NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Kỳ thi mùa xuân diễn ra như thường lệ, từ thi Hội đến thi Đình, các thí sinh phải vượt qua năm cửa, chém sáu tướng để lọt vào tam giáp.

Hồ Hải Dương đỗ Trạng nguyên, Dương Trọng Minh trở thành Thám hoa, sai dịch báo tin vui lần lượt chạy đến Võ Mục Hầu phủ hai lần.

Cổng lớn Hầu phủ đốt hai đợt pháo, người đến chúc mừng nườm nượp, trong phút chốc, Dương gia trở thành đại gia tộc huy hoàng nhất chốn kinh kỳ.

Dương Quý Minh đã bắt tay vào công cuộc nấu rượu, nhiều lần điều chỉnh, độ rượu càng lúc càng cao. Hắn đóng gói một vò, đặt tên là rượu Trầm Hương, dâng lên phủ Nội Vụ.

Tam giáp đầu bảng cưỡi ngựa dạo phố, dân chúng đều chạy ra xem.

Thượng Gia Ngôn ngồi trong phòng có cửa sổ nhìn ra mặt phố trên Nghiễm Lai lâu, mời Bành Khả Tịnh cùng tới để chứng kiến ngày trọng đại.

Chiêng trống từ xa tới gần, Bành Khả Tịnh sốt ruột đứng trước cửa sổ. Thượng Gia Ngôn cũng tới bên cạnh nàng.

Dương Quý Minh rót cho mình một chén trà, thầm nghĩ: trong sách, nhị ca là Trạng nguyên đấy. Nhất định vì giữa đường nhảy ra một Hồ tiên sinh, thế nên đầu bảng biến thành hạng hai, hạng hai lại tụt xuống hạng ba. Mà người vốn đứng thứ ba, có lẽ vì tuổi đã lớn nên vẫn giữ được vị trí của mình.

“Đến rồi, đến rồi!” Bành Khả Tịnh kích động nhìn phu quân Thám hoa của mình cưỡi ngựa dạo phố.

Dương Quý Minh đến bên cửa sổ, cùng nhìn với bọn họ. Dương Trọng Minh ngẩng đầu, mỉm cười với ba người. Hồ Hải Dương cũng ngẩng đầu lên, còn vẫy tay với họ.

Đoàn người ngựa dạo phố đi qua, nhưng Bành Khả Tịnh vẫn dõi mắt nhìn theo.

Dương Quý Minh thu hồi tầm mắt, đột nhiên bắt gặp một hình bóng hơi quen ở cửa sổ trà lâu bên đường, thầm nghĩ: hơi giống nữ chính nhỉ!

Hai ngày sau, đại quân chính phạt phía Tây thắng trận trở về, Thái tử tự dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón, dân chúng cũng ùa ra đường để hoan hô.

Ở trong gian phòng tương tự hôm trước, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đang ngồi xem đại quân vào thành. Đoàn người vô cùng khí thế, hơn hẳn buổi dạo phố của Trạng nguyên.

Đột nhiên, một Tướng quân cao to cưỡi ngựa đi ngay sau Đại tướng quân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hắn bỗng chốc lộ ra rất nhiều cảm xúc.

Kinh ngạc, vui mừng, nghi hoặc và phiền muộn.

Thượng Gia Ngôn nao nao, cũng nhìn hắn bằng ánh mắt chứa đầy ngạc nhiên.

Đối phương đi qua trà lâu, song vẫn liên tục quay đầu nhìn lại như trước. Dương Quý Minh muốn không phát hiện cũng khó. Sau khi đoàn quân biến mất khỏi tầm mắt, hắn thuận miệng hỏi: “Đây đều là thuốc hạ thân cận của Đại tướng quân nhỉ?”

“Đại quân đóng ở ngoài thành, những người được vào thành một là cận vệ của Đại tướng quân, hai là sắp được thụ phong ban thưởng.” Thượng Gia Ngôn vừa nói, vừa ngồi xuống trước bàn, nhấc tay rót hai chén trà.

Dương Quý Minh đóng cửa sổ, cũng ngồi xuống, xấu hổ nói: “Nghe nói đêm nay Hoàng Thượng mở tiệc tẩy trần cho Đại tướng quân ở trong cung, những gia tộc có tước vị và các quan viên tam phẩm trở lên đều có thể đưa người nhà đến tham dự. Ta vô dụng, không thể đưa ngươi đi được.”

Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi chưa dự tiệc trong cung bao giờ à?”

“Chưa.” Dương Quý Minh lắc đầu.

“Phụ thân được thừa kế tước Hầu, chúng ta có thể tham gia.”

Dương Quý Minh hơi sửng sốt, nói: “Lát nữa về ta sẽ hỏi phụ thân.” Tiệc tùng hoàng cung trọng đại, hắn cũng muốn mở mang tầm mắt một lần.

Vì thế, sau khi trở lại Hầu phủ, Dương Quý Minh liền đi hỏi Dương Chính Nghĩa về vấn đề này.

Dương Chính Nghĩa hơi ngạc nhiên, thở dài: “Trước đây ngươi luôn gây chuyện thị phi, ta lo ngươi sẽ gặp rắc rối nên mới không đưa ngươi đi cùng.”

“Phụ thân, lần này con và tức phụ có thể vào cung dự tiệc không?”

“Có thể. Sau khi vào cung phải biết giả câm vờ điếc, đừng gây chuyện lung tung đấy.”

“Dạ, đa tạ phụ thân.”

Được Dương Chính Nghĩa đồng ý, Dương Quý Minh liền trở lại Trầm Hương viện chuẩn bị với Thượng Gia Ngôn.

Từ nhỏ Thượng Gia Ngôn đã được vào cung dự tiệc nên không hưng phấn như người nọ, chỉ chú tâm chuẩn bị quần áo cho hai người, tránh thất lễ trước đám đông.

Sau khi vào cung, Dương Quý Minh đè nén kích động muốn đi thăm thú khắp nơi, ngoan ngoãn ngồi cạnh tức phụ.

Bành Khả Tịnh cười, nói với Thượng Gia Ngôn: “Gia Ngôn, còn một lúc nữa mới đến giờ nhập tiệc, ta đưa ngươi đi gặp Thái tử phi trước nhé.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu, dặn dò Dương Quý Minh: “Ta và nhị tẩu đi bái kiến Thái tử phi, ngươi để ý một chút.”

“Yên tâm đi.”

Dương Quý Minh nhìn Thượng Gia Ngôn rời đi. Dương Trọng Minh cười khẽ: “Hai người các ngươi đúng là ân ái ngọt ngào.”

“Nhị ca và nhị tẩu hiện giờ cũng rất tốt.” Dương Quý Minh đột nhiên nhớ đến bóng người âm thầm quan sát vào hôm Dương Trọng Minh cưỡi ngựa dạo phố, muốn hỏi nhưng nghĩ lại vẫn thấy không nên nhiều lời.

“Ta với tẩu tử ngươi tương kính như tân, hơn nữa ta cũng phải cảm ơn ngươi đã khuyên nhủ và cảnh tỉnh.”

“Thấy ca tẩu hòa thuận, đệ đệ cũng vui vẻ trong lòng.”

Dương Trọng Minh thấy Dương Quý Minh thay đổi theo chiều hướng tốt cũng rất hài lòng, nói: “Trước kia ngươi toàn lêu lổng với đám công tử bột, để hôm nay ta đưa ngươi đi làm quen với vài người bạn mới.”

Dương Quý Minh đột nhiên thay đổi sắc mắt, vội hỏi: “Nhị ca, ngươi biết người kia không?”

Dương Trọng Minh nhìn theo tầm mắt hắn, trông thấy một vị Tướng quân trẻ tuổi, bèn đáp: “Không.”

Điền Hâm đi tới trước mặt Thượng Gia Thụ: “Thượng huynh, nhiều năm không gặp, huynh có khỏe không?”

Thượng Gia Thụ hơi cảm khái: “Đúng là đã nhiều năm không gặp. Hiền đệ bỏ bút tòng quân, chiến công hiển hách, ngu huynh kính nể.”

Điền Hâm nhìn hắn, dáng vẻ như muốn nói lại thôi. Thượng Gia Thụ liền đưa đối phương ra một góc vắng người nói chuyện.

“Thượng huynh, nhị công tử đã thành thân rồi à?”

“Đúng vậy.” Thượng Gia Thụ biết tình cảm Điền Hâm dành cho Thượng Gia Ngôn, nhưng năm đó Điền Hâm chỉ là một thư sinh nghèo, Thượng gia sao có thể gả Thượng Gia Ngôn cho hắn được.

“Không biết nhị công tử gả cho ai?”

“Con cháu Hầu gia, đệ phu toàn tâm toàn ý với xá đệ, phu phu bọn họ tình cảm mặn nồng.” Nói chung, Thượng Gia Thụ rất ưng đệ phu này.

Điền Hâm lại nhíu mày: “Thượng huynh, hôm nay ngu đệ tùy tiện hỏi thăm, nghe được không ít tin tức liên quan đến Dương tam thiếu gia kia.”

“Lời đồn trên phố không đáng tin đâu.”

Thái độ bảo vệ rõ ràng của Thượng Gia Thụ khiến Điền Hâm kinh ngạc, cũng làm cuộc đối thoại này khó có thể kéo dài.

Dương Quý Minh thấy Điền Hâm nói chuyện với Thượng Gia Thụ xong liền ra ngoài một mình, lòng hơi do dự muốn đi theo.

“Ngươi đi đâu đấy?” Dương Trọng Minh giữ hắn lại, không yên lòng với người đệ đệ lần đầu dự tiệc trong cung này.

“Ta… đi nhà xí.”

“Ta đi cùng ngươi.”

Dương Trọng Minh đứng dậy bước đi, Dương Quý Minh ngơ ngẩn tụt lại phía sau một bước.

Lúc Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh bái kiến Thái tử phi trở về, Điền Hâm vừa vặn đi tới.

“Thượng nhị công tử, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Điền Hâm hơi phức tạp.

“Là Điền đại ca thật à, khi đại quân vào thành, ta còn tưởng là mình hoa mắt.”

“Mấy năm nay Thượng nhị công tử vẫn ổn chứ?”

“Ta mọi mặt đều tốt. Ngược lại là Điền đại ca, chinh chiến ngoài biên ải gian lao vất vả, nguy hiểm trùng trùng.”

“Vẫn giữ được mạng.” Điền Hâm có rất nhiều điều muốn nói với y, nhưng cũng biết tất cả những lời ấy đều không nên nói: “Thượng nhị công tử…”

“Đệ muội quen vị Tướng quân này à?” Bành Khả Tịnh lo bọn họ nói chuyện với một Tướng quân lâu sẽ khiến người khác đàm tiếu, tranh thủ lên tiếng cắt lời Điền Hâm.

“Nhị tẩu, Điền đại ca là bằng hữu của đại ca ta, thật không ngờ Điền đại ca sẽ trở thành một Tướng quân.” Thượng Gia Ngôn cười nhẹ: “Điền đại ca, chúng ta về chỗ đây.”

Bành Khả Tịnh và Thượng Gia Ngôn tiếp tục đi về phía trước. Điền Hâm kinh ngạc đứng tại chỗ, một lúc sau mới quay đầu nhìn theo bóng dáng y.

Sau góc tường, Dương Trọng Minh kéo Dương Quý Minh đi.

“Chẳng phải ngươi muốn tìm nhà xí sao, nhanh lên.”

“Nhị ca, ta không đi nhà xí với ngươi đâu, ta về chỗ ngồi đây.”

“Lát nữa Thánh giá đến, phải ngồi một lúc mới được đứng lên, tranh thủ đi luôn bây giờ đi.”

Ra khỏi nhà xí, Dương Quý Minh chợt trở nên bình tĩnh.

Dương Trọng Minh nói: “Ta thấy đệ muội không có ý gì với người nọ đâu, ngươi không thể sinh tâm nghi ngờ, như thế sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi.”

“Ta biết.” Là có người mơ ước tức phụ hắn!

Không lâu sau, Hoàng đế mang theo hậu phi giá lâm, buổi tiệc tẩy trần long trọng chính thức bắt đầu.

Rượu ngon, món đẹp, ca múa linh đình, đúng là cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Ba chén rượu xuống bụng, Đại tướng quân Trương Cẩm Lương lên tiếng: “Hoàng Thượng, rượu này không tồi, còn mạnh hơn loại rượu mạnh nhất thần được uống ở biên quan.”

Hoàng đế cười, nói: “Rượu ngon Trẫm sai Nội Vụ phủ chọn từ dân gian đấy.”

Tổng quản phủ Nội Vụ An Bình nhận một cặp ngọc trai cỡ lớn do Đỗ di nương sai người đưa đến, lập tức đáp lời: “Bẩm vạn tuế gia, rượu này là do một vị công tử của Võ Mục Hầu phủ dâng lên, nghe nói là chính hắn tự tay chưng cất.”

Hoàng đế nhìn về phía Võ Mục Hầu, hơi sửng sốt, hỏi: “Là nhi tử thứ mấy của Dương Chính Nghĩa?”

“Bẩm vạn tuế gia, là Tam công tử Dương Quý Minh.”

“Là người cưới thứ tử của Thượng Kính Trình à?”

“Bẩm vạn tuế gia, đúng là hắn.”

Hoàng đế gật đầu, cười nói: “Dâng rượu ngon thế, đáng được khen thưởng.”

An Tổng quản “vâng” một tiếng.

Dưới chỗ ngồi, Dương Quý Minh chăm sóc Thượng Gia Ngôn càng thêm chu đáo. Y muốn uống nước, chén đã lập tức đến tay, độ ấm còn vô cùng vừa vặn. Y muốn ăn gì đó, hoa quả điểm tâm liền được đưa tới trước mặt, đều là những món y rất thích ăn.

Thượng Gia Ngôn cảm thấy ngày càng có nhiều ánh mắt bắn đến chỗ mình, không khỏi nhỏ giọng nói với Dương Quý Minh: “Ngươi đừng chăm sóc ta nhiều quá.”

“Ừ.” Dương Quý Minh rất nghe lời.

Thượng Gia Ngôn phát hiện tâm trạng của hắn không tốt: “Có phải thấy chán rồi không?”

“Không phải, hơi mệt.”

“Cố chịu một lát, chờ Thánh giá rời đi, chúng ta sẽ nói với phụ thân một tiếng rồi quay về Hầu phủ.”

“Không cần, lát nữa ta sẽ lấy lại tinh thần.”

Dương Trọng Minh ngồi bên cạnh vỗ nhẹ cánh tay Dương Quý Minh, ý bảo bọn họ chú ý một chút, đầu cả hai đã ghé sát vào nhau rồi.

Vài thiên kim lần lượt biểu diễn ngự tiền. Trong số tần, phi cũng có người bộc lộ tài năng. Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, tiếng ngợi khen triền miên không dứt. Nụ cười trên mặt Hoàng đế chưa bao giờ tan đi.

Sau khi Thánh giá rời đi, nhiều người bắt đầu lôi kéo làm quen, nói chuyện.

Dương Quý Minh thấy Dương Chính Nghĩa tới chỗ Thượng Kính Trình, bèn dắt Thượng Gia Ngôn qua.

“Bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, đại ca, đại tẩu.”

“Quý Minh và Ngôn Ngôn đến rồi à, vừa lúc có thể tâm sự với mẫu thân các ngươi một lát.” Thượng Kính Trình gật đầu với bọn họ rồi quay sang nói với Dương Chính Nghĩa: “Quý Minh trưởng thành hơn rất nhiều, giờ cũng được xem như người đọc sách rồi, thông gia thật biết cách dạy con.”

Dương Chính Nghĩa cười: “Quý Minh có thể có ngày hôm nay, ít nhiều là nhờ con dâu ở bên đốc thúc, thông gia khéo dạy con mới phải.”

Hai vị phụ thân thổi phồng lẫn nhau.

Thượng phu nhân thấy Dương Chính Nghĩa như có chuyện muốn nói riêng với Thượng Kính Trình, lập tức bảo Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Ta đưa hai con đi gặp mấy vị phu nhân có giao tình với Thượng gia nhé.”

“Dạ.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đi theo Thượng phu nhân, Thượng Gia Thụ và Tề Ngọc Trăn cũng đi ra chỗ khác.

Dương Chính Nghĩa liền nói với Thượng Kính Trình: “Ta có một chuyện muốn nhờ thông gia giúp đỡ.”

“Chuyện của Thám Hoa lang à?”

“Con thứ hai của ta là người rất có chủ kiến, không muốn ta nhúng tay vào. Hôm nay ta đến tìm ông thông gia, là vì tứ đệ Dương Chính Bằng.”

Thượng Kính Trình hơi trầm ngâm, nói: “Dương tứ gia đã ở trong danh sách chờ bổ sung vào chỗ trống, kiên nhẫn một thời gian tự nhiên sẽ được bổ nhiệm.”

“Nghe nói…”

“Ông thông gia.” Thượng Kính Trình đột nhiên cắt lời: “Triều đình tổ chức thi tuyển quan viên địa phương đều đặn, mỗi năm một đợt nhỏ, ba năm một đợt lớn, chức quan bị trống chờ bổ sung ở đâu cũng có.”

Dương Chính Nghĩa đã hiểu ý đối phương. Thực ra ông không muốn nhờ vả Thượng Kính Trình chuyện lão tứ, nhưng mẫu thân cứ nhất quyết đòi ông giúp. Giờ có những lời này, ông cũng đã có lý do từ chối lão thái quân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi