NUÔI SÓI TRONG NHÀ CHẠY MAU! NAM CHÍNH HẮC HÓA RỒI!


Tiêu Dã ngày đêm túc trực bên cạnh Liễu Nguyệt.

Mọi việc như bón thuốc, lau người, chăm sóc, hắn đều làm hết.

Chỉ mong người trên giường tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn hắn, nói chuyện với hắn.
Ngày ngày lặng ngắm người an tĩnh nằm trên giường, Tiêu Dã cảm nhìn càng thấy đau lòng hơn.
Da Liễu Nguyệt vốn trắng, chính là kiểu trắng sứ không tì vết.

Nhưng có lẽ do bị bệnh tật hành hạ, cả người cô giờ đây đã sớm biến thành giấy trắng, khiến cơ thể ngày càng thêm hanh hao.

Sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy, đúng như Tuệ Mẫn nói, quả thực rất giống một con ma bệnh.
Tiêu Dã ngồi bên giường cô, nhẹ nhàng mân mê những ngón tay thon dài gầy guộc có phần trắng bệch của cô, tay cô lạnh băng không mang chút nhiệt độ.

Hắn thường xuyên phải nắm chặt lấy tay cô, san sẻ chút hơi ấm của mình cho cô.

Đôi mắt Tiêu Dã rũ xuống nhìn không ra cảm xúc, vẻ mặt thập phần đau lòng.
Khi còn nhỏ, lúc còn đang lang bạt ngoài kia.

Hắn có được nghe kể về một câu chuyện tình yêu đầy cảm động giữa một vị hoàng tử và công chúa xứ nọ.

Hoàng tử vượt qua bao gian khổ, khó khăn thử thách, cuối cùng cũng đến được cung điện nơi người mình yêu đang ở đó ngày đêm ngóng trông chàng.

Nhưng khi đến nơi, niềm vui sướng vì sắp được gặp ý trung nhân đã lập tức dập tắt sau khi y nghe tin công chúa bị trúng độc, hôn mê bất tỉnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại.


Hoàng tử nghe xong như sét đánh ngang tai, biểu cảm trên mặt đau khổ vô cùng.

Y đi theo cung nữ tới được tẩm điện của nàng.

Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nằm tĩnh lặng trên giường, đôi mắt trước kia mỗi khi thấy y đều sẽ ánh lên ý cười nhưng giờ đây lại nhắm chặt, khuôn mặt nhu thuận diễm lệ giờ phút này trông thật yếu ớt.

Người hầu đã lui ra từ trước, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có bóng dáng hai người, một nằm một ngồi.

Hoàng tử nhìn người mình thương không hiểu vì lí do gì lại thành ra thế này, lòng đau như cắt.

Bỗng y cúi người xuống, đặt lên môi công chúa một nụ hôn, nó chỉ thoảng qua như gió, dường như y muốn đem bao nỗi nhớ mong chất chứa từng ngày lên nụ hôn đó.

Nhưng điều không ngờ đã xảy đến, công chúa ngay sau đó tỉnh giấc, nàng từ từ mở mắt ra, đôi mắt vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng có hơi nheo lại.

Sau khi nhìn rõ được người trước giường đang nhìn nàng đầy xúc động, công chúa kinh ngạc được hoàng tử ôm chầm lấy.
Cái kết thì tất nhiên hai người hạnh phúc bên nhau trọn kiếp.
Tiêu Dã ngồi bên giường im lặng nhìn Liễu Nguyệt, nghĩ đến câu chuyện đó, sao hắn lại thấy giống hoàn cảnh của hắn với cô lúc này.
Nhưng tiểu thư của hắn một thân cao quý, hắn sao dám làm ra loại chuyện như vậy.
Hắn ở bên cô từ năm mười tuổi, đến nay đã năm năm trôi qua.

Hắn mười năm, cô mười ba.

Tích cách của cô như thế nào, hắn là người nắm rõ nhất.


Liễu Nguyệt tuyệt đối sẽ không cho phép hắn có ý đồ với cô.
Nhưng có lẽ Tiêu Dã hắn đã để cô phải thất vọng rồi.
Hắn thích cô.
Nhưng đương nhiên sẽ không có bất kì ý đồ xấu gì với cô.
Nghĩ là vậy nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Tiêu Dã lại như bị thứ gì đó thúc ép.

Hắn chậm rãi cúi người xuống, chỉ còn cách vài xăng-ti mét nữa…
Tự dưng cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng lạnh đi, Tiêu Dã ngừng động tác lại, mở mắt ra.

Đập vào mắt hắn là vẻ mặt kinh ngạc thập phần của Liễu Nguyệt, sắc mặt cô lúc xanh lúc xám.

Liễu Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, bên trong đôi mắt của cô còn có một vài tia hoảng loạn không rõ lí do.
Bầu không khí thoáng chốc cứng đờ.
“Tiểu…”
Chát!
Tiếng tát giòn vang đầy tàn nhẫn vang lên.
Tiêu Dã ngã ra nền đất.
Không biết Liễu Nguyệt thường ngày yếu ớt bệnh tật đã lấy đâu ra nguồn sức mạnh có thể đánh cho một con người cao lớn như hắn phải ngã thành như vậy.

Nhưng chỉ có một điều duy nhất mà Liễu Nguyệt và cả Tiêu Dã đều biết, đó chính là cô thực sự đã tức giận rồi.
Cú tát ban nãy dường như Liễu Nguyệt đã dùng hết sức lực mà mình có ban cho hắn, vì vậy một bên má của Tiêu Dã ửng đỏ trông thấy, thậm chí người đi lướt qua cũng có thể nhìn được thấy dấu tay hằn trên đó.

Liễu Nguyệt biết mình đã đánh hắn rất mạnh, chắc chắn là rất đau, đến tay cô khi tát xong còn cảm thấy đau rát một hồi.

Nhưng Tiêu Dã chẳng có vẻ gì là đau đớn cho cam, hắn cứ nhìn Liễu Nguyệt, miệng mở ra lại khép lại, như không biết bản thân nên giải thích với cô như thế nào.
Liễu Nguyệt ở trên giường đầy lạnh lẽo nhìn xuống hắn, cả người toả ra sát ý ngút trời.
Con mẹ nó A Dã hắn vừa tính làm gì mình?
Làm cái hành động đó, chẳng nhẽ định hôn?
Nghĩ vậy Liễu Nguyệt bỗng rùng mình một phen, một cỗ ghê tởm không hẹn trước lập tức ập lên người cô, chạy dọc sống lưng của Liễu Nguyệt.

“Tiểu thư, ta…”
“Cút!”
Liễu Nguyệt nói, chính xác hơn là quát lên.

Đôi mắt cô giờ phút này đã ngập tràn lửa giận, Liễu Nguyệt chính là cảm thấy, nếu còn nhìn người này thêm một giây nào nữa, thực sự bản thân không biết có thể kiềm chế được sát ý đang không ngừng dâng trào trong người nữa không.
Tiêu Dã vẻ mặt đau khổ vô nhường nhìn người trước mặt.
Hắn quả thực không ngờ cô sẽ có phản ứng dữ dội như vậy, giống như việc hắn không biết điều mà chạm vào đuôi mèo con, nơi cấm kị của nó vậy.

Kết cục đương nhiên hắn sẽ bị mèo ta tức giận cào cho phát, nhưng nỗi đau thể xác đâu đau bằng nỗi đau tinh thần.
Tiêu Dã im lặng mím môi, cơn đau từ cú tát ban nãy tưởng như đã qua đi giờ lại khiến hắn đau âm ỉ.
Liễu Nguyệt thấy Tiêu Dã không có dấu hiệu đứng lên, cô lạnh lùng nâng mắt, giọng nói mang theo sát ý vang lên: “Ngươi đây là đang định chờ chết?”
Tiêu Dã nghe thấy giọng nói của cô thì ngước mắt lên, cả người thoáng rùng mình.
Hắn cảm thấy, nếu còn cố níu ở lại thêm nữa thì tình hình sẽ không thể cứu vãn nổi.

Vì thế hắn đứng lên, nghe lời cô mà cút ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Liễu Nguyệt sau khi thấy người đã đi rồi cả người mới như mất hết sức lực mà ngã vật ra giường.

Thú thật lúc bật người dậy để giáng xuống mặt Tiêu Dã một cú tát thì cơ thể cô đã bật đèn đỏ cảnh báo rồi.

Nhưng Liễu Nguyệt không quan tâm, khi đó cơn giận lấn át lí trí, cộng thêm việc cô không muốn để lộ mặt yếu đuối ra ngay lúc này nên đã gồng mình chống cự.


May sao cơ thể cô lần này không có thổ huyết hay có phản ứng gì lớn, chỉ có cơn đau đầu ập đến làm mắt cô hoa cả lên, Liễu Nguyệt điều chỉnh lại nhịp thở, nhắm chặt mắt lại, tay xoa xoa huyệt thái dương.
Phải mau giải quyết nhanh cái chuyện khỉ gió này!
Cô nghĩ.
Không còn nhiều thời gian nữa rồi.
========
Xin được lí giải một chút lí do vì sao cục cưng Tiêu Dã lại có hành động như vậy:
- Lí do 1: Vì ẻm thích Nguyệt Nguyệt qua nên không nhịn nổi muốn thơm một cái thôi.

( Đùa chút)
- Lí do 2: Như đã đề cập ở trên thì Tiêu Dã năm nay mười năm tuổi.

Mà thanh thiếu niên ở độ tuổi này thì thường có tâm s inh lý bất ổn, khó kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Chính vì điều này nên ẻm mới có hành động như vậy.

Nhưng Tiêu Dã khi đó chỉ định hôn nhẹ lên trán Nguyệt Nguyệt một cái mong cô khỏi bệnh thôi, vì thế mấy bạn đừng hiểu nhầm nhé, tiểu thư của ẻm ẻm cưng như trứng ẻm hứng như hoa, không dám có ý nghĩ bậy bạ gì đâu.

Cơ mà chưa kịp làm gì thì đã ăn nguyên một bạt tai thì có lẽ muốn ghét ẻm cũng hơi khó.
P/s: Tôi sẽ không nói chính bản thân mình là con ma ở sau xúi Tiêu Dã làm điều đó đâu.

He…he.
( Ai bảo hai ẻm thương nhau quá tôi không tìm được lí do nào hợp lí hơn chuyện này.)
====
*Tóm tắt chương truyện qua một bức ảnh.
( Ít ra trong ảnh vẫn hôn thành công).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi