NUÔI SÓI TRONG NHÀ CHẠY MAU! NAM CHÍNH HẮC HÓA RỒI!


Tiêu Dã nhìn cô, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Người muốn ta kể chuyện gì?”
Liễu Nguyệt nói: “Ngươi nhớ được gì, muốn kể gì.

Tùy ngươi, ta chỉ tò mò trước khi gặp ta cuộc sống của ngươi thế nào thôi.”
Nói rồi cô nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự kiên định cùng chân thành, làm cho lòng Tiêu Dã không khỏi khẽ run lên.
Nếu người đã muốn nghe, vậy ta sẽ kể cho người nghe…
Tất cả…
___
Sáu năm về trước.
Thanh lâu.
Tiểu Tiêu Dã năm nay lên bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc rối bời, nhưng ẩn sâu dưới đó là cặp mắt có chút u ám không nên có ở một đứa trẻ.
Tỉnh dậy từ căn phòng củi chứa đầy bụi bặm và tơ nhện, Tiểu Tiêu Dã mặt không cảm xúc ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai cùng quần áo.

Dường như bản thân cậu vốn đã quen với cuộc sống như thế này, mà cũng một phần là do cậu hôm qua vừa phạm lỗi nên mới bị phạt không được ăn và phải ngủ ở phòng củi.
Phòng củi là nơi ở bẩn thỉu nhiều sâu bọ và bụi bặm nhất chốn này, vì thế nó cũng đã sớm trở thành một chỗ hợp lí để nhốt và phạt những đứa trẻ không biết nghe lời hoặc phạm lỗi.

Chúng làm thế vì muốn răn dạy và để bọn nhóc biết điều mà ngoan hơn.
Thường trẻ con sẽ kêu gào ầm ĩ và khóc lóc nếu gặp chuyện như vậy, nhưng Tiêu Dã cậu là lớn lên ở đây, nên từ khi có ý thức thì điều này cũng chỉ là chuyện xảy ra hằng ngày như cơm bữa.
Nằm dưới nền đất lạnh lẽo cùng ẩm mốc cả một đêm, Tiểu Tiêu Dã khẽ ho khan.

Nhưng cậu chẳng mảnh mai để ý, vươn cánh tay chằng chịt vết sẹo của mình ra để mở cánh cửa gỗ.

Ánh mặt trời chiếu vào làm cậu nheo mắt lại, đôi chân trần bước trên sàn gỗ lạnh lẽo mà hướng tới một căn phòng.

Cốc! Cốc!
“Ma ma, là con.” Tiểu Tiêu Dã cất tiếng gọi, giọng nói tuy có phần non nớt của trẻ con nhưng vẻ mặt cậu lại âm trầm một cách đáng sợ.
Cạch!
Cửa phòng được mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên với vẻ đẹp bị phai tàn bởi tuổi tác, bà ta ngồi giữa đống trang sức cùng vải lụa quý giá.

Ánh mắt khi thấy Tiêu Dã bước vào thì lạnh đi vài phần, giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên: “Mày còn vào đây làm gì? Mau ra ngoài làm việc đi!”
Tiểu Tiêu Dã không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bà, như là lời tạm biệt cuối cùng.
Một lúc sau, cậu nói: “Con chỉ muốn đến cảm ơn người sau bao năm nuôi lớn một kẻ phế vật như con.”
Sắc mặt của cậu thực sự không có chút biến đổi, giọng nói còn có vài phần vô cảm như người chết, khiến ma ma không khỏi có chút e sợ.

Cuối cùng bà ta nổi giận đập bàn quát: “Mày bị điên à? Cút ra ngoài làm việc cho tao! Nhanh không tao đập gãy chân mày!”
Giọng của bà ta thực sự quá chói tai, nhưng Tiểu Tiêu Dã cũng đã nghe quen, cậu chỉ khẽ nhíu mày.

Xong không có biểu cảm gì khác mà bước ra ngoài.
Sở dĩ cậu làm vậy cũng bởi vì tối hôm qua cậu đã đưa ra một quyết định có thể nói là vô cùng táo bạo.
Chạy trốn khỏi thanh lâu.
Đương nhiên Tiểu Tiêu Dã biết hậu quả nếu để bản thân bị bắt được là gì.
Nhưng cậu vẫn muốn thử.
Thử xem mạng cậu lớn tới đâu.
Cái nơi ngập tràn mùi vị sắc dục khiến cậu ghê tởm này.

Đã đến lúc phải chào tạm biệt nó rồi.
Tiêu Dã hít một hơi sâu, chuẩn bị lên kế hoạch có thể nói là sẽ làm thay đổi cuộc sống của cậu này.

“Mày vốn dĩ được đưa vào lúc mới hai tháng tuổi.

Mẹ mày vứt bỏ mày vào trong xe chở rơm, cuối cùng chính thằng chở rơm đem mày đến bán cho tao.”
Giọng nói có phần cay nghiệt của ma ma cứ quanh quẩn trong đầu Tiểu Tiêu Dã.

Mẹ cậu vứt bỏ cậu.

Sao lại vứt bỏ cậu chứ? Giờ cậu không còn người thân nào bên ngoài nữa.
Vậy thoát ra rồi phải làm sao?
Tiêu Dã nhìn lên bầu trời, mặt trăng đêm nay thực sự rất đẹp.
Vì thế sói con thử vươn đôi tay nhỏ nhắn đầy vết sẹo về phía mặt trăng.

Như muốn nó chỉ đường rẽ lối cho cậu.
Ngay sáng hôm sau, cậu đã bỏ trốn.
Leo lên chiếc xe ngựa, ẩn mình dưới đống rác thải bỏ đi của thanh lâu.

Cậu thực sự đã trốn được khỏi cái nơi địa ngục trần gian đó rồi.
Tiểu Tiêu Dã không khỏi có phần vui sướng lẫn kích động.


Nhưng ngay sau đó cậu đã bị hiện thực phũ phàng quật ngã.
Đứa trẻ mới lên bảy tuổi với khát vọng sống đã không lường trước được thế giới bên ngoài khác xa với vọng tưởng của cậu thế nào.
Cậu không có đồ ăn bỏ bụng, một bụng đói cồn cào lết bước qua từng sạp hàng đồ ăn ngon mắt.

Mùi hương của đồ ăn như cứ quanh quẩn bên cạnh cậu.

Nhưng cậu cũng chẳng trụ được bao lâu, vì thế đã làm một hành động táo bạo mà bản thân chưa bao giờ ngờ tới.
Ăn trộm.
Phải…cậu sẽ đi ăn trộm.
Như thế cậu mới có thể sống được.
Đầu tiên cậu chỉ trộm đồ ăn.

Sau đó bạo gan hơn thì lấy trộm tiền.

Cứ như vậy đến một tháng sau, cậu rơi vào tầm ngắm của một băng nhóm ăn xin.

Bọn chúng gặp cậu, ngang ngược mà nói rằng cậu cướp mất đất làm ăn của bọn chúng, cuối cùng liền không nói một lời đánh cậu lên bờ xuống ruộng.
Mất miếng cơm, Tiểu Tiêu Dã như một con c.hó bẩn thỉu nằm ở góc khuất nơi đường phố xa hoa tràn đầy sức sống mà chờ chết.

Không có đồ ăn, không có thức uống, đến cả quần áo hẳn hỏi để cậu mặc còn không có.

Tiểu Tiêu Dã thực sự đã rơi vào tuyệt vọng.
Cậu tưởng như bản thân đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Nhưng ngay lúc đó đã có người bước tới, chìa tay cho cậu chút đồ ăn.

Người đó nói chẳng qua mua nhiều quá sợ bị mắng nên cho cậu.

Như cưỡng ép mà bắt cậu phải nhận, sau đó rời đi.
Cậu mở to đôi mắt, nhìn theo bóng lưng ngày một khuất dần trong dòng người.


Ánh mắt bỗng nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa của sức sống.
Sau đó cậu lại bị bắt cóc, bán cho một thanh lâu hoàn toàn xa lạ.

Ở đây cậu đã gặp Lam Hiền, Tiểu Khả cùng A Hinh.

Bản thân cậu không cam lòng, vốn đã thoát ra được, giờ lại bị bắt vào lần nữa.

Lên kế hoạch chi tiết cùng tỉ mỉ hơn trước, vài năm sau, cậu thực sự bỏ trốn được.

Nhưng như mất đi sự may mắn của lần đầu, lần này cậu bị phát hiện, bị đuổi giết, bản thân cậu đã mang một thân vết thương mà chạy thục mạng dưới trời mưa, cuối cùng vì mệt lả mà ngất đi dưới cửa phủ Liễu gia.
__
“Và sau đó tiểu thư người đã thấy ta, đã cưu mang ta, cho ta ở bên người tới tận bây giờ.” Tiêu Dã nói, giọng hắn nói rất nhẹ, tưởng như có chút hờ hững với quá khứ có phần khắc nghiệt của mình.
Khác với hắn, Liễu Nguyệt nghe xong cả câu chuyện thì mặt mày đã cau có hết lại, lúc lâu sau mới nói: “Hồi xưa ta không ngờ ngươi lại sống khổ sở như vậy.”
“Đúng là ta đã từng rất khổ sở, nhưng giờ ngẫm lại thì đó chỉ như những hình ảnh mơ hồ còn cô đọng lại trong quá khứ thôi.”
“Tiểu thư.”
Tiểu Dã bỗng gọi cô.
“Hả?”
“Tiểu thư có muốn biết ai là người đã ép ta phải nhận đồ ăn không?” Hắn hỏi cô.
Liễu Nguyệt không hiểu gì, nhưng vì lòng hiếu kì cô vẫn nói: “Là ai?”
“Chính là người đó.” Tiêu Dã cong khóe môi, đôi mắt như mang theo dòng nước ấm áp nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi