NUÔI SÓI TRONG NHÀ CHẠY MAU! NAM CHÍNH HẮC HÓA RỒI!


Liễu Nguyệt năm mười sáu tuổi, chỉ vì vô tình đi tới Vân Du Các dạo chơi mà đã được chứng kiến một trận cãi nhau rất lớn giữa Liễu Diễm Tư và Liễu Chi.

Mọi chuyện có thể tóm tắt sơ lược như sau.

“Con không muốn cưới chồng! Vì lí do gì mà người lại tự ý đưa ra quyết định mà không hỏi đến ý kiến của con!”
Liễu Chi tức giận nói.

Liễu Diễm Tư lạnh lùng nhìn nàng, sau đó nói: “Thì sao?”
Liễu Chi hai mắt đỏ au nhìn y: “…”
Liễu Nguyệt ở ngoài: “…”
Tuyệt tình thì người cũng không nên đến mức như vậy chứ.

Cô thoáng nghĩ.

“Ngươi năm nay dù sao cũng đã đến tuổi cập kê, ta làm vậy cũng chẳng có gì sai cả.” Liễu Diễm Tư nói.

“Nhưng con thật sự không hiểu sao người lại muốn mau mau để con biến ra khỏi đây.” Liễu Chi nấc nghẹn nói, “Từ lúc con còn nhỏ tới giờ, số lần được nói chuyện với người chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả chuyện lần này cũng vậy, người không bàn bạc với con, ngay cả một câu thông báo cũng không.


Xong tự dưng người gọi con tới, tuyên bố tháng sau thành hôn.

Rốt cuộc con đã làm gì sai mà khiến người chán ghét như vậy.”
Cả căn phòng rơi vào một khoảng tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của Liễu Chi là rõ ràng hơn cả.

Tiếng khóc như muốn xé nát tâm can, đau lòng đến tốt độ.

Nhưng Liễu Diễm Tư ngay cả một câu an ủi cũng không có, vẫn một bộ dáng băng lãnh cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, không chút lưu tình nói: “Vì ngươi không phải con ta.”
“!!!”
Liễu Chi nghe xong mở to đôi mắt ngước lên nhìn Liễu Diễm Tư.

Liễu Nguyệt ở ngoài cũng không dự đoán trước được điều bất ngờ khiến người khác phải thất kinh này mà hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ có Liễu Diễm Tư là vẫn như cũ, y nhìn xuống Liễu Chi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lãnh đạm nói: “Cho ngươi biết không phải là không thể, chẳng qua là ta muốn chờ ngươi lớn thêm chút nữa để tinh thần đủ mạnh mà chịu được nó thôi.”
Liễu Chi nói, giọng nàng run run như muốn tìm lại chút lí trí: “Cha, người vừa nói gì vậy? Đừng đùa con, người là đang đùa con đúng không? Sao người lại có thể lấy một chuyện quan trọng như vậy ra để…”
“Đùa? Ngươi thấy ta có tâm trạng để đùa với ngươi sao?” Liễu Diễm Tư cắt ngang nàng, nói.

“Con là con của người mà… Sao con lại không phải con của người, vậy người nuôi con từ nhỏ tới không phải quá nực cười sao.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy khẽ nâng mắt, y ngay sau đó đã bật cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe nhưng lại mang đến một loại cảm giác kinh bỉ hơn bao giờ hết, y nói: “Liễu gia ta không thiếu của cải, cho dù có mười đứa như ngươi thì ta vẫn có thể nuôi tốt.”
Ngừng lại một chút, y nói: “Nhưng cái đó vốn không quan trọng, quan trọng là khi đó giữa việc lựa chọn phanh phui sự thật và việc giữ ngươi lại cái nào lợi hơn, ta đã chọn giả mù để giữ ngươi lại.”
Trái tim Liễu Chi giờ phút này đang đập liên hồi như trống, nàng khó khăn hỏi: “Tại sao người lại chọn con?”
Như một phút hi vọng để rồi ngay sau đó bị tàn nhẫn dập tắt, Liễu Diễm Tư cong mắt cười lạnh lẽo nhìn nàng, nói: “Vì lợi ích cả thôi.”
Cả người Liễu Chi như bị kéo xuống hầm băng, nàng run đến lợi hại, sắc mặt trắng bệch quỳ sụp xuống đất.

Liễu Diễm Tư hờ hững nhìn nàng, cả con người của y, một chút tình thân đối với Liễu Chi dù chỉ chút ít quả thực cũng không có.

Nàng, ngay từ khi sinh ra vốn chỉ tồn tại với một mục đích duy nhất là món đồ đem lại lợi ích cho y.

Đợi một hồi lâu, lâu đến không tưởng, Liễu Diễm Tư chợt gõ ngón tay xuống mặt bàn lạnh băng, nói: “Dù gì thì ngươi cũng đã được biết lí do vì sao ta không thích ngươi rồi.

Ta mong ngươi có thể hiểu chuyện một chút mà ngoan ngoãn hoàn thành nốt việc lần này.

Sau này cuộc sống của ngươi cho dù có thế nào, Liễu Diễm Tư này tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa.”

Liễu Chi phờ phạc nhìn vào một khoảng hư không, tròng mắt tan rã lúc này mới được tụ lại về một điểm ngước lên nhìn y.

Nàng không nói gì, có lẽ Liễu Chi biết giờ phút này đã vô cùng tuyệt vọng mà nghĩ có gào khóc cũng chỉ là vô ích.

Vì vậy nàng lựa chọn im lặng, lát lâu sau đó mới nói: “Vâng.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy khẽ gật đầu, nói: “Tốt, mấy ngày sau có lẽ sẽ bận rộn lắm đấy.”
Liễu Chi sau đó gắng gượng đứng lên, nghiêm chỉnh cúi người chào y rồi dứt khoát quay người bước ra ngoài.

Liễu Nguyệt nhận ra tiếng bước chân dần tiến về phía mình, cô trở người nhanh nhẹn nấp vào chỗ khác.

Liễu Chi đi lướt qua, Liễu Nguyệt ở xa thậm chí cũng có thể thấy rõ được dáng vẻ tái nhợt cùng với đôi mắt sưng húp của nàng.

Đợi Liễu Chi đi rồi, Liễu Nguyệt lúc này bỗng nghe được giọng nói từ trong vọng ra của Liễu Diễm Tư: “Còn không mau vào đây.”
“…”
Cô ngay lập tức đi vào, có chút không ngờ nói: “Ngay từ đâu người đã biết con nghe lén ở ngoài?”
“Kẻ dám làm như vậy ở trong Vân Du Các của ta, còn có thể có ai ngoài con chứ.” Liễu Diễm Tư nói.

Liễu Nguyệt: “Vậy sao người không đuổi con đi.

Chuyện này nghe có vẻ không nhỏ đâu.”
Đáp lại cô là giọng nói hờ hững có phần thái quá đối với chuyện này của Liễu Diễm Tư, y nói: “Chỉ là không phải cùng huyết nhục thôi mà, có gì phải làm to.”
Liễu Nguyệt: “…”
“Không cùng huyết nhục thôi mà? Người xem có ai làm cha mà nói như vậy không.


Người thử tưởng tượng ra việc mình nuôi con kẻ khác suốt mười mấy năm ròng, khổ cực tốn cơm tốn gạo rồi đến ngày hôm nay hay tin đó không phải con của mình xem, có khi còn phải khóc lên khóc xuống…”
“Từ lúc Tuệ Mẫn mang thai ta đã biết nó không phải con của ta rồi.” Liễu Diễm Tư nói, “Hơn nữa ta cũng chẳng tốn công tốn sức nuôi nó ngày nào, vì vậy không có chuyện ta phải đi khóc thuê đâu.”
Liễu Nguyệt á khẩu lần hai: “…”
“Với cả ta nhiều tiền, nuôi một Liễu Chi cũng chẳng phải điều gì quá to tát.”
“Vốn không phải con của người, người để chị ta sống ở đây mang danh Liễu gia làm gì?” Liễu Nguyệt khó hiểu hỏi.

Liễu Diễm Tư vừa xử lí tập văn kiện vừa nói: “Chẳng phải ta đã nói ban nãy rồi sao, tất cả là vì lợi ích mà nó mang lại cho ta lớn hơn nhiều so với việc phanh phui sự thật.”
“Lợi ích gì mà có thể khiến cho người cảm thấy nuôi con kẻ khác tốt hơn vậy?”
Liễu Diễm Tư đặt bút xuống, nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Cưới vì lợi ích đôi bên.

Một câu này, ta nghĩ con sẽ tự ngẫm ra được.”
Liễu Nguyệt còn muốn nói thêm, nhưng Liễu Diễm Tư căn bản không muốn nghe.

Y ngay sau đó ra lệnh đuổi người về.

Liễu Nguyệt vì bị đuổi về mà có chút hậm hực, cô vừa đi vừa đá vào mấy ngọn cỏ trong khuôn viên, lầm bầm nói:“Cưới vì lợi ích đôi bên? Cái lí do khỉ gió gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi