NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Ngoài cổng thành, Đỗ Bảo Thừa dẫn hai gia phó tới đón Đỗ di nương. Bọn họ đi về phía mấy hộ vệ cưỡi ngựa, hỏi: “Có phải người của Võ Mục Hầu phủ ở kinh thành không?”

“Đúng rồi.”

“Tại hạ Đỗ Bảo Thừa, đến đón trưởng tỷ về nhà.”

Dương Quý Minh xuống ngựa, những người khác xuống theo, xe ngựa đằng sau cũng dừng lại.

Cửa xe mở ra, Đỗ di nương nhìn về phía Đỗ Bảo Thừa.

“Đại tỷ!” Đỗ Bảo Thừa mừng rỡ gọi Đỗ di nương.

Đỗ di nương nhìn kỹ đối phương, hai mắt ngấn lệ, gọi: “Tứ đệ.”

Khi bà rời khỏi Tô Châu, Đỗ Bảo Thừa mới mười ba tuổi.

Đỗ di nương dùng khăn tay lau nước mắt, lên tiếng giới thiệu: “Đây là tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân của Hầu phủ.”

Dương Quý Minh ôm quyền hành lễ, Đỗ Bảo Thừa lập tức đáp lễ.

Đỗ di nương lại nói: “Về nhà trước đi.”

Ở Tô Châu, dù Đỗ gia không phải danh gia vọng tộc nhưng cũng vô cùng giàu có. Xe ngựa đến trước cổng phủ nhà họ Đỗ, Đỗ lão thái gia tự dẫn già trẻ gái trai trong phủ ra ngoài tiếp đón.

Bạch Bình và Hòe An lần lượt xuống xe rồi đứng chờ ở sau xe ngựa.

Thượng Gia Ngôn ló mặt ra, nhìn đám người đứng ngay cửa phủ, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Dương Quý Minh, để hắn đỡ mình xuống xe.

Đỗ di nương xuống sau cùng, Dương Quý Minh vươn tay đỡ bà.

Đỗ lão thái gia tiến lên mấy bước, nhìn Đỗ di nương bằng ánh mắt đầy xúc động, run giọng gọi: “Bảo Châu.”

Đỗ di nương nhìn ông, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào lên tiếng: “Cha.”

Xa cách hai mươi năm, cha con hai người ôm nhau khóc rống.

Đại lão gia Đỗ Bảo Đức lên tiếng: “Cha, Bảo Châu, vào trong đi, ngoài phủ nhiều người vây xem lắm.”

Đỗ lão thái gia nghẹn ngào: “Vào trong trước đã, giờ trong nhà có nhiều người lắm, cha bảo bọn chúng bái kiến con.”

Trong phòng khách, Đỗ lão thái gia nhất quyết bảo Đỗ di nương ngồi ghế chủ nhà. Đỗ di nương một mực chối từ, ngồi xuống ghế đầu bên trái.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn chào Đỗ lão thái gia rồi cũng lần lượt ngồi xuống cạnh Đỗ di nương.

Đỗ lão thái gia kích động nhìn Dương Quý Minh: “Trước đây chỉ nghe tin của tam thiếu gia qua thư, hôm nay được gặp mới thấy tam thiếu gia đúng là đạo mạo đường hoàng, tam thiếu phu nhân cũng vô cùng sang quý. Tốt, tốt, tốt.”

Dương Quý Minh cũng nói: “Trước kia thường nghe di nương nhắc đến ngoại công, hôm nay được gặp mới thấy ngoại công quả là khôi ngô uy vũ, gươm quý không bao giờ cùn.”

Đỗ lão thái gia vuốt râu cười thành tiếng, âm thanh sang sảng, vô cùng mạnh mẽ.

Lão thái gia có tất cả bốn người con trai và hai người con gái, cháu trai cháu gái lại càng đông. Ông tự giới thiệu họ hàng cho Dương Quý Minh.

Nhận thân xong, Đỗ lão thái gia liền bảo con dâu trưởng dẫn bọn họ tới phòng nghỉ. Vì thế, đại phu nhân nhà họ Đỗ, Đường thị tự dẫn bọn họ tới Xuân Tuyết viên.

Xuân Tuyết viên là khu nhà mới xây của Đỗ gia, ngói đen tường trắng, lầu cao đình rộng, đường rợp bóng cây, cầu cong nước chảy… khắp nơi khắp chốn đều toát lên vẻ tao nhã của Giang Nam và sự giàu có của Đỗ gia.

Thu xếp phòng nghỉ cho bọn họ xong, Đường thị lên tiếng: “Nhà trước đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho đại cô, biểu thiếu gia và biểu thiếu phu nhân, đại cô nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa khai tiệc ta sẽ cho người đến mời.”

Đỗ di nương nói: “Đại tẩu, chúng ta không gặp hơn hai mươi năm rồi, hay là tẩu ở lại trò chuyện với ta đi.”

Đường thị cười: “Được.”

Dương Quý Minh liền nói: “Di nương và đại cữu mẫu ôn chuyện, chúng con xin phép lui xuống trước.”

Đỗ di nương mỉm cười, gật đầu: “Ừ, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi.”

Phòng của Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn rộng rãi và thoáng đãng, tinh tế lại xa hoa, đẹp hơn phòng ở Hầu phủ đến mấy lần.

Thượng Gia Ngôn bảo Hòe An canh ở bên ngoài, nhỏ giọng nói với Dương Quý Minh: “Quý Minh, tứ thúc về kinh từ năm ngoái, Tri phủ kế tiếp của Tô Châu cũng mới bị đổi vào hai tháng trước. Nếu lời của những người ở trong khách điếm là thật, có lẽ…”

“Ta biết, Tri phủ thay đổi nhưng tình trạng không khác gì, nguồn gốc của vấn đề rất có thể xuất phát từ bản địa. Hy vọng Đỗ gia không dính líu quá sâu.” Thương hộ cấu kết quan viên, quan viên bao che cho nhau gì gì đó… Dương Quý Minh chỉ mong chuyện hắn lo lắng nhất đừng xảy ra.

Thượng Gia Ngôn vỗ nhẹ lên má hắn: “Giờ mọi thứ chỉ là suy đoán, đừng lo lắng quá.”

Dương Quý Minh nắm lấy tay y, cọ mặt lên: “Đỗ gia giàu sang có tiếng, dễ khiến người ta ghen tị, ta sẽ tìm cơ hội khuyên nhủ ngoại công kín đáo một chút.”

“Ừ.” Thượng Gia Ngôn rút tay về.

Hai người chuyện trò một lát, một lúc sau, có người tới bẩm báo: “Sảnh trước chuẩn bị khai tiệc, mời biểu thiếu gia và biểu thiếu phu nhân qua.”

Thượng Gia Ngôn chỉnh lại y phục của cả hai, dắt theo Hòe An và Tử Ngọc đi dự tiệc, để Tử Lan ở lại trông coi hành lý vừa mang vào phòng.

Trên bàn tiệc đều là những món ăn tinh xảo, đẹp đẽ. Dù Dương Quý Minh từng có kinh nghiệm dự yến tiệc đón Đại tướng quân tẩy trần, nhưng khi trông thấy bàn tiệc phong phú này cũng phải giật mình.

Hai người được hạ nhân đưa đến bàn chủ nhà. Dương Quý Minh được bố trí ngồi cạnh Đỗ lão thái gia, Đỗ di nương ngồi bên cạnh Thượng Gia Ngôn, bốn vị lão gia còn lại ngồi theo thứ tự.

Đại lão gia Đỗ Bảo Đức nâng chén với Dương Quý Minh, hắn cũng vội kính rượu bốn vị cữu cữu của mình.

Đỗ lão thái gia cười, nói: “Đừng chỉ uống rượu, ăn nhiều chút đi.”

“Dạ, đa tạ ngoại công.”

Dương Quý Minh vẫn gắp thức ăn cho Thượng Gia Ngôn như ngày thường, nhặt xương cá, bóc vỏ tôm, động tác vô cùng thành thạo.

Người nhà họ Đỗ, cả chủ nhân lẫn hạ nhân đều sợ đến ngây người. Đỗ di nương nhìn mãi thành quen, chuyên chú thưởng thức món ngon quê nhà. Mà dù Đỗ gia có phản ứng gì, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vẫn rất thỏa mãn với bữa cơm này.

Cơm nước xong xuôi, Đỗ lão thái gia về phòng nghỉ ngơi, bốn vị phu nhân vây quanh Đỗ di nương nói chuyện. Huynh đệ tỷ muội nhà họ Đỗ mời Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn cùng chơi.

Nói là chơi, thật ra chỉ là tìm một chỗ khác để chuyện trò.

Bọn họ lên thuyền, xuôi theo dòng nước đến một mảnh vườn.

Hạ nhân cho thuyền cập bến, đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà họ Đỗ lên bờ trước, một người đi trước dẫn đường, người còn lại thì đứng cạnh bến, chờ đệ đệ muội muội lần lượt rời thuyền rồi mới đi ở phía sau.

Dương Quý Minh lên bờ, quay đầu định đỡ Thượng Gia Ngôn, nào ngờ vừa mới vươn tay đã phát hiện người theo sau là một biểu muội chứ không phải tức phụ của mình. Hắn rút tay lại ngay lập tức, tỉnh bơ đứng ở một bên.

Biểu muội đơ ra trong khoảnh khắc, cười khẽ rồi vịn tay nha hoàn để lên bờ.

Vẻ mặt Thượng Gia Ngôn rất khó coi. Lúc đi tới đầu thuyền, y còn lườm Dương Quý Minh. Người kia cười ngượng, vươn tay đỡ lấy y.

Lên bờ, phát hiện vạt áo Dương Quý Minh hơi lệch, y liền nhẹ nhàng chỉnh lại cho hắn. Mọi người đều kinh ngạc nhìn bọn họ, dường như không ngờ họ sẽ thân mật như thế ở chỗ đông người.

Thượng Gia Ngôn buông tay, theo Dương Quý Minh tới phía trước. Y muốn cho đám huynh đệ tỉ muội nhà họ Đỗ biết, đừng hòng nhòm ngó nam nhân của mình.

Trở lại Xuân Tuyết viên, Thượng Gia Ngôn mệt mỏi duỗi người. Dương Quý Minh buồn cười ôm y nằm xuống nghỉ ngơi: “Sao hôm nay lại ghen tuông thế?”

“Đám biểu muội của ngươi đều nhìn ngươi như nhìn thịt mỡ ấy, nếu ta không để ý, ngươi sẽ bị các nàng xơi luôn.” Cứ nghĩ đến là Thượng Gia Ngôn lại bực mình.

Dương Quý Minh hôn nhẹ lên trán y, dịu dàng nói: “Ngày mai chúng ta tự đi chơi.”

“Ừ.”

Hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ra ngoài dạo chơi, chỉ dẫn theo Lâm Diệu Huy cùng Hòe An.

Sau khi đi hết một vòng phố phường náo nhiệt, bọn họ liền ghé vào một trà lâu để nghỉ chân.

Thượng Gia Ngôn nhìn xuống dưới lầu qua cửa sổ của quán trà: “Không dứt được cái đuôi kia à?”

Dương Quý Minh rót trà, lơ đễnh nói: “Đi theo từ lúc chúng ta ra khỏi Đỗ phủ đến giờ, thôi thì cứ để bọn chúng theo đi.”

Thượng Gia Ngôn cầm chén trà lên ngửi thử, nhấp một ngụm nhỏ, nói: “Bình bích loa xuân này là thượng phẩm, nhưng so với trà trong Đỗ phủ hôm qua thì vẫn kém rất nhiều.”

“Nếu ngươi thích, chúng ta sẽ mang một ít về kinh.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu.

Không lâu sau, Đỗ nhị thiếu gia Đỗ Hoằng Nghị đã tươi cười đi tới: “Biểu đệ, biểu đệ muội, ta ngồi đây có được không?”

Dương Quý Minh làm động tác mời: “Hoằng Nghị biểu ca, mời ngồi.”

Sau khi ngồi xuống, Đỗ Hoằng Nghị liền lấy chén sạch tự rót trà cho mình, nói: “Ta đi tuần quán ở gần đây, vô tình thấy biểu đệ và biểu đệ muội đi vào trà lâu nên mới lên gọi một tiếng, tiện hỏi các ngươi có cần người dẫn đường không, biểu ca sẽ đưa các ngươi đi chơi quanh Tô Châu.”

Dương Quý Minh liền đáp: “Được biểu ca dẫn đường là vinh hạnh của chúng ta, nhưng ta sợ làm mất thời gian của biểu ca.”

Đỗ Hoằng Nghị cười: “Biểu đệ và biểu đệ muội mới tới Tô Châu, giới thiệu cảnh đẹp Tô Châu cho các ngươi cũng là chính sự.”

Dương Quý Minh nói: “Vậy xin làm phiền Hoằng Nghị biểu ca.”

Đỗ Hoằng Nghị đưa bọn họ đi nghe bình đàn, ăn đồ ngon, lên cầu nhỏ ngắm nước chảy.

Vui chơi suốt cả ngày trời, đến khi trở về Đỗ phủ, Đỗ Hoằng Nghị cũng không nhắc tới chuyện gì khác. Điều này khiến Dương Quý Minh thấy hơi bất ngờ.

Nghe nói bọn họ đã về phòng, Đỗ di nương liền ghé qua thăm.

Thượng Gia Ngôn đỡ Đỗ di nương ngồi xuống ghế: “Sao di nương lại tự qua đây, ngài cứ sai người gọi một tiếng, chúng con sẽ tới ngay mà.”

Đỗ di nương cười, nói: “Các con ra ngoài vui chơi cả ngày chắc chắn sẽ rất mệt, nên ta tự tới.”

Dứt lời, bà liếc nhìn hạ nhân đang đứng một bên.

Thượng Gia Ngôn gật đầu với Hòe An, Hòe An liền ra hiệu cho những người khác cùng đi ra ngoài.

Đỗ di nương nói: “Hôm nay mấy huynh đệ của ta đều dắt theo tức phụ tới để nói với ta về chuyện thừa kế.”

Dương Quý Minh bật cười: “Gia đình bình thường còn tranh giành từng li từng tí, huống hồ Đỗ gia giàu có nhiều tiền, không tranh gia sản mới là kỳ quái.”

Đỗ di nương lại nói: “Đại cữu của con là con trai trưởng do vợ cả sinh, cũng là đại ca ruột thịt của ta, ba huynh đệ còn lại đều là con vợ lẽ. Nhưng đại ca chỉ có một người con vợ cả, dòng dõi hơi đơn bạc.”

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Di nương muốn giúp đại cữu à?”

Đỗ di nương khẽ lắc đầu, nói: “Hiện tại giờ ta chỉ quan tâm đến các con thôi.”

Dương Quý Minh cũng bảo: “Di nương, ngài rời khỏi Tô Châu hai mươi năm rồi, bây giờ người nhà họ Đỗ thế nào, ngài làm sao hiểu được. Mấy chuyện rắc rồi phức tạp này, ngài đừng nên dính vào thì hơn.”

Đỗ di nương bình tĩnh nhìn Dương Quý Minh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thượng Gia Ngôn lo lắng quan sát mẫu tử bọn họ, cũng hơi căng thẳng trong lòng.

Thật lâu sau, Đỗ di nương mới nói: “Ta đã nói rồi, giờ ta chỉ quan tâm đến các con thôi. Nếu Đỗ gia có vấn đề, mà vấn đề này lại ảnh hưởng đến tương lai của con, con không cần để ý, cứ thẳng tay mà làm.”

Bấy giờ Dương Quý Minh mới nhận ra lời nói của mình dễ khiến di nương hiểu lầm. Hắn vội bảo: “Di nương nghĩ nhiều rồi, chẳng qua con cảm thấy Đỗ gia phân tranh là một phiền phức thôi.”

Đỗ di nương thở dài, nói với Dương Quý Minh: “Mấy năm nay đại cữu con luôn lo chuyện buôn bán thay ngoại công. Nếu Đỗ gia phạm tội, người đầu tiên bị tóm sẽ là đại cữu của con. Nhị cữu con mải mê du sơn ngoạn thủy, nhưng mấy người con trai của ông ta cũng không phải đèn cạn dầu. Tam cữu con ngu si tự phụ, khó thành châu báu. Ngược lại, tứ cữu của con vừa biết đối nhân xử thế lại giỏi xử lý công việc.”

Dương Quý Minh hỏi: “Nói vậy, di nương xem trọng tứ cữu?”

Đỗ di nương lại lắc đầu, nói: “Tứ cữu con khôn ngoan khéo léo, nói năng hành động đều cẩn thận. Nhưng giống như con nói, ta không gặp bọn họ hai mươi năm rồi, tất cả tin tức đều ở trên mặt giấy, sự thật ra sao ta cũng không chắc được.”

Dương Quý Minh lại bảo: “Nếu thế, di nương đừng quan tâm nữa. Nếu lại có người đến tìm ngài nói mấy chuyện phiền phức này, ngài cứ dứt khoát từ chối đi.”

Đỗ di nương gật đầu: “Các con nghỉ ngơi đi, ta về phòng đây.”

“Di nương đi thong thả.”

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Thượng Gia Ngôn mới lên tiếng nhắc nhở Dương Quý Minh: “Những cái nên nói và không nên nói, di nương đều đã nói rồi.”

“Ta biết, di nương tự có quyết định của mình, không phải cái gì cũng nói với ta. Nhưng những gì bà nói, vừa vặn chứng thực tin tức mà Đào ca mới thăm dò được.”

Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Nghỉ ngơi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi