NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tiệc mừng thọ của Tề phu nhân mời rất nhiều danh gia vọng tộc có tiếng ở chốn kinh kỳ. Trước khi bữa tiệc diễn ra một ngày, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đã cùng nhau trở về Hầu phủ. Hai người mang lễ vật của Thượng phu nhân tới vấn an đại phu nhân. Nhưng đại phu nhân không hề lộ diện, trực tiếp sai Lưu ma ma mời bọn họ về.

Lưu ma ma đi đến trước mặt Thượng Gia Ngôn, hành lễ xong bèn nói: “Tam thiếu phu nhân, mấy ngày nay đại phu nhân phiền lòng vì chuyện của nhị thiếu gia, nên ngài và tam thiếu gia cứ về trước đi, sáng mai hãy tới.”

Thượng Gia Ngôn ôn hòa nói: “Được, nhờ Lưu ma ma chăm sóc mẫu thân giúp chúng ta.”

“Dạ.” Lưu ma ma tự tiễn bọn họ ra cổng viện chính.

Trên đường trở về Trầm Hương viện, Dương Quý Minh nhỏ giọng nói: “Lưu ma ma còn coi trọng ngươi hơn cả ta nữa.”

Thượng Gia Ngôn cười khẽ: “Đều là công của ngươi đấy. Vì ngươi coi trọng ta nên bọn hạ nhân mới kính trọng ta hơn.”

Dương Quý Minh ôm vai y, ghé sát lại, thì thầm: “Do ngươi lợi hại cả thôi.”

Lúc ở trong phủ, bọn họ tương đối thân mật, đám hạ nhân đi ngang thấy nhiều cũng đã thành quen.

Sau khi hai người trở lại Trầm Hương viện, Cố ma ma liền báo lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Cố ma ma nói: “Chuyện nhị thiếu gia muốn cưới bình thê không có nhiều người biết, lão thái quân hạ lệnh cấm lan truyền rồi.”

Dương Quý Minh cười lạnh: “Đúng là lão thái quân sẽ không đồng ý.”

Cố ma ma lại nói: “Lão thái quân bảo trừ khi bà chết, nếu không trong phủ này không một ai được cưới bình thê. Mặt khác, đại phu nhân cũng nói sẽ không để con trai mình cưới tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ, kể cả làm thiếp cũng không được.”

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Thái độ của nhị tẩu thế nào?”

Cố ma ma lộ vẻ thâm sâu: “Nhị thiếu phu nhân nói, nhị thiếu gia thích là được.”

Thượng Gia Ngôn hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn nói câu kia: “Chuyện của nhị ca nhị tẩu, chúng ta không thể nhúng tay.”

Cố ma ma liên tục gật đầu: “Thiếu phu nhân nói đúng, việc này không đến phiên ngài và tam thiếu gia can thiệp.”

Thượng Gia Ngôn tiếp lời: “Ma ma, ngươi căn dặn người trong viện, bảo bọn họ cẩn thận, đừng để người khác nắm thóp.”

Cố ma ma đáp: “Vâng, thiếu phu nhân yên tâm, ta hiểu rồi.”

Dương Quý Minh chỉ im lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.

Hôm sau, ngoài tứ phu nhân La thị và lục tiểu thư Dương Uyển Linh, những người khác đều tụ họp ở Phúc Hỉ đường để vấn an lão thái quân rồi mới lên đường tới Tề phủ.

Lão thái quân tính giờ, chờ mọi người đi hết mới nói với thị nữ bên cạnh: “Mời tứ phu nhân và lục tiểu thư đến đây đi.”

Bên kia, Dương Quý Minh ngồi chung xe ngựa với Thượng Gia Ngôn.

Thượng Gia Ngôn tìm một tư thế thoải mái, dựa vào ngực Dương Quý Minh, mềm giọng nói: “Yến hội nào cũng là một màn tranh tài khoe sắc, một buổi xem mắt trá hình.”

“Ừ.”

“Nhớ quản con mắt của ngươi cho tốt, dám nhìn loạn, ta sẽ về Thượng phủ ở thật cho xem.”

“Trừ ngươi, những người khác không thể lọt vào tim ta.”

Thượng Gia Ngôn cười thành tiếng, nói: “Chỉ biết dỗ ta thôi.”

“Ta nói thật mà, không tin ngươi sờ thử xem.” Dương Quý Minh cầm tay y, đặt nhẹ lên ngực trái của mình.

Thượng Gia Ngôn đánh yêu hắn: “Ba hoa bốc phét.”

Khi đoàn xe của Võ Mục Hầu phủ đến cửa nhà họ Tề, xe ngựa của những khách khác đã đỗ đầy đường phố.

Trên bàn tiệc, nam nữ ngồi riêng, Dương Quý Minh quyết đoán kéo Thượng Gia Ngôn tới chỗ đám bạn lêu lổng của mình.

Một đám thiếu gia chơi bời trác táng thành quen, vừa thấy Thượng Gia Ngôn bỗng trở nên đàng hoàng, thậm chí còn có phần khách sáo.

Dương Quý Minh âm thầm giơ ngón cái, bằng hữu còn rất nể mặt mình.

“Giới thiệu với các ngươi, đây là phu nhân của ta, Thượng Gia Ngôn.” Dương Quý Minh thoải mái nói.

Mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.

Thượng Gia Ngôn mỉm cười gật đầu với bọn họ: “Thường nghe Quý Minh nhắc đến các vị, nói các vị đều là bạn tốt của hắn.”

“Chào tẩu tẩu.”

“Chào đệ muội, tam tử cũng thường khoe với chúng ta rằng đã cưới được vợ hiền.”

“Chào tam tẩu, chúng ta đã từng gặp trên du thuyền vào Tết Nguyên Tiêu đấy.”

Đám người ta một câu ngươi một câu, vui vẻ vây quanh Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, cho thấy thiện ý lớn nhất của mình.

Thượng Gia Ngôn mỉm cười nhè nhẹ nhưng đôi mắt cong cong, khiến Dương Quý Minh cũng mát mặt.

Cách đó không xa, Thượng Gia Thụ nhìn bọn họ, không khỏi cười theo.

Tề đại thiếu gia Tề Ngọc Thịnh đi tới chỗ Thượng Gia Thụ, nhìn theo ánh mắt hắn, không khỏi mỉm cười, nói: “Gia Ngôn là người có phúc, Dương Quý Minh cũng thế.”

Thượng Gia Thụ gật đầu, lại bảo: “Ta thấy hôm nay khách khứa không ít đâu.”

“Toàn mấy gia tộc có quan hệ thông gia như chúng ta mà. Ngươi cưới muội muội của ta, phu nhân ta là nữ nhi của Định Quốc Công, đệ đệ ngươi gả vào Võ Mục Hầu phủ, muội muội của phu nhân ta cũng gả vào Võ Mục Hầu phủ.”

“Đúng vậy, để ý mới thấy đều là quan hệ thông gia.”

Tề Ngọc Thịnh thấy xung quanh không có ai, thấp giọng nói: “Ngươi ở đây để ý Gia Ngôn và Dương Quý Minh nhé, đừng cho bọn họ rời đi.”

“Sao vậy?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết thôi.”

Thượng Gia Thụ hơi nhíu mày, nhìn về phía Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Liên quan gì đến hai người bọn họ?”

Tề Ngọc Thịnh ngẫm nghĩ, nói: “Có thể nói là liên quan, cũng có thể nói là không.”

Nghe vậy, Thượng Gia Thụ không hỏi thêm gì nữa.

Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Thượng Gia Thụ nghe được vài lời bàn tán.

Lục tiểu thư của phủ Võ Nghi Bá chưa thành thân mà đã mang thai. Hắn còn đang nghi hoặc, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đã đi tới đây rồi.

Thượng Gia Ngôn lên tiếng: “Đại ca đang nghĩ gì mà tập trung thế?”

Thượng Gia Thụ lạnh lùng nói: “Lục tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ có quan hệ gì với các ngươi?”

Thoáng chốc, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đều sửng sốt ra mặt.

Thượng Gia Ngôn hỏi: “Sao đại ca lại hỏi thế, đại ca nghe được tin gì à?”

“Nghe được vài lời đồn đại, nói lục tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ chưa thành thân mà đã có thai.” Thượng Gia Thụ nhìn về phía Dương Quý Minh bằng ánh mắt có phần nguy hiểm.

Thượng Gia Ngôn khiếp sợ, vội hỏi: “Đại ca nghe được ở đâu, lúc nào?”

“Vừa nghe, là hai cái gã sai vặt nói chuyện với nhau.”

Thượng Gia Ngôn ra hiệu cho Hòe An, người kia lập tức đi hỏi thăm tình hình cụ thể.

Thượng Gia Thụ nghiêm mặt hỏi: “Quý Minh, có phải ngươi đã làm chuyện có lỗi với Ngôn Ngôn không?”

Thượng Gia Ngôn tranh trả lời: “Không liên quan gì đến Quý Minh.”

Dương Quý Minh cũng nói: “Đại ca hiểu lầm rồi, không phải ta.”

Thượng Gia Thụ nhìn bọn họ bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Thượng Gia Ngôn lại nói: “Chúng ta đi Tô Châu từ tháng năm, giờ đã là tháng tám, ba tháng nay không hề có mặt ở kinh thành.”

Thượng Gia Thụ hơi trầm ngâm, vẫn chưa hết nghi ngờ: “Vừa rồi Tề Ngọc Thịnh đã nói chuyện sắp xảy ra có thể có liên quan đến các ngươi, còn bảo ta trông chừng các ngươi nữa đấy.”

Thượng Gia Ngôn giật mình rồi cũng hiểu ra mọi chuyện: “Thì ra là thế.”

Dương Quý Minh và Thượng Gia Thụ hai miệng một lời: “Là thế cái gì?”

Thượng Gia Ngôn nói: “Việc Khương lục tiểu thư lộ chuyện mang thai hẳn không phải ngẫu nhiên. Cứ chờ mà xem, kịch hay vẫn còn chưa hết đâu.”

Thượng Gia Thụ hơi nhíu mày: “Các ngươi theo ta đi chào nhạc mẫu rồi trở về Hầu phủ đi.” Tuy không rõ nội tình nhưng hắn vẫn lo cho hai người bọn họ.

Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Đại ca không cần lo lắng, không liên quan đến chúng ta đâu, hơn nữa việc này cũng không tổn hại đến chúng ta.”

Thượng Gia Thụ do dự một lát mới bảo: “Thôi được rồi, vậy các ngươi ở cùng ta đi, đừng chạy lung tung, cũng không được nói linh tinh gì cả.”

Dương Quý Minh nhỏ giọng bảo Thượng Gia Ngôn: “Đại ca nói y hệt ngươi kìa.”

Thượng Gia Ngôn bĩu môi: “Điều đó cho thấy ta quan tâm ngươi, đại ca quan tâm chúng ta.”

Thượng Gia Thụ ở một bên chứng kiến vẻ mặt sinh động và giọng điệu mềm mại của Thượng Gia Ngôn, không khỏi càng thêm tin tưởng những gì mẫu thân đã nói.

“Ở Thượng phủ và Võ Mục Hầu phủ thì không nói, nhưng ở phủ nhà người khác, các ngươi cũng nên ý tứ một chút.”

“Dạ.” Cả hai đồng thanh đáp, còn ăn ý kéo dài âm cuối.

Lúc này, Tề Ngọc Trăn tìm tới, gọi bọn họ cùng đi gặp Tề phu nhân.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hành lễ với Tề phu nhân. Đối phương khen bọn họ vài câu, những phu nhân gần đó cũng nói mấy lời tốt đẹp.

Dù Thượng Gia Ngôn là con vợ cả của nhà họ Thượng, nhưng vì uống thuốc mang thai nên chỉ có thể gả đi. Đó cũng là lý do khiến đám phụ nhân gia đình quyền quý chưa từng coi y ra gì, còn chẳng bao giờ thèm liếc y.

Với Thượng Gia Ngôn còn như thế, với Dương Quý Minh đương nhiên càng không cần phải nói. Một đứa con vợ lẽ, không học vấn không nghề nghiệp, có gì đáng để quan tâm?

Sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Dương Quý Minh phát hiện tâm trạng Thượng Gia Ngôn tốt hơn trông thấy.

Hắn chuyển bánh hoa quế đến chỗ Thượng Gia Ngôn tiện vươn tay, nhỏ giọng hỏi: “Có gì mà vui thế?”

“Những người từng khinh thường chúng ta, giờ đã phải ngước nhìn chúng ta rồi, điều đó cho thấy ngươi rất có tiền đồ.”

“Dù sao ta cũng làm quan, còn là quan không nhỏ.”

Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt: “Mới lục phẩm, đừng kiêu ngạo. Đại ca ta đã là quan tứ phẩm lâu rồi.”

“Không dám so với đại cữu ca, không sánh được.”

Thấy Thượng Gia Ngôn đã ăn đến miếng bánh hoa quế thứ hai, Dương Quý Minh bèn đẩy đĩa ra xa một chút, khiến y tức giận lườm sang.

Bên này, hai người ngồi trong góc khuất nhỏ to tình tứ.

Bên kia, thất tiểu thư Võ Nghi Bá phủ sơ ý giẫm phải váy mình, kéo theo cả lục tiểu thư cùng ngã xuống.

Tề phu nhân vội sai hạ nhân đưa họ tới sương phòng thay quần áo, còn mời một nữ đại phu tới xem sao.

Nữ đại phu kia vừa xuất hiện, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn liền nhận ra.

Phùng Lan Lan kiểm tra cho hai vị tiểu thư nhà họ Khương xong, lập tức báo với Tề phu nhân và Võ Nghi Bá phu nhân: “Lòng bàn tay trái của Khương thất tiểu thư bị trầy da chút ít, nhưng không có gì đáng lo.”

Bên cạnh có vị quý phụ nói: “Chúng ta đều thấy Khương lục tiểu thư bị Khương thất tiểu thư xô ngã, nhìn nguy hiểm quá, liệu nàng ấy có bị thương tổn gì không?”

Phùng Lan Lan trả lời: “Khương lục tiểu không bị thương, chỉ hơi đau do té ngã, một lát nữa sẽ tốt thôi.”

Dứt lời, không ít người ở đây thay đổi sắc mặt.

Tề phu nhân nhẹ nhàng thở ra: “Tốt quá, không sao thì tốt.”

Khương Duyệt Nhiên và Khương Tuyết Nhiên ra khỏi sương phòng, áy náy xin lỗi Tề phu nhân nhận.

Tề phu nhân từ ái nói: “Làm các ngươi hoảng sợ, chủ nhà ta đây phải tạ lỗi với các ngươi mới đúng chứ.”

Võ Nghi Bá phu nhân mỉm cười: “Sợ bóng sợ gió một hồi thôi, hôm nay là ngày lành của thọ tinh, chúng ta mau trở lại bữa tiệc đi.”

Bành Khả Xu, đại thiếu phu nhân nhà họ Tề bỗng lên tiếng: “Mẫu thân, hôm nay ngài là thọ tinh, ngài quay lại bàn tiệc trước đi, để con chăm sóc hai vị Khương tiểu thư cho.”

“Được.” Tề phu nhân mỉm cười, mời Võ Nghi Bá phu nhân cùng đi với mình.

Dương Quý Minh đảo mắt nhìn người có mặt trên bàn tiệc, nhỏ giọng nói: “Hai tiểu thư của Võ Nghi Bá phủ không quay lại.”

Thượng Gia Ngôn liền bảo: “Võ Nghi Bá phu nhân và Tề phu nhân quay lại cùng nhau, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, điều này cho thấy hai vị tiểu thư nhà họ Khương không sao hết.”

“Ừ.”

Thượng Gia Ngôn hơi nhíu mày: “Không biết tại sao Phùng đại phu lại đến đây.”

“Nàng là nữ đại phu, đến đây thăm khám có gì không đúng?”

“Tuy nữ y không nhiều lắm, nhưng mấy vấn đề lông gà vỏ tỏi như trầy da xổ mũi, nữ quyến thế gia đều có nữ y quen thuộc của riêng mình.”

“Ý của ngươi là, sự xuất hiện của Phùng đại phu rất kỳ lạ?”

Thượng Gia Ngôn gật đầu nhẹ đến gần như không nhìn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi