NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hôm sau, vừa đến Hình bộ, Dương Quý Minh đã cảm thấy bầu không khí ở đây rất nặng nề.

Kiểm giáo Hồng Hiểu Bác nhanh chân đi về phía hắn, thân thiết nói: “Dương đại nhân, tối qua xảy ra một vụ án lớn, trực tiếp kinh động đến Hoàng thượng, Hoàng thượng hạ chỉ Hình bộ và Đại Lý tự cùng điều tra.”

Dương Quý Minh vừa đi vừa hỏi: “Án lớn gì vậy?”

Hồng Hiểu Bác phóng đại: “Thành Quốc Công chết bất đắc kỳ tử, thất khiếu chảy máu, tử trạng khủng bố.”

Dương Quý Minh hơi nhíu mày, nói: “Đa tạ Hồng Kiểm giáo đã báo, ta đi gặp đại nhân trước đã.”

Dứt lời, hắn nhanh chóng tới thư phòng thường dùng để xử lý việc công của Hứa Nhất Hoàn.

Hồng Hiểu Bác nhổ một ngụm nước bọt, nhìn theo bóng Dương Quý Minh, thầm mắng: “Công tử bột, đắc ý cái gì, chẳng qua có gia thế tốt mà thôi!”

Hai nha dịch vừa vặn đi qua, một người trong đó cười, nói: “Hồng Kiểm giáo không cần bất bình, nghe Hồ Thị lang bảo, Hứa đại nhân có ý giao vụ án của Thành Quốc Công cho Dương đại nhân xử lý đấy.”

Hồng Hiểu Bác vui sướng khi người gặp họa: “Ồ? Vậy có thể chờ xem Dương Quý Minh mất mặt rồi.”

Chờ Hồng Hiểu Bác đi xa, nha dịch còn lại mới lên tiếng: “Hồng Kiểm giáo có thù oán với Dương đại nhân à?”

Nha dịch đáp lời Hồng Hiểu Bác khi nãy ám chỉ: “Hồng Hiểu Bác làm Kiểm giáo mười năm, sắp có cơ hội lên làm Chủ sự, đột nhiên Dương đại nhân đến, kết quả Hồng Kiểm giáo vẫn là Hồng Kiểm giáo, ngươi nói hắn có hận không?”

“Thì ra là vậy.”

Hai nha dịch tiếp tục đi về phía trước.

Bên kia, Hứa Nhất Hoàn thấy Dương Quý Minh tới thì lập tức nói về vụ án của Thành Quốc Công cho hắn nghe.

Thành Quốc Công Mã Ngọc Xuyên thê thiếp thành đàn, con nối dõi cũng nhiều, nhưng con vợ cả duy nhất lại chết trẻ trong một lần bắt cướp.

Từ khi thế tử của Thành Quốc Công qua đời, trong phủ Quốc Công liền xảy ra tranh quyền đoạt vị, tranh đến ngươi chết ta sống, dùng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu xấu xa.

Hứa Nhất Hoàn nói với Dương Quý Minh: “Thời trẻ, Thành Quốc Công cũng vô cùng oai phong lẫm liệt, là một đấng hào kiệt vang danh. Nhưng hình như sau khi vợ cả qua đời, ông ta bắt đầu đắm chìm trong tửu sắc, liên tiếp cưới tiểu thiếp, nam nữ đều không chê.”

Dương Quý Minh kinh ngạc nói: “Trung niên mất vợ, tự mình sa đọa sao?”

“Không biết, nhưng cũng có thể.” Hứa Nhất Hoàn thở dài: “Từ khi thế tử chết trẻ, Thành Quốc Công phủ lại càng xuống dốc không phanh.”

Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, nói: “Vụ án của Thành Quốc Công cần điều tra từ bên trong phủ Quốc Công mới được.”

Hứa Nhất Hoàn gật đầu: “Ngươi dẫn theo vài người tới phủ Quốc Công một chuyến đi.”

“Dạ.”

Sau khi nhận lệnh, Dương Quý Minh lập tức gọi vài nha dịch tới phủ Quốc Công.

Lúc này, phủ Quốc Công đã bố trí xong linh đường, bắt đầu có khách tới phúng viếng.

Bước vào, Dương Quý Minh đảo mắt nhìn những người chịu tang đứng trong linh đường. Có người mặt không đổi sắc, có người chùi son, còn có người cong môi mỉm cười.

“Dương tam thiếu gia à? Không, phải gọi là Dương đại nhân mới đúng.”

“Mã nhị thiếu gia, ta phụng lệnh Hứa đại nhân Hình bộ Thượng thư tới tìm hiểu tình hình.”

Mã Dực Nghiêm khách sáo nói: “Dương đại nhân, mời sang phòng bên nói chuyện.”

Dương Quý Minh liền bảo: “Để ta thắp cho Quốc Công gia một nén hương đã.”

“Được.” Mã Dực Nghiêm tự tay đưa ba nén hương cho hắn.

Sau khi cúng bái, Dương Quý Minh bèn theo Mã Dực Nghiêm sang phòng bên, cùng đi với bọn họ còn có những thiếu gia khác.

Mã Dực Huy là một trong những hồ bằng cẩu hữu lúc trước của Dương Quý Minh. Hắn đi đến trước mặt người kia, nói: “Dương tam, gia phụ chết thảm. Ngươi nhất định phải điều tra ra hung thủ.”

Dương Quý Minh khẽ gật đầu, nghiêm mặt bảo: “Hình bộ và Đại Lý tự đều cố gắng hết sức, nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân cái chết của Quốc Công gia.”

Nét mặt của Mã Dực Huy cứng đờ trong chớp mắt, sau đó gật đầu nói: “Xin kính nhờ các vị.”

Lúc này, người của Đại Lý tự cũng tới.

Thượng Gia Thụ thấy Dương Quý Minh ở đây thì hơi sửng sốt, nói với hắn: “Ta đến chậm một bước, có hỏi được gì chưa?”

Dương Quý Minh đáp: “Ta cũng mới tới, còn chưa bắt đầu hỏi thăm mọi người.”

Thượng Gia Thụ gật đầu, nhận quyền chủ động một cách tự nhiên.

Về phần Dương Quý Minh, đại cữu ca đã ở đây, hắn bèn tự động lùi về phía sau một bước.

Thượng Gia Thụ nói: “Gọi tất cả những người đã gặp Quốc Công gia hôm qua lên đây.”

Mã Dực Nghiêm lên tiếng, bảo gã sai vặt đi thông báo.

Không lâu sau, sảnh chính phòng bên đã có một đàn oanh yến ùa vào.

Đám tiểu thiếp của Thành Quốc Công mỗi người một câu, thi nhau đùn đẩy, lại ra sức đổ tội cho nhau. Các thiếu gia cùng tiểu thư trong phủ cũng nhao nhao nói chuyện.

Thượng Gia Thụ khẽ nhíu mày, lia ánh mắt tới Thượng Gia Văn đang đứng ở góc phòng, bảo: “Tam đệ, ngươi lên đây.”

Trong phút chốc, mọi người chợt trợn mắt há hốc miệng. Kinh ngạc qua đi, lúc này bọn họ mới nhớ ra nam thiếp mới cưới của thế tử xấu số nhà mình chính là con trai của Thượng Kính Trình, cũng là đệ đệ của vị Thiếu khanh Đại Lý tự đang đứng trước mặt đây.

“Đại ca, nhị ca phu.”

Thượng Gia Văn hành lễ với Thượng Gia Thụ và Dương Quý Minh.

Thượng Gia Thụ hỏi: “Hôm qua ngươi có gặp Quốc Công gia không?”

Thượng Gia Văn trả lời: “Ngày nào chúng ta cũng phải vấn an Quốc Công gia, sáng chiều đủ cả, cho nên mọi người trong phủ đều có mặt ở đây.”

Thượng Gia Thụ gật đầu, không hỏi y nữa mà quay sang nói với Dương Quý Minh: “Quý Minh, ngươi hỏi đi.”

Dương Quý Minh không dám trái lời đại cữu ca, kiên nhẫn hỏi thăm người trong phủ Quốc Công. Còn những người có quan hệ xa hơn, Dương Quý Minh để nha dịch Đại Lý tự và Hình bộ tách nhóm tra hỏi.

Hôm qua, Thành Quốc Công vẫn ăn chơi đàng điếm như mọi ngày. Đêm đến, ông ta ôm hai tiểu thiếp đi vào phòng ngủ, nào ngờ lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Hai tiểu thiếp kia đã bị bắt về Đại Lý tự rồi.

Sau khi tổng hợp những thông tin hỏi được, Dương Quý Minh cảm thấy không có gì hữu ích. Hắn quay sang hỏi Thượng Gia Thụ: “Đại ca, đã thẩm vấn hai tiểu thiếp kia chưa?”

“Các nàng đều nói Quốc Công gia đột nhiên phát điên, còn đánh các nàng bị thương, sau đó thất khiếu chảy máu mà chết.”

Hai tiểu thiếp kia liên tục nhắc lại những lời này từ lúc bị giải từ phủ Quốc Công phủ về Đại Lý tự. Bọn họ một mực khẳng định mình không biết chuyện gì.

Mã Dực Nghiêm bèn nói: “Hai vị đại nhân, hai tiểu thiếp kia là tân sủng của gia phụ, không có lý do mưu hại gia phụ, cũng không giống người dám làm loại chuyện này.”

Thượng Gia Thụ nghiêm nghị nói: “Việc này chúng ta sẽ điều tra, không để các nàng bị oan đâu. Nếu các vị nhớ ra chuyện gì, hãy đến Đại Lý tự trình báo hoặc đến Hình bộ nói với Dương đại nhân.”

“Được.”

Huynh đệ Mã Dực Nghiêm cùng tiễn bọn họ ra cổng lớn.

Dương Quý Minh không trực tiếp về Hình bộ mà đi theo Thượng Gia Thụ tới Đại Lý tự.

Trong nhà giam dành cho nữ, hai tiểu thiếp bơ phờ tiều tụy, khóc đến vành mắt đỏ hoe. Các nàng vừa bám được đùi của Thành Quốc Công, còn tưởng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, nào ngờ lại rơi vào cảnh ngục tù, thậm chí còn có khả năng mất mạng.

Dương Quý Minh đến trước nhà giam. Hai tiểu thiếp lập tức lay cửa, la lên: “Đại nhân, chúng ta bị oan.”

“Các ngươi kể lại tình hình tối qua một cách cẩn thận ta nghe, đặc biệt phải cố nhớ xem có điều gì kỳ lạ hay không. Nếu không muốn bị cho là hung thủ mưu hại Thành Quốc Công, vậy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói.” Giọng Dương Quý Minh thản nhiên, lạnh lùng.

Hai tiểu thiếp im lặng trong chốc lát, dường như đang cố bình tĩnh hơn, cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua.

Tiểu thiếp có gương mặt trái xoan lên tiếng: “Tối qua, trước khi nghỉ ngơi, Quốc Công gia chỉ uống ba, bốn chén rượu, đáng lẽ không say được.”

Tiểu thiếp mặt tròn còn lại liên tục gật đầu, vội la lên: “Đúng vậy, tửu lượng của Quốc Công gia rất cao, nhưng tối qua mới uống một chút đã say rồi.”

Dương Quý Minh hơi gật đầu, nói với nha dịch đứng ngay bên cạnh: “Nhớ đi thăm dò xem rượu tối qua Quốc Công gia uống mua ở chỗ nào, có những ai đã tiếp xúc hoặc có cơ hội tiếp xúc.”

Nha dịch lên tiếng: “Dạ.”

Tiểu thiếp mặt trái xoan ấp úng nói: “Đó là rượu bách hoa mua ở tửu phường Trầm Hương.”

Nghe vậy, Dương Quý Minh không khỏi sửng sốt trong giây lát, hơi nhíu mày rồi tiếp tục hỏi: “Còn điểm kỳ lạ nào nữa không?”

Tiểu thiếp mặt tròn đáp: “Trước khi vào giấc ngủ, hình như ta ngửi thấy một mùi kỳ quái, rất có thể là mê hương.”

Tiểu thiếp mặt trái xoan lại bảo: “Mũi ta không thính bằng nàng, không đoán được.”

Tiểu thiếp mặt tròn tiếp tục nói: “Dương đại nhân, mũi ta thính hơn bình thường nhiều, khả năng ngửi sai là không cao. Nhất định có người dùng mê hương để chúng ta ngủ mất, sau đó mới cho Quốc Công gia uống thuốc.”

Dương Quý Minh nắm chắc vấn đề, hỏi: “Sao ngươi biết Quốc Công gia bị chuốc thuốc?”

Tiểu thiếp mặt tròn trả lời: “Nếu không phải bị chuốc thuốc, sao Quốc Công gia lại thất thường như thế, thậm chí ngay cả mạng sống cũng không còn.”

Dương Quý Minh hơi hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi khá thông minh.”

Tiểu thiếp mặt tròn tiếp tục: “Chúng ta là ái thiếp được sủng ái nhất của Quốc Công gia, Quốc Công gia chết, chúng ta được gì? Đại nhân, chúng ta bị oan.”

Dương Quý Minh hơi trầm ngâm, nói: “Mùi hương mà ngươi vừa nói, nếu ngửi lại, ngươi có nhận ra không?”

Tiểu thiếp mặt tròn lập tức đáp: “Nhận ra, nhận ra.”

Dương Quý Minh lại bảo: “Tiếp tục nghĩ đi, xem còn chỗ nào khác lạ nữa không?”

Hai tiểu thiếp tiếp tục nhớ lại, sốt ruột nhìn nhau nhưng không nghĩ ra điểm khác thường nào nữa.

Dương Quý Minh đợi thêm một lát nhưng không thấy bọn họ đáp lời, bèn nói: “Bản quan sẽ điều tra mùi hương và loại rượu mà các ngươi vừa nói. Trước khi được rửa sạch hiềm nghi, các ngươi hãy đợi trong lao đi.” Dứt lời, hắn xoay người định rời đi.

Đột nhiên, tiểu thiếp mặt trái xoan bám vào cửa lao, cao giọng nói: “Nhất định là nhị thiếu gia và tam thiếu gia!”

Dương Quý Minh dừng bước, quay lại: “Vu oan người khác cũng có tội.”

Tiểu thiếp mặt trái xoan vội bảo: “Quốc Công gia từng nói sẽ không truyền tước vị cho nhị thiếu gia và tam thiếu gia. Vì việc này, hai vị thiếu gia đã cãi lại Quốc Công gia một lần, còn âm thầm nói muốn giết chết Quốc Công gia.”

Dương Quý Minh hỏi: “Vậy mà các ngươi cũng biết, vì sao Thành Quốc Công không muốn truyền lại tước vị cho bọn hắn?”

Tiểu thiếp mặt trái xoan nói: “Quốc Công gia bảo, chính bọn họ đã hại chết thế tử.”

Tiểu thiếp mặt tròn gật đầu.

Dương Quý Minh gặng hỏi: “Sao Thành Quốc Công biết được?”

Tiểu thiếp mặt trái xoan đáp: “Đại nhân, chúng ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Có lần Quốc Công gia nổi giận đùng đùng mắng nhị thiếu gia và tam thiếu gia nên đã lỡ miệng nói ra.”

Tiểu thiếp mặt tròn cũng lên tiếng: “Trước đó chúng ta đều nghe nói thế tử thiệt mạng khi đang bắt cướp, nên cũng không rõ vì sao Quốc Công gia lại bảo thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi