NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Sau khi trở lại Trầm Hương viện, Thượng Gia Ngôn hỏi han tình hình tìm tranh một chút.

Dương Quý Minh đột nhiên nghĩ, chẳng phải tức phụ hắn chính là người thích hợp để giám định hai bức tranh này nhất sao?

“Bức tranh đang ở trong tay một tên nghĩa tặc.” Ngay cả Hứa đại nhân cũng mắt nhắm mắt mở với hành vi của Tiểu Hồ Tử, vậy đối phương có thể xem là nghĩa tặc nhỉ?

“Hả?”

“Nào nào, ngươi ngồi xuống, để ta thong thả nói ngươi nghe.”

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, nói: “Ngày mai ta đi gặp nghĩa tặc kia với ngươi.”

Phố Hoàng Mạo ở thành Đông chỉ có một quán đậu hũ. Chủ quán là một đôi phu phụ trung niên, bọn họ có một đứa con gái ước chừng mười tuổi. Một nhà ba người dựa vào việc buôn bán đậu hũ để sống qua ngày. Vì tay nghề của bọn họ rất khá nên láng giềng cũng thường ghé qua ăn.

Lúc Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tới, Tiểu Hồ Tử đã ngồi ăn một bát đậu hũ nóng hổi rồi.

“Dương tam thiếu gia đến rồi à? Vị ca ca xinh đẹp này chính là bằng hữu tam thiếu gia mời đến phải không?”

Dương Quý Minh rút khăn tay lau mặt ghế rồi mới bảo Thượng Gia Ngôn ngồi xuống. Sau đó, hắn tiện tay kéo một cái ghế khác qua ngồi. Phúc Toàn và Hòe An chờ ở ngoài cửa quán.

Tiểu Hồ Tử quan sát hai người một lát, dường như đã đoán được quan hệ của bọn họ.

Đúng lúc ấy, Thượng Gia Ngôn lên tiếng: “Hôm qua ta có nghe phu quân nói về chuyện của tiểu huynh đệ, nếu có thể giúp được, chắc chắn chúng ta sẽ dốc lòng.”

“Thì ra là thiếu phu nhân, thất lễ.” Tiểu Hồ Tử tỏ ra lịch thiệp hơn: “Đậu hũ của quán này rất ngon, thiếu phu nhân ăn đậu ngọt hay đậu mặn?”

“Ngọt đi.”

Tiểu Hồ Tử cười đầy thiện ý rồi quay sang nói với chủ quán: “Giang thúc, cho một chén đậu hũ ngọt nữa đi!”

Lát sau, một tiểu cô nương bưng một chén đậu ngọt tới.

Tiểu Hồ Tử cảm ơn nó xong mới nói với Thượng Gia Ngôn: “Thiếu phu nhân mau nếm thử xem, đậu ngọt rất ngon.”

Thượng Gia Ngôn thấy chén đậu hũ vừa được bưng tới giống hệt chén đậu hũ của Tiểu Hồ Tử, thoáng mỉm cười, múc một thìa lên ăn thử.

Dương Quý Minh không được ai để ý, tự gọi một chén đậu hũ mặn cho mình.

Tiểu Hồ Tử ăn xong, Thượng Gia Ngôn cũng buông thìa, vậy mà y đã ăn hết gần nửa chén.

Thấy thế, Tiểu Hồ Tử nháy mắt với y, cười nói: “Dương tam thiếu gia ăn đậu hũ mặn, vẫn là ta và thiếu phu nhân có khẩu vị giống nhau.”

Khụ khụ khụ!

Dương Quý Minh buông thìa, suýt nữa bị đậu hũ làm nghẹn chết.

Thượng Gia Ngôn vỗ lưng cho hắn: “Ngươi ăn từ từ thôi.”

“Ta không ăn, đậu hũ mặn cũng bình thường thôi, ta không thích lắm.” Dương Quý Minh nghẹn đỏ cả mặt, không biết do bị sặc hay do buồn bực.

Tiểu Hồ Tử phì cười, rồi lại cười nguyên một tràng to.

Thượng Gia Ngôn đỏ mặt, sẵng giọng với Dương Quý Minh: “Hắn đang đùa ngươi mà, sao ngươi lại để ý?”

Dương Quý Minh đặt hờ nắm tay lên miệng, ho nhẹ, nói: “Được rồi, đi xem tranh đi.”

“Vậy đi thôi, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân không ngại mời ta bát đậu hũ này chứ?”

Thượng Gia Ngôn ra hiệu cho Hòe An, Hòe An liền đi trả tiền ba chén đậu hũ.

Tiểu Hồ Tử dẫn đường. Lúc đến chỗ rẽ, Dương Quý Minh trông thấy một người hơi quen mắt, không khỏi kinh ngạc.

Sau khi vào nhà, Tiểu Hồ Tử liền cầm hai bức tranh ra.

Thượng Gia Ngôn xem kỹ, nói: “Bút pháp thành thạo, là hai bức tranh đẹp.”

Tiểu Hồ Tử kiêu ngạo: “Phụ thân ta vẽ đẹp lắm đấy.”

Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, trong lòng dần nghiêng về phía Tiểu Hồ Tử, nói: “Tuy nhị thúc ta có tranh do phụ thân ngươi họa, nhưng không có nghĩa là ông ấy biết tung tích của phụ thân ngươi. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, đừng ôm quá nhiều hy vọng.”

“Ta hiểu.” Tiểu Hồ Tử hơi rũ mắt, cảm xúc tuột dốc rõ ràng: “Hơn hai năm nay ta đã thất vọng quá nhiều rồi.”

Thượng Gia Ngôn dịu dàng an ủi: “Sẽ có cách mà, ngươi cũng đừng quá bi quan.”

Tiểu Hồ Tử gật đầu: “Ừm, đa tạ thiếu phu nhân.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không vội cầm bức họa đi, ngược lại còn hứa sẽ giúp Tiểu Hồ Tử hẹn gặp Thượng Kính Diêu.

Lúc về, hai người đi dạo loanh quanh, mua một ít đồ, lại tới Kinh Hoa lâu nổi tiếng kinh thành để dùng cơm.

Kinh Hoa lâu được xây trên mặt sông, nội thất bên trong lộng lẫy mà vẫn cực kỳ tao nhã, còn sở hữu những đầu bếp tay nghề rất tốt nên được nhiều phú thương cùng quyền quý chọn làm nơi tụ hội.

Dương Quý Minh chọn một gian phòng có cửa sổ nhìn ra sông ở lầu hai. Phúc Toàn cho người mang đồ chủ nhân mua về Hầu phủ trước.

Trong lúc chờ tiểu nhị mang thức ăn lên, Thượng Gia Ngôn tựa vào cửa sổ ngắm quang cảnh đầy thơ mộng trên sông.

Dương Quý Minh yên lặng ngồi cạnh y.

Một người nhìn cảnh đẹp, một người ngắm mỹ nhân.

Đột nhiên, Thượng Gia Ngôn trông thấy một người quen đang đứng trên một con thuyền, không khỏi tỏ ra kinh ngạc.

“Ngươi nhìn gì thế?” Dương Quý Minh không bỏ lỡ kinh ngạc trong mắt y, nhìn theo.

Chỉ thấy trên một con thuyền cách đó không xa, Dương Trọng Minh và một công tử trẻ tuổi đang đứng nói chuyện ở đầu thuyền.

Dương Quý Minh cao giọng gọi: “Nhị ca!”

Ngay lập tức, Dương Trọng Minh và vị công tử kia đều ngẩng đầu nhìn sang.

Thượng Gia Ngôn không kịp ngăn cản Dương Quý Minh, chỉ đành mỉm cười tạ lỗi với người bên dưới, chẳng biết bọn họ có nhìn rõ hay không.

Không bao lâu sau, Dương Trọng Minh liền đưa bằng hữu của mình tới.

Dương Trọng Minh giới thiệu: “Vị này là Khương công tử – Khương Duyệt. Khương huynh, đây là xá đệ và đệ muội.”

“Chào Dương công tử, Dương phu nhân.”

“Khương công tử hữu lễ.” Dương Quý Minh không nhịn được, âm thầm phỉ nhổ: nữ cải nam trang thế này cũng quá qua loa, ngực không bó chặt đã đành, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi. Khương Duyệt cái gì? Chính là nữ chính Khương Duyệt Nhiên đi!

Thượng Gia Ngôn chào đón bọn họ, nói: “Nhị ca, Khương công tử, hai người đã dùng cơm chưa? Chúng ta vừa gọi chút đồ ăn, hay là ăn cùng nhau đi.”

Không đợi Khương Duyệt Nhiên mở miệng, Dương Trọng Minh đã nhận lời: “Chúng ta cũng đang định dùng bữa, cùng ăn đi.”

Vừa rồi Khương Duyệt Nhiên đã định từ chối ăn trưa với hắn, nhân sự xuất hiện của phu phu tam đệ, hắn liền mời nàng vào Kinh Hoa lâu.

Thượng Gia Ngôn đã nhận ra bầu không khí giữa hai người kia hơi kỳ quái, song vẫn giấu diếm nghi hoặc, cười nói: “Vậy thì tốt quá, mời nhị ca và Khương công tử ngồi.”

Lúc này, tiểu nhị cũng bưng thức ăn lên.

Bốn người ngồi vào chỗ, Dương Trọng Minh và Khương Duyệt Nhiên đều chỉ gắp đồ ăn trước mặt mình, nhưng đũa của Dương Quý Minh thì quét khắp bàn, không ngừng gắp đồ ăn cho Thượng Gia Ngôn. Ngay cả cá, hắn cũng chọn phần bụng, gỡ hết xương rồi mới bỏ vào bát người kia.

Ban đầu Thượng Gia Ngôn còn ngại ngùng nhìn Dương Trọng Minh và Khương Duyệt Nhiên, nhưng thấy bọn họ tỉnh bơ như thường, Dương Quý Minh thì vẫn tự nhiên gắp đồ ăn tới, y liền thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương.

Khương Duyệt Nhiên nhìn Thượng Gia Ngôn bằng ánh mắt đầy hâm mộ rồi lại liếc sang Dương Trọng Minh vẫn còn ngẩn ngơ.

Dương Trọng Minh khó hiểu hỏi: “Sao vậy, những món ăn này không hợp khẩu vị à?”

Khương Duyệt Nhiên lắc đầu, thản nhiên cười: “Không phải, đều là những món ăn ngon.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn bọn họ. Dương Trọng Minh và Khương Duyệt Nhiên lập tức né tránh ánh mắt nhau, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

Xong bữa, Dương Quý Minh nói: “Nhị ca, Khương công tử, chúng ta định đi dạo thêm một lúc, hai người có kế hoạch gì không?”

Khương Duyệt Nhiên giành nói trước: “Ra ngoài đã lâu, ta phải về phủ đây, hôm nay đa tạ hai vị khoản đãi.”

Dương Quý Minh đáp: “Khương công tử khách sáo rồi.”

Dương Trọng Minh lại bảo: “Ta tiễn ngươi.”

Khương Duyệt Nhiên rũ mắt: “Không làm phiền Dương huynh, hôm khác chúng ta lại gặp nhau.”

Dương Trọng Minh nhìn nàng rời đi trong ngơ ngẩn, trên mặt lộ ra chút ưu sầu.

Dương Quý Minh áy náy nói: “Nhị ca, vừa rồi ta không nên quấy rầy các ngươi, ngươi mau đuổi theo Khương công tử đi.”

“Không sao, ta về phủ trước, các ngươi cũng đừng về muộn quá.”

“Được, tạm biệt nhị ca.”

“Nhị ca đi thong thả.”

Dương Quý Minh nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ghế một lần nữa.

Thượng Gia Ngôn không hiểu nổi: “Ngươi cố ý nhé.”

“Ta tò mò thôi, nhìn từ xa, người đứng cạnh nhị ca không giống nam nhân.”

Khi trông thấy hai người đứng ở đầu thuyền, Dương Quý Minh liền nhớ ra em gái mình thích nhất tả cảnh hẹn hò trên sông, nên mới đoán mình đã vô tình bắt gặp nam chính và nữ chính đi hẹn hò, sau đó mới ma xui quỷ khiến gọi một tiếng “nhị ca”.

“Vậy thì ngươi càng không nên quấy rầy bọn họ, phi lễ chớ nhìn.” Thượng Gia Ngôn thở dài: “Cũng may nhị ca không so đo với ngươi đấy.”

“Cảnh Thước, ngươi không tò mò vị Khương công tử kia là ai sao?”

“Ngươi quên chính ngươi đã nói với ta chuyện nhị ca xin cho hai tên lừa đảo rồi à? Người kia hiển nhiên là Khương tiểu thư – thiên kim của Võ Nghi Bá phủ.”

“Ừm, vẻ ngoài rất được, đúng là một mỹ nữ. Nhưng ta thấy bầu không khí giữa nàng và nhị ca có gì đó không đúng lắm.”

“Thích à?” Thượng Gia Ngôn lạnh lùng nhìn hắn.

“Hả?” Thích cái gì?

Thượng Gia Ngôn khẽ “hừ” một tiếng.

Lúc này Dương Quý Minh mới hiểu ra, không khỏi hoảng hốt, vội nói: “Ta chỉ thưởng thức mỹ nhân bình thường thôi, tuyệt đối không có ý gì khác. Hơn nữa nàng là người trong lòng của nhị ca, sao ta có thể thích nàng?”

“Nếu nàng không phải người trong lòng của nhị ca, ngươi sẽ thích à?”

“Không, rất ghét.” Dương Quý Minh vội lắc đầu phủ nhận.

“Phu quân yên tâm, ta sẽ chọn mỹ nhân giúp phu quân mà.” Thượng Gia Ngôn tỉnh bơ nói.

“Cảnh Thước…” Dương Quý Minh vươn tay kéo y ngồi lên đùi mình, tỏ vẻ đáng thương: “Ngươi đừng làm ta sợ, ta chỉ muốn một mình ngươi.”

Thượng Gia Ngôn bật cười: “Người khác đều ước có nhiều mỹ nhân trái ôm phải ấp, ngươi giỏi rồi, chẳng những không cảm tạ ta, lại còn bảo ta dọa nạt ngươi. Sau này nếu có người nói ta không hiền lương thục đức, vậy đều là lỗi của ngươi.”

“Lỗi của ta, lỗi của ta. Cảnh Thước, chúng ta đi chơi tiếp hay là về phủ?”

“Tới Mặc Hương Trai xem sao.”

“Được.”

Vào hôm Đỗ di nương giao Mặc Hương Trai cho Thượng Gia Ngôn, y đã nói cho Dương Quý Minh biết. Y không muốn có khoảng cách với hắn chỉ vì chuyện cửa hàng.

Lúc ấy, Dương Quý Minh nói: “Di nương làm đúng, sau này có tiền, ta cũng giao hết cho tức phụ giữ.”

Nhớ đến lời nói đó, Thượng Gia Ngôn không khỏi mỉm cười, trong lòng vô cùng vui sướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi