NUÔI PHU LANG TRONG VĂN TRẠCH ĐẤU

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Trời chưa sáng hẳn nhưng toàn bộ Trầm Hương viện đã cực kỳ tất bật.

Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn vội vàng ăn sáng rồi tới viện chính thỉnh an đại phu nhân, sau đó lại chạy sang Phúc Hỉ đường để thỉnh an lão thái quân.

Được trưởng bối cho phép, bọn họ mới xuất phát đi Thượng phủ.

Thượng phủ, Thượng Gia Thụ đang chờ sẵn ngoài cửa lớn.

Thượng phu nhân sai người tới hỏi mấy lần, thấy Thượng Gia Ngôn còn chưa về bèn thúc giục con trai lớn tới Võ Mục Hầu phủ để đón người.

Thượng Gia Thụ lo cho đệ đệ, đang sai người chuẩn bị ngựa xe thì có hạ nhân tới báo: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia và cô gia đến rồi.”

“Ở đâu?”

“Ngay ngã tư ạ!”

Thượng Gia Thụ rướn cổ nhìn ra ngã tư đường.

Chỉ một lát sau, xe ngựa đã xuất hiện, phía sau còn có vài xe lễ vật.

Dương Quý Minh xuống xe ngựa trước, chắp tay với Thượng Gia Thụ rồi mới quay lại đỡ Thượng Gia Ngôn.

“Đại ca.” Thượng Gia Ngôn nhìn Thượng Gia Thụ bằng đôi mắt long lanh ánh nước. Y đã rời xa Thượng phủ ba ngày, thật là mong nhớ biết bao.

“Ôi, Ngôn Ngôn…” Thượng Gia Thụ muốn nói “gầy”, nhưng cẩn thận nhìn lại, rõ ràng đệ đệ của hắn chẳng những không gầy mà còn tươi tỉnh hơn trước nhiều lắm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia xem…

Hắn thật sự không thể trái lương tâm nói đệ đệ gầy, chỉ trích đệ phu không chăm sóc y chu đáo.

Vừa thấy Thượng Gia Ngôn, Thượng phu nhân đã vội kéo tay y, tỉ mỉ quan sát một lượt, đau lòng nói: “Con của ta, gầy quá.”

Bọn họ đi vào phòng khách. Hành lễ xong, Dương Quý Minh liền trình danh mục quà biếu lên.

Tám cuộn Vân Cẩm, một cây nhân sâm trăm năm và nhiều món đồ có giá trị khác… Phần lễ lại mặt này có thể nói là phong phú và quý giá. Dù đem so với toàn bộ Công Hầu quý tộc trong kinh thành, đây cũng là đại lễ bậc nhất.

Thượng phu nhân và Thượng Gia Ngôn vào nhà sau nói chuyện. Dương Quý Minh ở phòng khách giải đáp những vấn đề nhạc phụ đặt ra.

Thượng Kính Trình hỏi: “Hứa đại nhân cho ngươi nghỉ mấy ngày?”

“Thưa nhạc phụ đại nhân, mười ngày ạ.”

Thượng Kính Trình gật đầu, lại nói: “Hứa đại nhân học cao hiểu rộng, làm quan thanh liêm, thuộc hạ dưới quyền đều là người tài năng và chính chắn. Ngươi đến phủ Thuận Thiên làm việc, có cơ hội phải tranh thủ học hỏi mọi người.”

“Dạ, xin nghe theo lời dạy bảo của nhạc phụ đại nhân.”

Thượng Gia Thụ ở một bên cũng lên tiếng: “Quý Minh, nghe nói trước khi thành thân ngươi đã phá được một vụ án, bắt được hai tên lừa gạt?”

“Vâng, đúng là có việc này.” Dương Quý Minh giật mình, không phải anh vợ cũng muốn nhờ hắn thả người đấy chứ?

“Làm rất khá.”

“Đa tạ đại ca khích lệ.”

“Quý Minh, hôm qua nhị thúc bị mất một bức tranh, hôm nay người đến, vừa lúc tìm hộ nhị thúc đi.”

“Vâng.” Dương Quý Minh đáp lời, âm thầm tẩy não bản thân, không phải anh vợ đang cố ý thăm dò hoặc làm khó mình đâu.

Hắm thở dài, thì ra người thực sự muốn thử mình là anh vợ, anh vợ còn khó đối phó hơn cha vợ nữa.

“Không biết nhị thúc có đang ở trong phủ không?”

“Buổi trưa nhị thúc mới tới đây.”

Thượng gia đã phân gia, Thượng Kính Diêu ở phủ khác, hai tòa Thượng phủ chỉ cách nhau một con phố mà thôi.

Bên kia, Thượng phu nhân dắt Thượng Gia Ngôn về viện chính, vội vàng hỏi: “Ở Dương gia có quen không? Dương Quý Minh có tốt với con không? Thái độ của mẹ cả và di nương hắn thế nào? Trong phủ có ai làm khó con không?”

Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Mẫu thân, ngài hỏi nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy, con biết trả lời thế nào?”

“Chẳng phải do ta lo lắng cho con sao?”

“Mẫu thân yên tâm, Quý Minh rất tốt với con, không ai gây khó dễ cho con cả.”

“Thật không?” Thượng phu nhân lo nhi tử chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đành nhìn về phía Cố ma ma.

Cố ma ma cười nói: “Phu nhân không biết đấy thôi, công tử nhà ta sắp thành bảo bối trên tay cô gia rồi.”

“Cố ma ma!” Thượng Gia Ngôn lườm Cố ma ma, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

Thượng phu nhân thấy y rất có tinh thần, vẻ mặt còn sinh động đến thế, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được bỏ xuống rồi.

Bà nói: “Tranh thủ con rể đang vừa ý đẹp lòng, con hãy tính chuyện mang thai đi. Có đứa nhỏ bên người, địa vị của con ở Hầu phủ sẽ vững hơn, cũng không sợ ngày sau quạnh quẽ.”

Thượng Gia Ngôn rũ mắt, một lát sau mới nói “vâng”.

Từ khi biết mình uống nhầm thuốc mang thai, dù ngàn lần không muốn, y cũng hiểu sẽ có một ngày mình phải đối mặt với việc sinh con.

Nhưng nghĩ đến Dương Quý Minh, nghĩ đến sự dịu dàng săn sóc đối phương dành cho mình, Thượng Gia Ngôn bỗng thấy thoải mái hơn. Có lẽ sinh một đứa bé mang huyết mạch của người kia cũng không tệ chút nào.

Thượng phu nhân lo y nặng lòng, lại nói: “Con không nên suy nghĩ bậy bạ, ta chỉ hy vọng con phòng ngừa chu đáo mà thôi.”

Con trai – con rể mới cưới, rất có khả năng Dương Quý Minh chỉ hứng thú nhất thời. Hiểu con không ai bằng mẹ, Thượng phu nhân sợ Thượng Gia Ngôn thật sự đắm chìm.

“Vâng.” Thượng Gia Ngôn khẽ đáp.

Thượng phu nhân lại hỏi: “Lão thái quân có khỏe không?”

“Lão thái quân trông rất mạnh khỏe, nghe nói cứ mười ngày sẽ có đại phu tới bắt mạch một lần.”

“Đại phu nhân có hà khắc với con không?”

Thượng Gia Ngôn lắc đầu: “Mẹ chồng miễn cho con không cần thỉnh an buổi sáng.”

“Vậy là tốt rồi.” Thượng phu nhân gật đầu: “Nhưng con vẫn phải thường xuyên bày tỏ hiếu tâm trước mặt đại phu nhân.”

“Vâng, con nhớ rồi.”

“Di nương thì sao?”

“Di nương coi con như con dâu.” Thượng Gia Ngôn mỉm cười: “Bà không giống những di nương khác.”

Cố ma ma ở bên cạnh lên tiếng: “Phu nhân, số Vân Cẩm kia là Đỗ di nương cho công tử nhà chúng ta.”

Thượng phu nhân kinh ngạc: “Thật à?”

Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Hôm qua di nương tặng mười cuộn Vân Cẩm và một ít đặc sản quê nhà, con giữ lại hai cuộn.”

Đỗ di nương chọn ngày hôm qua để đưa quà, không cần nói cũng biết bà có dụng ý gì. Thiếp thất không được tính là thông gia, không thể chuẩn bị lễ lại mặt cho con dâu, thế nên Đỗ di nương chỉ có thể nói là đưa cho Thượng Gia Ngôn.

“Nghe nói vị di nương kia xuất thân thương hộ, trong tay có tiền, nhưng không ngờ bà ấy lại hào phóng vậy.” Thượng phu nhân biết giá trị của lụa Vân Cẩm, phu nhân Thượng thư như bà còn không có, vậy mà một thiếp thất lại thoải mái tặng đi.

“Mẫu thân, di nương cho con ngân phiếu ba nghìn lượng, con bảo Quý Minh trả cho nhị ca của hắn rồi.”

“Tốt.” Thượng phu nhân mỉm cười.

“Di nương còn cho con Mặc Hương Trai.”

Thượng phu nhân ngẩn người, lại cười nói thêm một tiếng “tốt”, cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Xem ra những ngày tháng ở Võ Mục Hầu phủ của con bà cũng không đến nỗi: “Con ta là người có phúc.”

Ngồi ở viện chính một lát, Thượng Gia Ngôn liền nói với Thượng phu nhân: “Mẫu thân, con muốn tới chỗ ở ngày trước của mình một lát.”

“Đi đi, ngày nào ta cũng cho người quét tước nhưng không đụng đến đồ đạc của con.”

“Đa tạ mẫu thân.”

Trong phòng khách, cuối cùng Dương Quý Minh cũng có thể mở miệng xin cáo lui. Sau khi ra khỏi phòng, hắn mới phát hiện lưng mình hơi ướt.

Thật là căng thẳng…

Hòe An từ đâu chạy tới: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân mời ngài qua bên kia.”

“Được, dẫn đường đi.”

Dương Quý Minh đi theo Hòe An, sau đó gặp được Thượng Gia Ngôn. Thấy bốn phía không có người ngoài, hắn liền nhào lên người y đòi an ủi.

“Mau tránh ra, cẩn thận bị nhìn thấy.” Thượng Gia Ngôn đẩy hắn.

“Cảnh Thước, khí thế của nhạc phụ đại nhân và đại cữu huynh quá mạnh, dọa ta vã đầy mồ hôi.”

Thượng Gia Ngôn sờ phần áo phía sau lưng hắn: “Có ướt đâu.”

“Vừa rồi đi đường bị gió thổi khô.”

“Ta tìm bộ quần áo cũ cho ngươi thay tạm nhé.”

“Tuy mặc đồ của tức phụ khiến ta rất vui, nhưng nếu thay xiêm y, chỉ sợ người khác sẽ nghĩ nhiều.”

Thượng Gia Ngôn đỏ mặt: “Đừng đứng ngoài sân nữa, theo ta vào trong đi.”

Dương Quý Minh vào phòng, nhìn quanh một vòng. Gian phòng này bố trí đơn giản và thoáng đãng, chỉ có cái giá sát tường là chất đầy sách: “Phòng của ngươi à?”

“Là phòng của ta trước khi xuất giá, mẫu thân đã giữ nguyên dạng cho ta.”

Dương Quý Minh gật đầu, âm thầm ghi nhớ cách bày biện trong phòng.

Thượng Gia Ngôn đi đến giá sách, tiện tay lấy ra một quyển, nói: “Số sách này, ta định lát nữa sẽ mang về.”

“Được.” Dương Quý Minh âm thầm cân nhắc, hôm nay hắn cố ý để Phúc Toàn ở lại Hầu phủ, chờ khi bọn hắn trở về, thư phòng hẳn đã được dọn xong.

Thượng Gia Ngôn cong môi cười, ánh mắt tỏ vẻ “biết là ngươi sẽ nói “được” mà” rất rõ ràng.

Y ra khỏi phòng, nói với Hòe An: “Đi tìm vài người dọn sách trên giá vào hòm, cẩn thận một chút, khi quay về Hầu phủ, ta sẽ mang theo.”

“Dạ.”

Giải quyết chuyện dọn sách xong, Thượng Gia Ngôn liền nói với Dương Quý Minh: “Ta đưa ngươi ra vườn sau dạo nhé. Hiện giờ hoa quế nở rồi, hoa cúc cũng bắt đầu chúm chím.”

“Được.”

Dương Quý Minh đi cạnh Thượng Gia Ngôn, nhìn y cười thôi cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Xuyên tới một nơi hoàn toàn xa lạ, người này đột nhiên bước vào cuộc sống của mình, trở thành bạn đời gắn bó thân thiết nhất với mình.

Nhờ có sự hiện hữu của y, hắn mới cảm thấy thế giới này chân thực và tốt đẹp.

“Cảnh Thước, hôm nay chúng ta về Hầu phủ luôn hay ở lại một đêm, ngày mai mới về?”

“Hôm nay phải về trước bữa cơm chiều, đây là quy củ.” Tuy y rất muốn ở lại một đêm nhưng không được, y không muốn bị mọi người đàm tiếu.

“Ồ.”

Hương hoa quế từ xa lọt vào khoang mũi, Thượng Gia Ngôn cười cong cả mắt, nói: “Năm nào mẫu thân cũng sai người thu gom thật nhiều hoa quế để làm bánh hoa quế, trà hoa quế, rượu hoa quế, gạo nếp củ sen hoa quế, bánh trôi hoa quế, cháo gà hoa quế và rất nhiều món ngon khác nữa.”

Nghe đối phương nói một lèo như đã thuộc nằm lòng, Dương Quý Minh cẩn thận ghi nhớ, lại nói: “Trong Hầu phủ cũng có hoa quế, trở về chúng ta sẽ thu gom.”

Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Ta biết ủ rượu hoa quế.”

Dương Quý Minh đặt tay y vào lòng bàn tay mình: “Tức phụ của ta thật khéo tay, chẳng những viết chữ đẹp mà còn biết ủ rượu nữa.”

“Biết một chút thôi, học được từ một lão nô bộc trong phủ đấy.”

“Vậy cũng rất lợi hại.”

Thượng Gia Ngôn được hắn khen thì xấu hổ không thôi, y hơi cúi đầu, hai má thoáng ửng hồng.

“Nhị ca.”

Thượng Gia Ngôn nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Dương Quý Minh.

Thượng Gia Văn và Thượng Gia Hủy đi tới, hành lễ với hai người.

Thượng Gia Ngôn nói với Dương Quý Minh: “Đây là tam đệ và muội muội của ta.”

Sau đó, y lại nói với Thượng Gia Hủy và Thượng Gia Văn: “Đây là phu quân của ta, hẳn là các ngươi đã gặp hắn trong ngày đại hôn.”

“Dạ.” Hai người đặc biệt hành lễ với Dương Quý Minh lần nữa.

Thượng Gia Văn nói: “Nhị ca và ca phu đang ngắm hoa, vốn không nên quấy rầy, nhưng nhiều ngày không gặp, vừa hay hôm nay trông thấy nên ta mới mạo muội lên tiếng gọi.”

“Tam đệ khách sáo rồi, chúng ta tới đình bên kia nói chuyện đi.” Thượng Gia Ngôn chỉ vào cái đình hóng gió ở cách đó không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi