa.

Văn Tranh mệt mỏi nhắm mắt, anh dựa lưng lên tường, cười tự giễu.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh ta, chỉ một câu thôi.” Văn Tranh nói: “Nhưng anh ta tắt điện thoại.”

Diệp Ngữ Băng cũng không biết phải làm thế nào, nếu đại ca đã cố gắng trốn như vậy mà cậu làm lộ chuyện, thế chẳng phải cậu phải quay lại làm thần tượng ư!? Cho nên Diệp Ngữ Băng chỉ đành ngậm chặt miệng. 

Bầu không khí hơi ngưng trệ, Văn Tranh ngây người năm phút, mồ hôi Diệp Ngữ Băng túa ướt lưng, đến khi chị Tôn bên ngoài gấp đến mức muốn cho người cạy cửa thì cuối cùng anh cũng cử động. 

“Cái này, đưa cho Bắc Tư Ninh hộ tôi.”

Văn Tranh móc một bức thư khỏi túi, nhẹ nhàng ném lên bàn rồi đứng lên rời đi.

***

“Cho ta?” Bắc Tư Ninh nhận thư. 

Nhóc tóc vàng khí phách nói: “Là đại ca của đại ca đưa á!”

“….” Bắc Tư Ninh khó hiểu xé mở thư, nhìn thấy chữ viết thì tay cứng ngắc, mém nữa đã đốt luôn bức thư.

Biết sao được, hắn chột dạ.

Hôm qua đúng là hắn có hơi xúc động khi chạy mất trong cơn tức giận, hôm nay chán nản làm ổ trong phòng làm việc cả ngày, hắn cũng không biết mình bị cái gì nữa. 

Nhóc tóc vàng: “Đại ca không tính đọc hả?”

“Tại sao ngươi có bức thư này?” Bắc Tư Ninh tỉnh hồn hỏi. 

“Haizzzz, đại ca của đại ca…..” Cậu nhìn biểu cảm hung hăng của đại ca, sửa lại: “Anh Văn đến công ty của Diệp Ngữ Băng, đứng chờ lâu lắm mới gặp được nó, Tiểu Băng nói nhìn ảnh thảm lắm, suy sụp lắm, mặt mày như đưa đám, bởi vì mèo của ảnh đi lạc…. ừm…. sau đó ảnh bảo nó đưa bức thư này cho ngài.”

Bắc Tư Ninh im lặng. 

“Đại ca của đại ca á, sao lại viết thư cho ngài vậy? Ảnh…. phát hiện rồi hả?”

Bắc Tư Ninh cắn răng mở thư, nội dung bên trong lại khiến hắn đơ người giây lát. 

Không có chửi hắn, cũng không bảo hắn cút, cũng không có mấy câu như tên ăn cháo đá bát mày biến đi đừng bao giờ quay lại nữa. 

Bức thư này rất ngắn. 

[Có lẽ mai hoặc vài ngày sau tôi phải đi rồi, tôi muốn tạm biệt anh lần cuối, đừng tránh mặt tôi. Không có chỗ nào để đi thì về nhà, tôi sẽ mở cửa sổ cho anh. Tiện thì vào game báo một câu, không tiện thì khỏi cũng được.]

Cuối thư là mấy chữ: Hẹn gặp lại. 

Một cái tên cũng không có. 

Bắc Tư Ninh như bị tạt cả gáo nước lạnh vào mặt, hắn chưa bao giờ hốt hoảng như thế này. 

Phải đi đâu?

Không phải anh ta chỉ là nhân viên văn phòng thông thường sao? Đi là đi đâu?

Liên quan đến cái thang máy vô danh kia ư? Liên quan đến mấy tiếng biến mất hồi ở Nhạc thành à?

Văn Tranh bỏ cuộc với việc tìm kiếm thân phận của hắn rồi sao?

“Đại ca?….. Đại ca ơi đại ca đại ca?”

“Gọi hồn hay gì.” Bắc Tư Ninh cắn môi, mơ màng cầm thư đứng dậy nhét ngược lại vào phong thư, nhét vào được một chút rồi lại mở ra. 

“Không phải đâu đại ca ơi, hôm nay giao thừa á ngài biết không? Cần phải tổ chức tiệc…. ruy băng sẵn sàng hết rồi! Giám đốc Phạm còn dắt mấy người em gái đến hỏi chúng ta ăn gì để mua nữa.”

Hôm nay là ba mươi mốt tháng mười hai, là ngày cuối cùng của năm. 

Ở thế giới này, đây là một ngày đáng để chúc mừng. 

Cuộc sống độc thân của Văn Tranh, làm gì có ai rõ hơn Bắc Tư Ninh nữa, anh ta ít bạn đến thảm thương, bạn đến mức có thể đến nhà chơi cũng chỉ có mỗi Đặng Phác Ngọc. 

Bây giờ Bách Sương và Đặng Phác Ngọc là một cặp nên chắc chắn hôm nay hai người đó sẽ đi với nhau, Văn Tranh chắc chắn sẽ không làm bóng đèn. 

Chắc là lại ở nhà chơi game, livestream gì đó, biến thành streamer yêu nghề nhất trong các streamer rồi được một mớ quà cáp của mọi người với các lời chúc khác nhau.

Bắc Tư Ninh bỗng thấy lo lắng, hắn cuốn một sợi tóc rồi xoắn ngược chiều kim đồng hồ.

“Đại ca, rốt cuộc anh Văn viết cái gì mà ngài hồn vía treo ngược cành cây thế kia, em hỏi ngài muốn ăn cái gì ba lần rồi á…..”

“Ăn quần què.” Bắc Tư Ninh đột ngột đứng lên. 

“Hả?” Nhóc tóc vàng hết hồn: “Món này hơi khó tìm….”

“Biến, à khoan, đi mua cho ta một cái mắt kính thực tế ảo rồi hẵng biến.”

Nhóc tóc vàng chớp mắt: “Bây giờ?”

“Bây giờ! Liền! Ngay và lập tức!” Bắc Tư Ninh gào: “Mua cái đắt nhất! Lấy hoá đơn về đây! Nửa tiếng nữa mà không quay về thì ta ném ngươi vào vết nứt không gian!”



Văn Tranh mở mắt ra.

Đại sảnh của [Không Gian Sinh Tồn], cây cột đá vốn mang sắc xanh nay đỏ chói, đã thế còn được phủ kim tuyến vàng kim, đây là cột kỷ niệm đặc biệt của năm mới.

Dù vậy nhưng trong đại sảnh không được mấy ai, cái nơi từng đông nghịt người, người này đẩy người kia giờ đây vắng như chùa bà Đanh. 

Lý do cho sự vắng vẻ này hiển nhiên là các hoạt động trước khi năm cũ đi năm mới đến, hội họp bạn bè, liên hoan của công ty, nhưng đối với các thanh niên thích một mình mà nói thì ở nhà chơi game rất thú vị, chỉ là họ sẽ đổi game khác chơi thôi. 

Cho dù có cái cột đỏ chót phủ kim tuyến vàng này trấn đại sảnh đi chăng nữa thì nó cũng không khiến đại sảnh âm u lạnh lẽo này đông đúc ấm áp hơn. 

Văn Tranh không cố gắng giấu dây chuyền của mình, dù sao bây giờ cũng không ai nhìn anh nữa, đây phải nói là cơ hội ngàn năm có một, lâu lắm rồi anh mới có thể đi xem bảng xếp hạng một cách quang minh chính đại thế này. 

Các kỷ lục của phó bản được thay đổi liên tục trong thời gian kiểm thử hộp đen. Đến khi nhìn thấy [Cơn Giận Của Pharaoh] thì tên của Sơn Vũ Dục La đã không nằm kế bên nữa. 

Tất cả đều là những ID rất lạ lẫm. 

Đây là một cây cột kỷ niệm rất xa lạ.

Nhưng sau khi tối nay kết thúc, kỳ thử nghiệm sẽ kết thúc, cây cột này ngày mai sẽ thay đổi, cũng có không ít người chơi vì muốn được lên cột một lần mà không ăn không ngủ để chơi. 

Ngày cuối cùng của [Cuộc thi livestream], các streamer không nhất định phải livestream. 

Đặng Phác Ngọc và Bách Sương đã ra ngoại ô chơi, May đến Đông thành, chắc giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, cho dù có đi chăng nữa cũng chưa chắc xuất hiện, danh sách bạn tốt của anh xám ngoét. 

Thật ra, Wendy dắt cún của mình chạy marathon xuyên tỉnh, Thôi Điềm Điềm gửi tin nhắn chúc mừng năm mới qua Wechat cho anh, sư phụ cũng có gọi mấy cuộc điện thoại nhưng anh không đồng ý ăn cơm với ông. 

Văn Tranh phát hiện mình là người rảnh nhất bây giờ, khiến anh có không muốn làm streamer có tâm với nghề cũng không được. 

Mở livestream, khán giả vào phòng từ từ, làn đạn chằng chịt hơn cả mạng lưới sông ngòi, còn nhiều hơn cả bình thường. 

Lòng Văn Tranh ấm hẳn lên, không buồn tẻ đến mức phải nói chuyện với hệ thống quản gia. 

–Anh Tranh ới ời ơi, năm mới vui vẻ nha anh!

- Tối nay anh Tranh chơi game hả, hay livestream chúc mừng vậy thôi?

- Tất cả quà em mua sẵn còn tồn đọng lại tối nay em tặng cho anh Tranh hết luôn! Chắc chắn không cho anh rớt khỏi hạng nhất đâu. 

- Z đại không sợ chút nào hết á, mà sao không thấy anh Tranh có không khí năm mới vậy cà?

Văn Tranh thấy bình luận này, anh cong nhẹ khóe miệng nói: “Làm sao bây giờ, hay tôi tắt livestream offline nhé?” 

- A a a a a không được! Bạn trên nhổ nước miếng nói lại đi!

- Vui chứ chắc chắn đang rất vui luôn! Anh Tranh của tụi em ngồi im đây cũng vui rồi! Huống chi đằng sau còn có cây cột đỏ to đùng nữa, vui mừng x2!

- ….. Cột trung tâm đó hả!? Rùng rợn nhờ?

- Éc éc éc éc éc éc há há há công ty game chắc cay lắm. 

- Hình như game cũng có bắn pháo bông lúc 0h á! Anh Tranh tính đứng đâu coi? Coi một mình sao ạ?

- Chắc coi với Ngọc Trai chứ ha?

- Đúng òi Ngọc Trai đâu rồi anh, anh Tranh nói Ngọc Trai online đi, lâu lắm rồi không được thấy Ngọc Trai á, muốn thấy ảnh cơ!

…..

Nụ cười trên môi Văn Tranh biến mất, thở dài: “Có lẽ anh ta không online đâu.”

Làn đạn nổ tung, tất cả đều là Vương Ngọc Trai, nhưng câu sau đó của Văn Tranh khiến làn đạn câm lặng. 

“Năm mới xong tôi sẽ không online vài tháng. Nếu không may, có lẽ sẽ không bao giờ online nữa… đó là không may thôi, may thì vẫn online bình thường.”

Loại mập mờ này hoàn toàn có thể khiến các khán giả xem livestream hưng phấn, nhưng đó là với streamer khác chứ không phải Văn Tranh. Anh chưa bao giờ chia sẻ hay nói quá nhiều về chuyện riêng của mình, vì thế câu này khiến cho làn đạn còn sôi trào hơn cả ban nãy. 

Văn Tranh chờ làn đạn dày lại như bình thường mới chọn vài câu để trả lời, cuối cùng nhìn thấy một câu hỏi. 

- Anh Tranh ơi năn nỉ anh anh nhìn em đi, nếu em không biết câu trả lời thì sẽ chết không nhắm mắt mất, rốt cuộc ý nghĩa của ID của anh là gì vậy!?

Văn Tranh: “Z là chữ cái đầu của tên tôi. Bkc là viết tắt của ‘câm đi’. Không phải cố tình làm mọi người tò mò, chỉ là không muốn giải thích mà thôi.” 

Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Làm mọi người suy nghĩ lâu vậy rồi, xin lỗi.”

“Tại sao lại là ‘câm đi’ à?” Văn Tranh đọc: “Hồi còn tuổi phản nghịch thấy nó đẹp trai, cảm thấy mấy câu nói ra không ai hiểu thì chi bằng không nói.”

Văn Tranh ngẫm hồi lâu rồi phì cười: “Nếu biết có ngày hôm nay thì tôi đã không dùng cái tên này, có vài việc mọi người nói chưa chắc người ta hiểu, nhưng nếu không nói thì chắc chắn người ta sẽ không hiểu…. đời này của tôi là thế đó, mọi người đừng bắt chước tôi.”

Bình luận nhắc đến Vương Ngọc Trai vẫn liên tục chạy trên màn hình, Văn Tranh nhìn, cuối cùng cũng nói: “Ngọc Trai không đến đâu, mọi người đừng spam nữa được không?”

“Tại sao không đến à…. không cãi nhau. Có lẽ anh ta ghét tôi chăng. Không có tại sao hết, tôi cũng không biết.”

“Tôi cũng có sai. Ai sai nhiều hơn à?…. chắc là tôi đó.”

“Anh ấy nói với anh là hôm nay không online sao? Không có nói, nhưng anh ta cũng không nói mình sẽ online. Chờ? Chờ anh ta không bằng tôi đứng đây nhìn cây cột đó đến khi bắn pháo bông còn sướng hơn.”

Hiếm lắm mới thấy Văn Tranh nói nguyên câu dài như vậy, làn đạn cười, anh cũng cười. Cảm giác lâng lâng như mới uống rượu vậy. 

“Cười cái gì!?”

Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng anh. 

Văn Tranh thấy làn đạn nổ tung ngay lập tức, khóe miệng anh hạ xuống, quay đầu lại. 

Bắc Tư Ninh cắn môi dưới, mắt ánh nước, trông cứ như một trái bong bóng sắp nổ tung đến nơi: “Không phải ta online rồi hả! Nói mấy cái này với bọn họ làm gì!” 

Cho nên ngươi còn tủi thân nữa không?

Văn Tranh sôi máu, bước mấy bước lại gần, nắm tay dọng thẳng vào mắt hắn. 

- Yooooooooooooooooooooooooo

- Anh Tranh: Tôi không giận.

- Anh Tranh: Tất cả đều là lỗi của tôi. 

- Ví dụ cho câu “câm đi” đây.



Hậu trường nhỏ: 

Anh Tranh: Tôi không động miệng, tôi động thủ. 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi