NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: DL – Beta: Chi

*****

Trong khoảnh khắc giao thời giữa năm mới và năm cũ, tiếng pháo liên tục vang lên.

Sau khi ngủ dậy, lão thái quân sai người gọi mọi người tới Phúc Hỉ đường, thấy người một nhà tụ tập đông đủ, bà hài lòng nở nụ cười, sau đó mới bảo mọi người về nghỉ ngơi.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn quay về Trầm Hương viện, nhanh chóng rửa mặt rồi nằm vào trong chăn.

Dương Quý Minh hôn lên khóe miệng Thượng Gia Ngôn, nói: “Mau ngủ đi, sáng mai bận lắm đấy.”

Thượng Gia Ngôn khẽ đáp rồi lại thở dài.

“Sao vậy?”

“Ta lo cho nhị tẩu, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã tiều tụy đi nhiều.”

Dương Quý Minh hơi bồn chồn, hắn không khỏi nghi ngờ Bành Khả Tịnh đang đi con đường dành cho phu nhân nguyên phối của nam chính trong nguyên tác.

“Sao ngươi không nói gì?”

“Ta sợ ngươi hiểu lầm.”

Thượng Gia Ngôn vùi vào lồng ngực hắn, rầu rĩ nói: “Đêm nay nhìn thấy nhị tẩu tiều tụy như thế, ta thầm tiếc thay cho nàng.”

Dương Quý Minh vỗ nhẹ lưng y, nghĩ xem rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra? Chỉ vì không được trượng phu yêu thích mà trong thời gian ngắn có thể tiều tụy đến vậy? Sao hắn tin nổi chứ?

“Có vẻ như nhị tẩu bị bệnh, không biết có nghiêm trọng không, nàng nói phải chờ tới mồng hai mới được mời đại phu tới xem bệnh.”

Dương Quý Minh nghĩ thầm, bệnh như thế nào? Lẽ nào trong truyện tức phụ cũng bị bệnh, vì bệnh nên mới có kết cục như vậy? Nhưng không phải mấy ngày trước y vừa đi khám sao? Hay do đại phu kia không đủ trình độ, không khám ra bệnh?

Hắn nghĩ có lẽ nên mời Thái y hoặc Trần đại phu của thôn Vân Tế tới khám xem sao.

“Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?”

“Nghe, nhưng đang ghen.”

Thượng Gia Ngôn khẽ cười thành tiếng, cọ vào ngực hắn: “Thôi, mau ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”

Sáng hôm sau, Hòe An đứng bên ngoài gọi hai người dậy, Phúc Toàn ra cửa viện đốt pháo trúc.

Thượng Gia Ngôn cố gắng mở mắt, vươn tay lay Dương Quý Minh: “Dậy thôi.”

Dương Quý Minh giãy giụa trong chăn ấm một lúc mới chậm chạp rời giường mặc quần áo. Thượng Gia Ngôn đứng dậy theo, bước chậm hơn hắn một bước.

Hai người nhanh chóng sửa soạn rồi đi chúc tết các trưởng bối trong phủ. Lúc trở lại Trầm Hương viện đã là giữa trưa.

Qua trưa, nắng chiếu vừa phải, trời ấm không gió.

Dương Quý Minh sai Phúc Toàn dọn ghế ra sân viện, kéo Thượng Gia Ngôn cùng nằm phơi nắng.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Thượng Gia Ngôn rúc vào lòng Dương Quý Minh, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Dương Quý Minh vẫy tay với Hòe An: “Đi lấy một tấm chăn lại đây.”

“Dạ.” Hòe An đáp, vội vào nhà lấy chăn.

Dương Quý Minh nhẹ nhàng đắp chăn cho Thượng Gia Ngôn rồi tiếp tục bảo Hòe An tới thư phòng lấy sách trên bàn ra.

Không lâu sau, Dương Quang đến viện, gọi to: “Tam…”

Dương Quý Minh không khỏi nhíu mày, đè thấp giọng: “Hừ, nói nhỏ thôi.”

Dương Quang thoáng sửng sốt, thấy dáng vẻ tam tẩu rúc vào lòng tam ca liền chép miệng.

Thượng Gia Ngôn mơ màng mở mắt, bắt gặp Dương Quang thì ngơ ngác mất một lúc, y cố gắng khiến bản thân tỉnh táo rồi đứng dậy nói: “Tứ đệ đến đấy à.”

“Quấy rầy tam tẩu nghỉ trưa, mong tẩu thứ lỗi.”

“Vào trong phòng ngồi đi.” Thượng Gia Ngôn mời hắn vào nhà nói chuyện.

Dương Quang liếc nhìn sắc mặt Dương Quý Minh, không sợ chết nói: “Tam tẩu, hình như tam ca không chào đón ta thì phải.”

Thượng Gia Ngôn mỉm cười: “Tam ca ngươi vẫn thường nói với ta rằng tứ đệ vừa hiểu chuyện vừa hài hước.”

“Hóa ra trong mắt tam ca, ta lại tốt như vậy.” Dương Quang cười ha ha đi theo sau Thượng Gia Ngôn vào nhà chính.

Dương Quý Minh cũng đành đứng dậy đi vào nhà.

Dương Quang nói với bọn họ: “Năm nay là lần đầu tiên tam tẩu mừng năm mới tại phủ, từ sáng sớm mẹ ta đã bắt đầu nhắc chuyện này, bảo ta qua xem có gì giúp được không.”

“Khiến nhị thẩm phiền lòng rồi, không biết nhị thẩm có gì muốn dặn dò?”

“Mẹ ta nói trước khi tới chúc tết các thúc thẩm, tam ca tam tẩu đã đi chúc tết Đỗ di dương, thể hiện lòng hiếu thảo với mẹ ruột, người làm nhị thẩm như mẹ ta cũng hiểu và muốn dành lời khen.”

“Có những lời này của nhị thẩm, ta cũng yên lòng hơn rồi.” Thượng Gia Ngôn rót một tách trà cho Dương Quang: “Thay bọn ta cảm ơn nhị thẩm đã thông cảm.”

Phía bên kia, từ khi được Đỗ di nương đưa về Bồ Hà viện, Phương di nương liền ở luôn tại đây.

Đại phu nhân từng hỏi về chuyện này, khi ấy, Đỗ di nương bất bình trả lời: “Để Phương di nương ở lại chỗ ta, dù sao vẫn tốt hơn ở Trầm Hương viện.”

Thanh Nhi sau khi châm trà xong cho hai vị di nương liền uyển chuyển cúi đầu, lui ra ngoài.

Khóe miệng Đỗ di nương cong cong, bà hài lòng, cười nói: “Thanh Nhi ngày càng có phong thái của tỷ tỷ năm đó.”

Phương di nương nói: “Tâm trạng của ngươi có vẻ tốt, là vì tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đã tới à?”

“Đúng vậy, ta tưởng phải chạng vạng bọn họ mới đến, không ngờ vừa tới chủ viện xong, cả hai liền tới thẳng chỗ ta.”

“Tam thiếu phu nhân cũng là người chu đáo.” Phương di nương cười lạnh: “Tứ phu nhân vừa trở về, ngũ phu nhân đã chạy sang phe bà ta rồi.”

“Ngươi điên mười tám năm nhưng vẫn biết rất nhiều chuyện.”

“Trước khi được cưới về, tứ phu nhân đã tới Hầu phủ một lần. Ta nhớ rõ trong bữa tiệc hôm đó, bà ta đã âm thầm châm ngòi khiến hai vị quý nữ mâu thuẫn rồi làm to chuyện. Lúc ấy ta mới vào cửa nên không dám nói gì.”

“Nào có ai trong phủ này là đèn cạn dầu, hai ta càng không phải.”

“Đúng vậy, kẻ hại chết con ta còn chưa bắt được.” Phương di nương hơi híp mắt: “Vú nuôi kia sao rồi, bao giờ ngươi cho ta gặp bà ta?”

“Đêm nay.”

“Vậy thì tốt, nếu ngươi vẫn không sắp xếp, ta sẽ nghi ngờ ngươi lừa ta.”

“Yên tâm, bây giờ hai ta đã bị trói chặt trên một con thuyền rồi.”

Đúng lúc này, một nha hoàn đứng bên ngoài cao giọng thông báo: “Hồng Diệp tỷ tỷ đến!”

Phương di nương lập tức làm rối búi tóc của mình, ngồi xổm ở trong góc liên tục nức nở. Bạch Bình bước vào trong nhà, hung dữ đứng bên cạnh Phương di nương.

Hồng Diệp bước vào, thấy Đỗ di nương đang bình thản uống trà, còn Phương di nương đang ngồi xổm trong góc run rẩy, nhìn qua có vẻ Bạch Bình đang nghe lệnh Đỗ di nương ức hiếp Phương di nương.

Hồng Diệp là một nhị đẳng nha hoàn bên cạnh đại phu nhân. Nàng đi đến trước mặt Đỗ di nương, tươi cười hành lễ rồi nói: “Đỗ di nương, đại phu nhân mời ngài sang.”

“Được.”

Đỗ di nương đứng lên, Bạch Bình lập tức theo sau bà.

Lúc ra cửa, Hồng Diệp quay đầu lại nhìn Phương di nương, bà đang nhìn quanh với ánh mắt trốn tránh, xem ra thật sự bị hoảng sợ.

Ngày mồng hai, vợ chồng Dương Quý Minh, Thượng Gia Ngôn và chi thứ nhất cùng tới Võ Ninh Hầu phủ chúc tết, sau đó hai người tách riêng tới Thượng phủ.

Lúc này, Thượng Gia Ngôn mới phát hiện bầu không khí trong phủ hình như hơi kỳ lạ.

Thượng Kính Trình hỏi Dương Quý Minh vài câu về tiến độ học tập, nghe được câu trả lời thì vừa lòng gật đầu. Thượng phu nhân ân cần hỏi han Thượng Gia Ngôn, thấy cuộc sống của con trai rất tốt, bà cũng tươi cười hơn với con rể.

Thượng Gia Ngôn nhìn về phía Thượng Gia Thụ cùng Tề Ngọc Trăn nãy giờ vẫn yên lặng không lên tiếng, mỉm cười hỏi: “Tiểu Duệ đâu, sao không thấy nó?”

Tề Ngọc Trăn nói: “Chúng ta vừa đi chúc tết nhà mẹ đẻ của ta về. Lúc trên xe ngựa, khỉ con kia nghịch ngợm quá, giờ đang nằm trong phòng ngủ rồi, để ta dẫn nó tới.”

“Đại tẩu, không vội, trẻ con mà, cứ để nó ngủ thêm một lát.”

“Vẫn là nhị thúc thương nó.”

“Giờ ta chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, sao có thể không thương nó được?” Thượng Gia Ngôn cười nói.

Mặt Tề Ngọc Trăn tái đi, nàng cười lạnh nói: “Nhanh thôi sẽ không chỉ có một đứa nữa rồi.”

Nhìn tình cảnh trước mắt, sao Thượng Gia Ngôn có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản thân y cũng choáng váng.

Thượng phu nhân cũng không tươi cười nữa, bà nói: “Ngôn Ngôn, con và đại tẩu cùng đi xem Tiểu Duệ đã dậy chưa đi.”

“Vâng.” Thượng Gia Ngôn đáp.

Tề Ngọc Trăn do dự vài giây rồi cũng đáp “vâng”, cùng Thượng Gia Ngôn cáo lui.

Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Ngôn rời đi, ngượng ngùng ngồi lại sảnh chính Thượng phủ.

Thượng phu nhân cười nói: “Quý Minh, uống trà đi.”

“Dạ.” Dương Quý Minh bưng chén trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ, cảm thấy đứng ngồi không yên.

Thượng phu nhân hỏi: “Quý Minh, các con đã tới Võ Ninh Hầu phủ rồi chứ?”

Dương Quý Minh đặt chén trà xuống, trả lời: “Vâng, sáng sớm nay con và tức phụ đã đi Võ Ninh Hầu phủ chúc tết rồi.”

Thượng phu nhân cũng cảm thấy xấu hổ, đây là năm đầu tiên con rể tới chúc tết, bà không thể để mặc hắn. Nhưng với tình cảnh ban nãy, cách tốt nhất bà có thể nghĩ tới là để Thượng Gia Ngôn và Tề Ngọc Trăn cùng đi xem Thượng Duệ. Thứ nhất là để tách con dâu trưởng ra tránh để con rể chứng kiến chuyện xấu hổ nhà bọn họ, thứ hai nữa là cũng để con thứ khuyên nhủ con dâu.

Thượng phu nhân cũng uống một ngụm trà, thuận miệng hỏi: “Bình thường Quý Minh thích uống trà gì?”

“Trà nào cũng được ạ, Cảnh Thước uống gì, con uống cái đó.”

“Vậy ngươi thích ăn gì?”

“Con không khó ăn, hiện giờ đều ăn theo Cảnh Thước.”

“Khẩu vị của Ngôn Ngôn có thay đổi gì không, hiện tại thích ăn gì?”

“Y thích ăn cá, ngày trước là cá hầm ớt, cá hấp, cá kho, gần đây y hay ăn canh cá trích đậu hũ, còn có cá quế chiên xù (*), cứ là cá thì món gì y cũng thích.”

(*) Hình minh họa:

Cá hầm ớt



Cá hấp



Cá kho



Canh cá trích đậu hũ



Cá quế chiên xù



Thượng phu nhân khẽ cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Dương Quý Minh cũng thêm phần dịu dàng: “Ngôn Ngôn từ nhỏ đã thích ăn cá, nhưng lại rất sợ xương cá, nên chỉ chọn ăn phần bụng cá ít xương hoặc chỗ không xương.”

“Nhạc mẫu yên tâm, sau khi Cảnh Thước gả cho con chưa từng hóc xương cá.”

“Ừ.” Thượng phu nhân vừa lòng gật đầu: “Uống trà, uống trà đi.”

“Dạ.” Dương Quý Minh lại nâng tách trà lên uống một ngụm.

Cuối cùng bọn họ cũng chờ được đến lúc người hầu tới bẩm báo: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Thượng phu nhân lập tức sai hạ nhân gọi mọi người tới dùng bữa.

Dương Quý Minh ngồi xuống cạnh Thượng Gia Ngôn, lúc này mới cảm thấy yên lòng, tập trung gỡ xương cá cho y.

Sau khi ăn xong, không đợi Dương Quý Minh lên tiếng, Thượng Gia Ngôn đã ngỏ lời cáo lui.

Trên đường về phủ, Thượng Gia Ngôn rầu rĩ nói: “Quý Minh, hình như ta hại đại tẩu rồi.”

“Sao lại nói vậy?”

“Có một nha hoàn trèo lên giường đại ca, còn có thai nữa.”

“Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi?”

“Nha hoàn kia tên Hồng Ngọc.”

“Hồng Ngọc là ai?”

“Là người trước kia mẫu thân chuẩn bị làm của hồi môn cho ta, sau đó đã bị ta đuổi về Thượng phủ.”

Lúc này Dương Quý Minh mới nhớ ra: “À, hóa ra là nha hoàn đó.”

Thượng Gia Ngôn cười khẽ, vừa vui vì Dương Quý Minh không nhớ rõ nha hoàn kia, vừa buồn phiền vì không ngờ nha hoàn mình đưa về lại trèo lên giường đại ca.

“Tuy hôm nay đại tẩu không nói gì, nhưng chỉ e là cũng có oán hận với ta.”

“Sao có thể trách ngươi chứ? Là do nha hoàn kia có ý đồ muốn trèo lên giường đại ca, chỉ trách đại ca sơ ý bị ả ta mê hoặc, mà đại tẩu cũng không cẩn thận đề phòng.”

“Gặp phải chuyện như vậy, trong lòng đại tẩu cũng rối bời.” Thượng Gia Ngôn khẽ thở dài, lại nghĩ tới Bành Khả Tịnh: “Còn cả nhị tẩu nữa, không biết nhị ca và Khương tiểu thư có còn liên lạc không.”

“Trước đừng động tới chuyện của bọn họ.” Nhắc tới Bành Khả Tịnh, Dương Quý Minh liền nhớ bọn họ vẫn còn chuyện quan trọng chưa làm: “Chúng ta vòng tới phủ Từ thái y một chuyến đã.”

“Từ thái y nào?”

“Chính là vị thái y đã xem bệnh cho cháu gái lão Bất Lại.”

“À, vừa vặn trong xe còn một phần lễ.” Thượng Gia Ngôn chỉ cho rằng Dương Quý Minh muốn đi cảm ơn thay lão Bất Lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi