NUÔI MÈO XONG TÔI ĐI LÊN ĐỈNH CAO ĐỜI NGƯỜI

Hai tháng trôi qua, chỉ còn chín mươi sáu học viên bước vào kì kiểm tra sàng lọc cuối cùng. Tất cả đã tách ra thành từng nhóm huấn luyện riêng chứ không chung như ban đầu. 

Văn Tranh cầm thông báo của đội trưởng Lạc đến phòng huấn luyện đánh cận chiến tìm Bách Sương. 

Bách Sương bị thương nên không thể tham gia huấn luyện thể chất chung với mấy người Văn Tranh, bình thường cứ đi không thấy bóng về không thấy hình, lúc nào cũng không vươn một giọt mồ hôi, tay cầm cây kem xuất hiện trong sân huấn luyện, đã thế còn xách cả ghế theo, làm mấy người đang huấn luyện cay lắm mà không làm gì được.

Thành viên trong tiểu đội của Văn Tranh, lấy Vương Duy Nạp cầm đầu, lần nào thấy Bách Sương cũng nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo, răng cũng mẻ hết một góc.

Sau này Bách Sương tự thấy nếu còn thế nữa sẽ bị trùm bao bố đánh, cho nên hắn chủ động xin được huấn luyện cơ sở gì gì đó cho tân binh. 

Văn Tranh đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy mười mấy người trưng biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc giãn cơ, tứ chi quấn hết vào nhau nhìn nhức mắt vô cùng. 

Người ở giữa chống ngược tay ra sau thành tư thế bánh xe, Bách Sương đang rất vô lại dùng bụng của người ta làm ghế ngồi, tay hắn bấm điện thoại, chân thì không chạm đất, làm cơ thể không có điểm tựa, bắt eo của người kia phải gánh toàn bộ sức nặng của hắn. 

Miệng vẫn không quên rên rỉ: “Ôi chao, chưa được bằng phẳng, đừng có đẩy hông lên cạ vào người tôi chứ….. ừm ừm, hạ xuống tí đi, nhẹ nhàng chút để tôi nằm thoải mái tí… haizzzz cái eo già cằn cỗi của tôi……. ai đó đằng kia ơi, đưa tôi chai nước với.”

Văn Tranh: “……..”

Văn Tranh nhận chai nước từ tay một thành viên đội đặc huấn giận mà không dám nói gì, anh mở nắp chai hất thẳng vô mặt Bách Sương, làm Bách Sương nhảy xuống ngay lập tức: “Đù má!”

“Đứng dậy.” Văn Tranh tức giận nói, anh cúi đầu nhìn người sắp chết kia, bất ngờ: “Từ Khiêm?”

Mặt mày Từ Khiêm trắng bệch, người ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng có thể dùng tư thế bình thường để ngồi, hắn biết ơn nhìn Văn Tranh. 

Nói thật, hắn cảm thấy eo mình sẽ gãy đôi nếu còn phải uốn dẻo thế nữa. 

Từ Khiêm nghĩ thầm trong lòng, vẫn là giáo quan Văn tốt hơn….

“Thì ra anh có thể chống lâu đến thế, không tệ. Cũng tại tôi không đủ nghiêm khắc, lẽ ra phải bảo Bách Sương đến sớm hơn.” Văn Tranh tán thưởng nói. 

Từ Khiêm nghẹn một búng máu trong họng. 

“Đột nhiên đến đây làm gì thế?” Bách Sương cầm khăn lau nước, đi đến dựa lưới vuông ngoài lan can như động vật không xương sống, cười híp mắt nói: “Nhớ anh à?”

“Đội trưởng Lạc thông báo, mai kiểm tra.” Văn Tranh nhìn mấy thành viên đội tập huấn như đang ở cõi trên, dứt khoát nói: “Tối nay phụ đạo viên sẽ đến ký túc xá nói chi tiết với mọi người, bây giờ mọi người chỉ cần biết mai kiểm tra là được.”

“Ngày mai á!?” Từ Khiêm sợ hãi, ngày nào hắn cũng bị hành cho mệt không thở nổi, cảm giác như mình mới đến căn cứ Bắc Hải hôm qua, sao tự nhiên phải kiểm tra rồi!?

“Các anh còn phải huấn luyện thêm một khoảng thời gian nữa, nhân vật chính kỳ kiểm tra này không phải các anh. Chủ yếu là chúng tôi thi, các anh quan sát để biết chênh lệch bao nhiêu.” Văn Tranh thấy hơi nóng, anh kéo cổ áo ra một chút: “Mọi người huấn luyện tại chỗ.” Sau đó quay sang nói với Bách Sương: “Đội trưởng Lạc tìm anh.”

Bách Sương quàng khăn ra ngoài với Văn Tranh. 

Bây giờ là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất, nhiệt độ chênh lệch giữa trong và ngoài phòng rất lớn, Đông thành lại lạnh, vừa ra khỏi phòng thì cái khăn của Bách Sương đã đông cứng ngắc. 

Văn Tranh bất đắc dĩ tặc lưỡi, đưa áo khoác mình đang vắt lên tay cho Bách Sương, đề phòng eo hắn lại tái phát. 

“Đội trưởng Lạc gọi anh làm gì?” Bách Sương bước nhanh hơn, liếc mắt nhìn mấy cơn gió xung quanh mình: “Không phải là ăn bánh uống trà kết hợp giáo dục tâm lý đó chứ…. anh cũng đâu kiểm tra, đừng nói là bảo anh đi đưa nước rồi cổ vũ nhé?”

“Nói chuyện liên hoan sau khi kiểm tra xong.” Văn Tranh thở ra một luồng khói trắng, anh cúi đầu nhìn đường để tránh hít phải gió lạnh: “Không phải sắp đến xuân rồi à, chắc muốn tranh thủ thả lỏng một tí, sắp phải đến Bắc Cực tập hợp rồi.”

“À…….. haizzz.” Bách Sương muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài cảm thán. 

“Tôi có nghe đội trưởng Lạc nói sơ qua, hình như là cho người thân đến căn cứ thăm thì phải.” Văn Tranh thờ ơ ném ra một viên đạn nặng ký làm Bách Sương rối bời. 

“Cái gì?”

“Người thân được pháp luật bảo vệ có thể đến thăm. Nghe nói là do bên trên duyệt.” Văn Tranh lặp lại lần nữa.

Nhiệm vụ này giữ bí mật suốt hai trăm năm, khi thời điểm quyết chiến cuối cùng đến, các quy định cũng được nới lỏng. 

Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, đây là trận đánh cuối cùng, nếu thắng thì không cần giữ bí mật nữa, khi ấy tất cả những hy sinh đều cần được ngợi khen. Nếu thất bại, chắc chắn sẽ bại lộ trước mặt mọi người, dù sao cũng chết hết cả đám, ai cũng có quyền được biết lý do tại sao mình chết trước khi lìa đời mà. 

Cho nên tiết lộ cho “người thân được pháp luật bảo vệ” trước?

Bách Sương cười giễu: “Nhưng chúng ta làm gì có người thân? Tất cả đều mồ côi đấy thôi, Tiểu Thần còn nhỏ, em vẫn còn đang hẹn hò… có mấy người đã kết hôn chứ?” Hắn tính thử, khẳng định nói: “Ba người.”

“Ừ, cụ thể để đội trưởng Lạc phổ biến. Có lẽ sẽ nới lỏng ra một chút nữa, hoặc khuyến khích mọi người đăng ký kết hôn, ai biết được.”

Sau khi đưa Bách Sương đến tòa nhà thực nghiệm, Văn Tranh lấy áo khoác của mình lại, kéo khoá lên cao nhất, che cằm và miệng. 

Người thân, kết hôn.

Mèo tinh chịu không?

Không cần phải chờ đợi lâu, hoạt động nhỏ đã được thông báo ngay tối hôm đó. 

Để thể hiện cách quản lý thấm đượm tình người của căn cứ Bắc Hải, hai ngày sau khi kiểm tra là giao thừa. Mặc dù các thành viên đội đặc huấn đang huấn luyện và bộ đội của bộ phận chiến đấu đặc thù không về nhà được, nhưng có thể mời ba mẹ nuôi, bạn đời hoặc người yêu có ý định tiến tới hôn nhân đến thăm, đón năm mới cùng nhau, còn cả vũ hội năm mới nữa. 

“Vũ hội năm mới!?” Tôn Cao Đạt hoảng hồn giơ thông báo: “Mời người lớn tuổi mà đòi khiêu vũ? Nhảy disco hay gì!?”

Từ Khiêm đang vui vẻ tranh thủ lúc lưới cản sóng mở để gửi tin nhắn cho ba mẹ với bạn gái: “Anh cho rằng ai cũng giống mình à?”

Tôn Cao Đạt: “???? Anh biết thật?”

“Ngu si.” Từ Khiêm liếc: “Cũng có phải thi thố gì đâu, có ai bắt anh phải nhảy cho chuẩn cho đẹp à, chẳng phải bảo vũ hội là để bạn gái anh diện đồ thật đẹp đến sao? Hình ảnh như vậy đẹp với tuyệt vời biết bao nhiêu, cứu rỗi một đám đực rựa khỏi cảnh ngày nào cũng nhìn mặt nhau đến phát chán.”

Tôn Cao Đạt khốn khổ gãi đầu, ghen tị nói: “Anh có bạn gái rồi, tôi đi đâu tìm đây, ngày mốt là tiệc rồi…. A!” Hai mắt hắn bỗng sáng rực lên: “Khiêm, anh nghĩ nếu tôi đi mời chị tiên nữ thì chị ấy có đồng ý  không?”

Từ Khiêm cười lạnh: “Thử đi.”

Tôn Cao Đạt là một người đàn ông có năng lực hành động rất mạnh, hắn nói là làm, hơn nữa còn có nghị lực và gương mặt dày hơn cả mặt đường. 

Hôm sau Từ Khiêm dậy rất sớm, đầu đội gió rét chạy đến nhà ăn, phát hiện bạn cùng phòng ngu ngốc của mình đi từ trong bếp ra. 

“?” Từ Khiêm nhích vô cho hắn ngồi: “Anh vào trong làm gì, hấp bánh bao hả?” 

“Đi tìm chị tiên nữ đó, anh quên rồi à?” Giọng Tôn Cao Đạt như đưa đám: “Hình  như chị ấy đi từ sớm hay sao á, tôi hỏi dì làm bếp, dì không chịu nói cho tôi biết chị ấy đâu rồi, nên tôi ngồi trong góc bếp chờ chị cả tiếng…. mọi người đến hết mà không thấy chị tiên nữ đâu hết á.”

Từ Khiêm bị cái tên rầu thúi ruột này làm cho nuốt không trôi, lâu sau mới nói: “Anh giỏi.”

Cùng ăn cùng ở lâu như vậy rồi, mặc dù Từ Khiêm vẫn chưa thích người bạn cùng phòng này, nhưng hắn cũng hết cách. Thành tích thể chất của Tôn Cao Đạt rất tốt, bắn súng và cận chiến đều rất giỏi, Từ Khiêm nhìn vậy chứ kém hắn khá nhiều.

Quan trọng nhất là, hắn không ngu, chỉ là không được nhạy bén, ai cũng xem là anh em tốt, tính tình tuỳ tiện. 

Đôi khi Từ Khiêm chửi hắn là thằng đần, nhưng chửi chứ lòng cũng chẳng vui, quay đầu nhìn lại giáo quan Văn, ngay cả ghen tị cũng ghen tị không nổi.

Nhưng hắn vẫn rất muốn ở lại.

Ngoại trừ lớp lý thuyết phản vật chất kia, không một lớp nào Từ Khiêm có thành tích bằng Tôn Cao Đạt. Mà hắn cũng ngóng kì kiểm tra của các giáo quan hơn là vũ hội năm mới. 

Bên ngoài quá lạnh, cho nên quyết định kiểm tra trong phòng tập đánh cận chiến. Từ Khiêm vừa bước vào đã bị lây bầu không khí hồi hộp. Quả nhiên đa số thành viên đội đặc huấn vẫn quan tâm đến bài kiểm tra này hơn, ai cũng đang làm nóng người.

Chỉ chốc lát sau, đội giáo quan huyền thoại đi từ ngoài cửa vào. 

Giáo quan Văn đi đầu, giáo quan Vương Duy Nạp bọn họ vô cùng sùng bái đang lễ phép gọi anh là đội trưởng, cho dù có đùa cũng vẫn rất tôn trọng vị đội trưởng nhỏ tuổi hơn mình này. 

Từ Khiêm bỗng có cảm giác kỳ lạ, hắn thấy mình ngu xuẩn, lại thấy lo lắng không yên. 

Lát sau, đội trưởng Lạc và chỉ đạo Trương đi vào, hai người cầm theo một vài dụng cụ kiểm tra. 

“Bắt đầu từ thành viên đội đặc huấn trước.” Mặt đội trưởng Lạc rất nghiêm túc, phòng huấn luyện đánh cận chiến cũng lặng đi.

Dụng cụ dùng để kiểm tra hôm nay đã được nhân viên chỉnh xong xuôi nên từng hạng mục đều qua rất nhanh. Thể chất không phải thứ có thể tăng cao trong thời gian ngắn, cho dù Từ Khiêm cố gắng đến mấy cũng chỉ được hạng 78. 

Khi còn năm trăm người, hạng 78 nằm trong những hạng cao nhất, nhưng khi chỉ còn lại chín mươi tám người thì hạng 78 cũng không đáng là bao. 

Trong lúc Từ Khiêm mờ mịt, mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm giáo quan Văn. Hắn thật sự muốn biết trình độ của Văn Tranh như thế nào. 

Anh dạy lý thuyết phản vật chất, hiển nhiên sẽ thuộc loại giỏi các môn văn hoá. Tuy khi huấn luyện đánh cận chiến cũng rất lợi hại, nhưng đôi khi kỹ năng và hiểu biết lại thua sức mạnh.

Thể chất là thứ phải luyện quanh năm suốt tháng mới có thể đạt được thành tích tốt, nếu bẩm sinh đã không tốt thì phải dùng rất nhiều nghị lực và sức lực để rèn luyện thì mới tốt lên nổi.

Văn Tranh trông như một thanh niên bình thường khi, thậm chí còn hơi gầy, người có vóc người như thế chắc chắn không mạnh bằng Tôn Cao Đạt.

Cho nên, rốt cuộc anh giỏi đến mức nào mới có thể trở thành Thiếu tá, trở thành đội trưởng một tiểu đội?

Chín mươi tám người được chọn kiểm tra xong, cuối cùng cũng đến tiểu đội chiến đấu đặc biệt ra sân.

Từ Khiêm đứng trong đám người, nghe từng tiếng hô càng ngày càng lớn của những người xung quanh, hai mắt hắn khô khốc.

Giỏi thật. 

Hắn nhìn Văn Tranh từ khi xuất phát đến khi hoàn thành bài kiểm tra, tốc độ nhanh đến mức hắn không dám chớp mắt. Nhìn anh vượt chướng ngại vật như đang chạy trên đất bằng, nhất là khi trèo đến chỗ cao nhất, ánh đèn từ nóc nhà rọi vào khiến người khác cảm thấy tất cả ánh sáng đều chiếu về phía anh, hấp dẫn đến mức không ai có thể dời mắt. 

Từ Khiêm cúi đầu, xoa đôi mắt đỏ bừng của mình, hai tay cũng đẫm nước. 

Mặc dù hắn vẫn không hiểu tại sao, nhưng hắn không còn dám nghi ngờ nữa vì chính mắt hắn thấy, chính tai hắn nghe. 

Từ Khiêm hướng mắt về phía khác, nhìn thấy con mèo đen giáo quan Văn thường xuyên bế theo. 

Nó ngồi thẳng lưng trên một cái kệ cao, im lặng nhìn những giáo quan đang kiểm tra bên dưới. 

“Còn một hạng mục nữa, mô phỏng chiến đấu trong rừng.” Sau khi tất cả đã kiểm tra xong xuôi, đội trưởng Lạc công bố thành tích cũng như thông báo hạng mục sáng mai. 

Hạng mục mô phỏng sẽ sử dụng kỹ thuật thực tế ảo, giống [Đào Sát] bản nghiêm túc, để huấn luyện năng lực chiến đấu của các chiến sĩ, diễn tập và rất nhiều chuyện khác. Thật ra huấn luyện thực tế ảo đã được áp dụng rất sớm, cho nên cũng không có gì xa lạ với tất cả mọi người.

Mà để đo lường cũng như có kết quả chính xác hết mức có thể, nhân vật trong game sẽ có sức mạnh y như ngoài đời, đề phòng chiến sĩ sẽ có phán đoán sai lầm về năng lực của mình khi chiến đấu ngoài đời thật. 

Tâm trạng mọi người rất phức tạp khi nghe đội trưởng Lạc công bố quy tắc: năm mươi sĩ quan đối đầu với chín mươi sáu thành viên đội đặc huấn, nghe qua thì xấu hổ vì ỷ đông hiếu yếu, nhưng nghĩ kỹ thì chưa chắc thắng được, đến khi đó còn nhục hơn…

“Hạng mục mô phỏng sẽ kết thúc vào giữa trưa, sau đó là thời gian nghỉ ngơi tự do. Hết trưa thì người nhà mọi người sẽ từ từ đến căn cứ, ký túc xá đã được sắp xếp xong xuôi, nhớ chăm sóc người nhà của mình đấy, tối sẽ bắt đầu tiệc khiêu vũ.”

Lời của đội trưởng Lạc làm lòng tất cả mọi người nổi lửa, vài giáo quan lâu rồi không được gặp vợ con cười híp cả mắt, có vài thành viên đội đặc huấn cười đến tận ngày hôm sau, kiểm tra hạng mục mô phỏng mà cứ lơ tơ mơ xong bị các sĩ quan đá khỏi cuộc chơi trong vài phút. 

Đồng đội của Từ Khiêm chính là hạng người ngu si bị đánh bại trong vài phút đấy, bị hắn chửi cả chục ngàn lần trong lòng. 

Từ Khiêm có thể làm gì được bây giờ, năm đồng đội của hắn chết hết, cả đội chỉ còn lại mỗi hắn, trốn trong rừng như một con thỏ. 

Không có đồng đội phối hợp, hắn lâm vào trạng thái không thể chiến đấu trực diện, vừa thất vọng vừa bực bội, thậm chí còn có vài suy nghĩ tiêu cực.  

Hắn nhìn thấy một nơi để ẩn núp, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ, trốn không?

Chỉ mới không tập trung một giây thì chân hắn đã tạo tiếng động, bên tai lập tức vang lên tiếng xé gió, thời gian như dừng lại, ngay giây phút hắn nghĩ có nên trốn không đó, một viên đạn phản vật chất lao đến làm cho hắn mất năng lực chiến đấu. 

Hả? Hắn chỉ khựng lại một giây mà thôi, không phải, còn không đến nửa giây nữa!

Từ Khiêm nghiến răng nghiến lợi bị người khác khiêng về căn cứ. 

Huấn luyện thực tế ảo bắt chước ngoài đời thật, người trọng thương hoặc chết sẽ không thể di chuyển, nhưng “người bị thương” sẽ không bị đạp khỏi sân đấu ngay lập tức, thiết lập này là vì giáo quan. 

Giờ phút này, thiết lập này cũng có ích ghê gớm.

“A, Từ Khiêm.” Văn Tranh đạp cỏ, tiếng soàn soạt chui vào tai hắn, Văn Tranh lại gần, đặt một khẩu súng có hình thù kì lạ xuống đất, cúi đầu nhìn hắn: “Anh vậy là không được rồi.”

Từ hôm qua đến nay, Từ Khiêm đã bị đả kích đến chết lặng, không hiểu tại sao bây giờ lại có chút kích động muốn nói suy nghĩ trong lòng mình: “Sao tôi có thể so với ngài Thiếu tá đây được.”

Động tác của Văn Tranh khựng lại. 

Rừng cây xanh ngắt, mùi tanh của đất bốc lên, mô phỏng rất thật. Nơi này nếu không làm chiến trường mà làm chỗ dã ngoại cũng không tồi. Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẻ lá rơi lên mặt cỏ. 

“Nói chuyện đi?” Văn Tranh bình tĩnh nói, anh ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá. 

Từ Khiêm vừa nói xong đã hối hận, hai người lâm vào một bầu không khí yên tĩnh đầy ngượng ngùng. Nhưng Văn Tranh không gấp, cứ như có đạt bài kiểm tra này hay không cũng không quan trọng, anh hoàn toàn không vội vã chạy đi bắt mấy “bé thỏ con” khác, cứ kiên nhẫn ngồi đó chờ Từ Khiêm nói chuyện.

Thậm chí còn không hối hắn. 

Anh càng như thế, Từ Khiêm càng cảm thấy mình trẻ con, tính tình nóng nảy, dễ xúc động. Khiến chênh lệch của cả hai càng lớn hơn. 

“……vì sao cái gì anh cũng giỏi như vậy?” Từ Khiêm bị cảm giác thất bại bủa vây, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

“Hửm?” Văn Tranh nói: “Anh cảm thấy tôi giỏi chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng giỏi.” Từ Khiêm muốn khóc đến nơi. 

“……” Văn Tranh không biết nên đáp thế nào, chỉ đành cười nói: “Cảm ơn.”

“Ý của tôi không phải thế!” Từ Khiêm không thể cử động, trái tim vội đến mức đập bình bịch trong lòng, hắn lớn tiếng nói: “Ý của tôi là, tại sao! Tại sao anh nhỏ hơn tôi hai tuổi mà quân hàm cao như vậy? Vì sao anh có thể dạy chuyên sâu về vật lý như vậy, thể chất cũng tốt không tưởng? Ai cũng có 24 tiếng một ngày như nhau thôi, tại sao anh lại mạnh hơn tôi chứ?”  

Văn Tranh im lặng. 

Từ Khiêm thở dốc, sau khi nói ra hết cũng không cảm thấy hối hận. Hắn im lặng chờ, chờ đáp án của Văn Tranh. Hắn muốn hỏi vấn đề này lâu thật lâu rồi, nếu đối phương là thiên tài trăm năm có một, vậy hắn không còn gì để nói. 

“Không có thành tích nào từ trên trời rơi xuống cả, chỉ là tôi học lâu hơn anh mà thôi.” Văn Tranh nói thật: “Tôi đã huấn luyện ở căn cứ Bắc Hải từ năm 13 tuổi, lúc các anh quyết định thi vào trường quân đội ấy, tôi đã coi nơi đây là nhà không biết được bao nhiêu năm rồi.”

“………” Từ Khiêm không biết nên phản ứng thế nào, hắn không tin được: “Tại, tại sao?”

“Chờ khi nào anh được chọn anh sẽ biết, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.” Văn Tranh cười: “Đừng mất tự tin, anh rất giỏi, nếu tôi đi con đường của anh, chưa chắc tôi đã mạnh bằng anh. Có lẽ ngày nào cũng trốn học chơi game, điểm kiểm tra bết bát, ai biết được.”

Anh đứng lên: “Được rồi, hôm nay rớt nhé, offline đi.”

Từ Khiêm biến mất khỏi nơi đất lành chim đậu này. 

Văn Tranh nhàm chán săn thêm vài chú thỏ nữa, gửi từng bé từng bé về nhà. 

Mấy anh chàng này hôm nay không tập trung, ngay cả năm mươi phần trăm thực lực cũng không phát huy được. Văn Tranh muốn dùng bọn họ để dời lực chú ý cũng không được. 

Tối nay có vũ hội, anh muốn mời Bắc Tư Ninh làm bạn nhảy của mình, muốn mời nhưng lại không nói được. Chờ đến khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi thì không thấy người đâu. 

Sáng nay Bách Sương tuyên bố với anh rằng Đặng Phác Ngọc sẽ đến, vợ của đội trưởng Lạc đã xuất hiện trong căn tin từ sáng, đội viên duy nhất có vợ trong tiểu đội của Văn Tranh, Vương Duy Nạp đã tung cơm chó nhiều đến mức ngập căn cứ. 

Liệu mèo tinh sẽ đồng ý chứ? Thậm chí hắn còn được cấp cho một cái điện thoại có thể kết nối với internet chỉ để lướt Weibo thì đi vòng vòng căn cứ cũng không là vấn đề, nhưng mà…. người đâu rồi?

Văn Tranh đi tắm, tắm xong mới bỏ dây chuyền của mình vào một chiếc hộp đựng nhẫn. 

Anh định sẽ tỏ tình một lần nữa vào lúc khiêu vũ, sau đó tặng dây chuyền cho Bắc Tư Ninh.

Im lặng chờ đợi. 

Hoàng hôn đến, căn cứ Bắc Hải đặc biệt trang trí một sảnh tiệc, đồ trang trí vàng và hồng treo khắp sảnh, rất rực rỡ và lung linh.

Văn Tranh thay quần áo hằng ngày bằng quân phục. 

Các chiến sĩ hôm nay đều mặc quân phục, tiểu đội chiến đấu đặc biệt là màu đen, còn thành viên đội đặc huấn là xanh lam. Ai cũng đứng thẳng lưng, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp trong sảnh. 

Bất kể thành tích có tốt hay không, tại đây mọi người đều cười thật tươi. Trong tiếng nhạc du dương, bên cạnh ai cũng là người nhà mặc nhiều kiểu trang phục khác nhau. 

Ba mẹ nuôi của Trần Tiểu Thần cũng đến, sau khi đến chào Văn Tranh một cái thì dắt Trần Tiểu Thần đi lấy bánh kem ăn. 

Vương Duy Nạp càng khoe khoang hơn nữa, vợ hắn là người đẹp ngọt ngào chính hiệu, hôm nay cô mặc một chiếc đầm nhung trắng. Toàn tiểu đội của Văn Tranh bắt đầu một màn vây xem và trêu chọc cực kỳ tàn ác với hai người họ, làm vợ người ta ngại đến mức đỏ mặt, phải kéo Vương Duy Nạp đang cười ngu vào trong. 

Ngay cả Từ Khiêm ban sáng còn ca thán số phận cũng tươi rói bước qua, bên cạnh là người nhà và bạn gái, sau đó còn tìm riêng Văn Tranh để chào, rồi ấp úng xin lỗi anh.

Ngoại trừ Bách Sương bảo đi đón người xong biến mất ra thì chỉ còn mỗi Văn Tranh đứng trước cổng lớn.  

“……….giáo quan Văn.” À quên, còn đồng chí Tôn Cao Đạt đang đâu đó trên mây nữa, hắn ta cũng đang đứng lẻ loi ngoài cổng, mặt mày đau đớn. 

“Tôn Cao Đạt.” Văn Tranh hỏi: “Người nhà anh đâu?”

“Ba mẹ tôi xa quá nên không đến được, tôi định mời chị tiên nữ làm bạn nhảy….. nhưng đến giờ vẫn không thấy người đâu.”

“…. Hả?” Chị tiên nữ gì, sao anh không biết trong số nhân viên làm việc tại căn cứ có một người như vậy?

Tôn Cao Đạt hưng phấn: “Anh không biết hả!? Lúc trước còn bán bánh bao trong căn tin á!”

“….Hả???”

“Đẹp lắm luôn, đẹp đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tôi muốn tiếp cận nhưng người ta không để ý đến tôi…..nhưng thật sự rất đẹp á, anh em của tôi ai cũng khen nức nở….he he, giáo quan không được giành với tôi đâu nha, tôi chưa bỏ cuộc đâu đó.”

“…………” Khoé miệng Văn Tranh giật giật, miêu tả này sao càng nghe càng thấy quen vậy?

Bọn họ đang nói chuyện thì có một người đi đến.

Bắc Tư Ninh hơi gấp, có lẽ mới chạy vội từ đâu về, vừa thấy Văn Tranh đứng trước cổng chờ mình thì hai mắt đã sáng lên, lập tức chạy đến bên này. 

Hắn vừa đi vừa lấy một sợi ruy băng ra, phất tay một cái, sợi ruy băng quấn vào đuôi tóc của hắn bằng một cách thần kì nào đấy, tự cột một chiếc nơ bướm thật xinh. 

“Ta đến trễ à?” Hắn lại gần, ghét bỏ nhìn Tôn Cao Đạt đang trợn mắt há mồm gần đó, hắn nhàm chán búng gì đó về phía Tôn Cao Đạt. 

Tôn Cao Đạt bỗng a một tiếng, che mắt: “Có hạt cát bay vào mắt tôi rồi!”

Bắc Tư Ninh nhân cơ hội búng tay, bộ quần áo bình thường trên người hắn biến thành một bộ vest đen, thấy Văn Tranh bận cả cây đen, hắn nghĩ một chút lại búng tay, biến bộ vest đen thành vest màu trắng.

“Ôi cuối cùng cũng tốt….hả người đâu rồi?” Tôn Cao Đạt mở mắt, hắn nhìn trái nhìn phải, hắn nhớ mình có thấy chị tiên nữ mà, mới thấy đây luôn….ủa giáo quan Văn đâu rồi?

Hắn quay vòng vòng tìm người, bỗng nhiên thấy Văn Tranh và người mình đang tìm kiếm đang đứng sát rạt trong một góc khuất. 

“Đù má…đó là đối tượng của giáo quan Văn hả!?”

Sảnh tiệc lộng lẫy, góc tường tối tăm, tiếng nhạc du dương, tiếng nói chuyện rôm rả, làm bầu không khí trong sảnh ấm áp hơn, xua tan đi cái lạnh của thời tiết.

Bắc Tư Ninh không quen giải thích, chỉ thấp thỏm nói: “Ta đi lấy một thứ.” Hắn nghĩ một chút, bổ sung: “Là quà của ngươi.”

Văn Tranh muốn nói gì đó, nhưng đôi môi lại bị ngón trỏ của Bắc Tư Ninh chặn lại: “Để ta nói trước!” 

Gương mặt của người đàn ông tóc dài đỏ bừng, hắn biến ra một chiếc hộp nhỏ, mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền. 

Mặt dây chuyền rất quen, bên trong đặt một con chip, thiết kế bên ngoài lại y như chiếc ba mẹ để lại cho anh.

Tim anh đập rộn lên trong lồng ngực.

“Đây là mật mã của ta cho ngươi.” Lông mi Bắc Tư Ninh rủ xuống, loé sáng như có hàng trăm triệu ngôi sao từ bỏ bầu trời rộng lớn mà đáp lên hàng mi của hắn: “Em xem đi….nếu xem xong vẫn còn thích ta, vậy ta cũng thích em.” 

–—–

Hậu trường nhỏ:

Ninh Ninh: Ráng làm đấy (nhìn trộm).

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi