NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Dương Quý Minh đưa Thượng Gia Ngôn tới nhà lão Bất Lại.

Thấy Dương Quý Minh, lão Bất Lại vội bỏ dở công việc trên tay, chạy ra đón: “Dương tam thiếu gia, ngài tới chơi à, mời ngồi mời ngồi.” Ông bưng chiếc ghế dựa lành lặn duy nhất trong nhà tới. Gần đây ông mới biết, vị Bộ khoái đã ra tay giúp mình chính là thiếu gia Hầu phủ.

Dương Quý Minh nói với ông: “Lão Bất Lại, đây là phu nhân ta, hôm nay ta dẫn y tới thưởng thức tay nghề của ông.”

“Chào Dương phu nhân.” Lão Bất Lại vội hành lễ.

Thượng Gia Ngôn gật đầu với ông rồi nhìn Dương Quý Minh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Dương Quý Minh dùng khăn tay lau mặt ghế, để Thượng Gia Ngôn ngồi xuống rồi mới kéo băng ghế dài ở góc phòng đến để ngồi.

Lão Bất Lại kích động nhìn bọn họ, ánh mắt cũng hiện lên vài phần căng thẳng.

Dương Quý Minh cười, nói: “Lão Bất Lại, cho phu nhân ta xem thử đồ ông làm một chút đi.”

“Được.” Lão Bất Lại lau tay vào cái tạp dề buộc trên người, lấy mấy món đồ vừa làm xong tới cho bọn họ xem: “Đây là một bộ trang sức bằng phỉ thúy.”

Thượng Gia Ngôn nghi hoặc nhìn bộ trang sức, cầm một chiếc lên xem thử. Từ lời nói của Dương Quý Minh và lão Bất Lại, y dễ dàng đoán ra đây là hàng phỏng chế. Nhưng quan sát một lúc lâu, y lại phát hiện cảm giác và tỉ lệ của nó đều không giống đồ giả.

Dương Quý Minh hăm hở nhìn y: “Thế nào, có nhận ra được gì không?”

Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu.

Dương Quý Minh lại ra hiệu cho lão Bất Lại, đối phương mang ra một bộ trang sức giống bộ này như đúc.

Thượng Gia Ngôn cẩn thận so sánh, lắc đầu: “Đúng là giống quá, ta không phân biệt được.”

Dương Quý Minh cười, nói: “Tay nghề của lão Bất Lại mà xếp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”

Lão Bất Lại cũng cười: “Là Dương tam thiếu gia để mắt đến ta.” Lão Bất Lại lăn lộn mấy chục năm, có nhiều quan to tới tìm ông mua bán, nhưng thực sự để mắt đến tay nghề của ông cũng chỉ có Dương Quý Minh thôi.

Sau đó, lão Bất Lại cầm một ít đồ tới cho bọn họ xem. Thượng Gia Ngôn quan sát cẩn thận, nhờ ông dạy cách phân biệt hàng thật và hàng giả. Mãi đến khi trời sẩm tối, bọn họ mới chào lão Bất Lại để ra về.

Dương Quý Minh bảo phu xe tới khu phố ăn uống ở thành Nam, đưa Thượng Gia Ngôn đi xem chợ đêm náo nhiệt.

Trong chợ, một bên là các cửa hàng ăn uống, một bên là các gánh hàng rong. Người qua kẻ lại rộn ràng, tiếng nói chuyện, tiếng chào hàng vang lên liên tiếp.

Thượng Gia Ngôn lại hỏi: “Ngươi hay tới đây lắm à?”

Dương Quý Minh trả lời: “Cũng là sau khi làm sai nha mới đến, khi tuần phố thỉnh thoảng sẽ mua vài món ăn.”

Dứt lời, hắn đưa Thượng Gia Ngôn đi qua một loạt sạp hàng. Mọi người đều thân thiện chào hỏi hắn.

Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một sạp hoành thánh.

Chủ sạp là một đôi phu phụ già. Trong sạp bố trí đơn giản, một chồng bát tô, ba chiếc bàn nhỏ nhưng lại chật kín khách hàng.

“Lý nãi nãi, cho hai tô hoành thánh thịt bò.” Dương Quý Minh cao giọng hô rồi cầm hai chiếc ghế đẩu tới, dùng khăn tay lau qua.

Có vị khách lên tiếng: “Dương tam thiếu gia, ta ăn xong rồi, ngồi ở đây đi.”

“Cảm ơn Trương thúc.”

“Không có gì.”

Trương thúc cầm bát đĩa bỏ vào thùng rửa, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngồi vào chỗ mới được ông nhường.

Khách ăn hoành thánh cùng bàn hỏi: “Dương tam thiếu gia dẫn bằng hữu tới ủng hộ Lý gia gia và Lý nãi nãi đấy à?”

“Đây là phu nhân của ta.”

Nghe thế, người đang ngồi cạnh Thượng Gia Ngôn dịch ra xa hơn một chút. Mọi người xung quanh vội nói: “Chào Dương phu nhân.”

Thượng Gia Ngôn khẽ gật đầu, hơi mỉm cười xem như đáp lại.

Lý nãi nãi quay đầu, nói: “Dương tam thiếu gia, hoành thánh xong rồi.”

Dương Quý Minh “dạ” một tiếng, đi tới bưng hai tô hoành thánh về bàn.

Dưới ánh nhìn đầy trông mong của Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn múc một thìa ăn thử.

“Thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Tay nghề của Lý gia gia và Lý nãi nãi tuyệt lắm đấy.”

Người bên cạnh cười, nói: “Sạp hoành thánh này đã ba, bốn mươi năm tuổi rồi.”

Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn không khỏi ăn thêm mấy miếng, đúng là rất ngon.

Sau khi ăn hoành thánh, Dương Quý Minh lại dắt Thượng Gia Ngôn đi thưởng thức vài món ăn vặt.

Khi ra khỏi phố ẩm thực, Thượng Gia Ngôn vươn tay sờ bụng, hình như đã căng cả lên rồi…

“Quý Minh, chúng ta đi bộ một lát, hỗ trợ tiêu hóa.”

“Được.”

Hai người đi bộ dọc theo con đường. Phúc Toàn, Hòe An ăn no cũng đi theo bọn họ, phía sau còn có cả người đánh xe.

Đi được hai con phố, khi bọn họ vừa định lên xe ngựa, đột nhiên có người hô to ở cách đó không xa: “Giết người! Giết người!”

Nghe tiếng hô, Dương Quý Minh định qua xem.

Thượng Gia Ngôn vội kéo hắn lại: “Nguy hiểm lắm.”

Phúc Toàn tiến lên nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, ta tới đó xem sao.”

Dương Quý Minh gật đầu, Phúc Toàn chạy đi nghe ngóng.

Thượng Gia Ngôn nói với Dương Quý Minh: “Ngươi không biết võ, cũng không có vũ khí phòng thân, đừng tùy tiện ra mặt, cũng không được chạy đến nơi nguy hiểm một mình. Đừng quên hôm nay ngươi đã hứa với ta làm việc phải biết chừng mực, đây cũng là một loại chừng mực đấy.”

“Ta biết rồi.” Dương Quý Minh ngoan ngoãn nghe theo.

Một lát sau, Phúc Toàn chạy về nói: “Thiếu gia, phu canh bị giết, đã có người đến nha môn báo án rồi.”

Dương Quý Minh đi qua, Thượng Gia Ngôn cũng vội vàng đi theo.

Phu canh tên là Trần Quang Minh, vừa ra khỏi cửa chuẩn bị đi gõ mõ đã bị đâm trúng tim, mất mạng.

Không lâu sau, Trương Dũng dắt một đội sai nha tới. Hắn cho người hỏi thăm dân chúng xung quanh, cũng hỏi cả Dương Quý Minh.

Nắm được tình hình, Trương Dũng liền bảo: “Quý Minh, ngươi đưa phu nhân về phủ trước đi, ngày mai tới nha môn chúng ta sẽ thảo luận thêm.”

“Được.”

Dương Quý Minh dắt tay Thượng Gia Ngôn rời đi, thấy tay y hơi lạnh bèn ra sức chà xát.

Lên xe ngựa, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi có bị dọa không?”

Thượng Gia Ngôn lắc đầu: “Chỉ là chỗ bị dao đâm quá nhiều máu, nhìn hơi rợn người.”

Dương Quý Minh thấy sắc mặt y vẫn bình thường mới yên tâm gật đầu.

Sau khi về phủ, hai người lập tức tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, vừa đến nha môn, Dương Quý Minh đã bị Hứa Nhất Hoàn gọi đi.

Hứa Nhất Hoàn hỏi: “Chuẩn bị thi đồng sinh đến đâu rồi?”

Dương Quý Minh trả lời đúng sự thật: “Tiên sinh nói, không có vấn đề gì lớn.”

Hứa Nhất Hoàn gật đầu, lại nói: “Nếu vậy, ngươi đi thăm dò vụ giết phu canh xảy ra ở thành Nam tối qua đi.”

“Dạ.”

Dương Quý Minh nhận lệnh lui ra, thấy Trương Dũng như đang chờ mình thì không khỏi giật mí mắt, trực giác cho hắn biết chuyện này có thể sẽ không đơn giản.

Trương Dũng nói: “Phu canh bị giết tối qua là Trần Quang Minh, một tên lưu manh sống cô độc không có người nhà. Gần đây có người tới chỗ chúng ta báo án, nói hắn thừa dịp gõ mõ cầm canh để đi ăn trộm. Nha môn vừa chuẩn bị phái người điều tra thì hắn đã bị giết.”

“Chuyện sẽ không đơn giản như vậy chứ?”

“Hắn trộm rất nhiều, khó tránh càng trộm lại càng to gan lớn mật.”

“Trộm phải thứ gì không nên trộm à?” Dương Quý Minh có cảm giác mình đã đoán đúng.

Quả nhiên, Trương Dũng gật đầu: “Trong tang vật có một ít cống phẩm. Nhưng dù có to gan lớn mật hơn nữa, Trần Quang Minh cũng không dám tới gia đình quyền quý ăn trộm.”

Trong phút chốc, Dương Quý Minh muốn hộc máu.

Lời này không phải đang ám chỉ cống phẩm đã lưu lạc đến nhà dân sao?

Nếu quyền quý âm thầm tuồn cống phẩm ngự ban ra ngoài, dù vì nguyên nhân gì thì cũng là trọng tội. Nếu số cống phẩm này được truyền ra từ trong cung, vậy lại càng nghiêm trọng rồi.

Dương Quý Minh đau đầu không thôi. Hắn vừa đồng ý với tức phụ, làm việc phải có chừng mực, gặp nguy hiểm nhất quyết không được can thiệp.

Trương Dũng tiếp tục nói: “Trong số chúng ta, chỉ có ngươi là con nhà quyền quý, việc này giao cho ngươi là thích hợp nhất.”

“Các ngươi đề cao ta quá, ta chỉ là một Bộ khoái thôi.”

“Cũng như vụ án của An Xương Bá phu nhân, chắc chắn ngươi sẽ xử lý được.”

“Vụ án kia chỉ là may mắn.” Nếu không nhờ An Xương Bá phủ có nội đấu, sao bọn họ có thể xử lý án kiện thuận lợi, dễ dàng.

Trương Dũng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Quý Minh, nếu đại nhân đã giao thì ngươi cứ nhận đi. Người trong nha môn sẽ tùy người thuyên chuyển.”

Dương Quý Minh im lặng cúi đầu.

“Đừng lo, còn có đại nhân nữa mà.”

Trương Dũng khuyên nhủ vài câu rồi đưa hắn đi xem khám nghiệm tử thi, đồng thời nhìn thử các tang vật thu giữ được.

“Có tổng cộng năm món cống phẩm, tất cả đều ở chỗ này, ngươi từ từ xem đi, ta còn có việc.” Trương Dũng nói rồi lập tức rời đi.

Dương Quý Minh thở dài nhìn bóng lưng hắn, rồi nhìn cống phẩm, lại thêm một tiếng thở dài.

Khi cầm cống phẩm lên quan sát, Dương Quý Minh chợt nhớ đến cách phân biệt thật – giả lão Bất Lại đã dạy cho Thượng Gia Ngôn, liền dựa vào đó để đánh giá tỉ mỉ một lần. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không phát hiện được gì, nên dứt khoát chạy tới chợ Quỷ, mời lão Bất Lại đến đây.

Lão Bất Lại nhìn qua các cống phẩm, hỏi: “Dương tam thiếu gia, mấy thứ này ở đâu mà có?”

“Không dối gạt ngươi, đây là tang vật, Hứa đại nhân bảo ta điều tra cho rõ ràng.”

“Ta không…”

“Nếu không giải quyết xong việc này thì ta sẽ xong đời đấy. Nếu ta chỉ có một mình thì cũng chẳng sao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến tức phụ và di nương của ta thôi.” Dương Quý Minh lo lắng nói.

Lão Bất Lại không dám tin, hỏi: “Nghiêm trọng thế à?”

Dương Quý Minh gật đầu: “Đây là cống phẩm, vô cùng nghiêm trọng.”

Lão Bất Lại do dự một lúc, nhìn hàng rồi do dự nói: “Ta xem cũng không chính xác lắm đâu.”

Dương Quý Minh khẽ thở dài, cảm ơn lão Bất Lại rồi đưa ông ra ngoài.

Ngày hôm đó, Thượng Gia Ngôn phát hiện Dương Quý Minh về nhà trong tình trạng mặt mày cau có.

Trong thư phòng, Dương Quý Minh cầm sách đọc một lúc lâu, nhưng một trang cũng chưa từng lật.

Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày, lấy quyển sách ra khỏi tay hắn, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy, sao lại mất hồn như thế?”

“À…” Dương Quý Minh ấp úng.

“Ngươi thích thì nói không thích thì thôi, ta chẳng thèm quản ngươi.” Thượng Gia Ngôn đập sách vào người hắn, quay lưng định bỏ đi.

Y vẫn còn chưa hết giận đâu!

Dương Quý Minh vội kéo người kia lại: “Ta nói, ta nói.”

Thượng Gia Ngôn lại bảo: “Nếu là chuyện công việc, ngươi không cần nói với ta.” Nhưng rõ ràng vẻ mặt y lại không thể hiện như vậy.

“Ta sợ ngươi lo lắng thôi mà.”

“Ngươi cau có như thế, ta có thể không lo lắng được sao?” Thượng Gia Ngôn chọc ngón tay vào trán hắn.

Dương Quý Minh kể về vụ án cho y nghe.

“Chỉ có vậy?” Thượng Gia Ngôn tức giận nhìn hắn.

“Chuyện cống phẩm, có thể lớn cũng có thể bé. Ngộ nhỡ không xử lý tốt, hậu quả sẽ không tưởng tượng được.”

“Ngươi cũng nói có thể lớn có thể bé rồi. Huống hồ người đứng đầu phủ Thuận Thiên là Hứa đại nhân, tất cả đều có Hứa đại nhân quyết định.”

“Nhưng phải điều tra việc này, mà ta lại không hề có chút manh mối nào.”

“Phương hướng của ngươi đúng rồi. Lão Bất Lại không đoán ra thì vẫn có thể tìm những cửa hàng khác, chẳng qua sẽ mất công hơn một chút mà thôi.”

Dương Quý Minh suy nghĩ: “Có thể nhờ ông chủ Lỗ giúp đỡ.”

“Ngốc chết ngươi đi.” Thượng Gia Ngôn lại chọc vào trán hắn: “Ngoan ngoãn đọc sách, đọc bù thêm nửa canh giờ.”

“Ặc…”

“Dám nói không, sẽ tăng thành một canh giờ đấy.”

“Ta đọc luôn đây.”

Dương Quý Minh vùi đầu đọc sách.

Thượng Gia Ngôn ra khỏi thư phòng, vẫy tay với Hòe An: “Xuống bếp nấu một bát cháo tổ yến đi. Đúng rồi, bỏ cả hạch đào cho hắn bổ não.”

Hòe An nghe lệnh lui xuống.

Cố ma ma đi tới: “Thiếu phu nhân, nam nhân biết về nhà buổi tối đã là tốt lắm rồi, ngài đừng tức giận.” Một mặt tức giận, một mặt lại quan tâm lo lắng cho tam thiếu gia, việc gì phải thế chứ?

Thượng Gia Ngôn sửng sốt trong chốc lát, xấu hổ nói: “Ma ma, Quý Minh không tìm người khác.”

Y vừa dứt lời, đến lượt Cố ma ma sửng sốt. Bà nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt. Thiếu phu nhân, những cái khác đều là chuyện nhỏ thôi.”

“Ma ma yên tâm, ta biết cả mà.” Thượng Gia Ngôn vẫn luôn nắm chắc trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi