NUÔI SÓI TRONG NHÀ CHẠY MAU! NAM CHÍNH HẮC HÓA RỒI!


Vân Du Các.
“Con đã gây sự với ai ở đó đúng không?” Liễu Diễm Tư bỏ tập văn kiện đang cầm trên tay xuống, ánh mắt như vị quan cao lãnh đang hỏi phạm nhân của mình rằng ‘ngươi vừa phạm tội đúng không?’.
“Sao người biết hay vậy?” Liễu Nguyệt hỏi.
“Ta nuôi người làm không phải để chơi.”
“Vậy trong cung cũng có nội gián của Liễu gia ư?”
“Con đang lạc đề rồi đấy.”
Liễu Nguyệt nói: “Thì lúc đó đang yên đang lành, cái vị Thất công chúa ở đâu ra nói với con vài câu châm chọc.

Sau đó con không nhịn được nên nói lại vài câu, chưa làm gì nàng ta đã đỏ mặt tía tai tức giận rồi.”
Sau đó Liễu Nguyệt nghĩ đến cái dáng vẻ đỏ mặt tức đến phát tím của Tiêu Sở Liên thì không khỏi bật cười.
Liễu Diễm Tư thấy được, mắt phượng nheo lại hỏi: “Nói thế nào?”
“Tiêu Sở Liên khinh thường con là thứ nữ, nói rằng thứ nữ không có xứng được xuất hiện trong cái tiệc sinh thần rách nát của nàng ta.” Liễu Nguyệt nói, qua lời nói của cô có thể biết rằng Tiêu Sở Liên giờ đây đã chẳng là cái gì trong mắt cô rồi.
Thất công chúa gì chứ.

Bà đây mới chẳng thèm để vào mắt.
Liễu Diễm Tư cũng chả buồn quan tâm đến chuyện cô có để Thất công chúa người người kính nể vào mắt hay không, y chỉ gật đầu nói: “Rồi?”
“Con nói lại là nàng ta cũng có khác gì đâu.”
“...”
Liễu Diễm Tư không phản hồi ngay mà lông mày chỉ khẽ nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó.

Lúc sau y mới nhìn Liễu Nguyệt, xoa cằm nói: “Đúng là thế thật.”
“Đấy, người thấy con nói có đúng không.


Cũng đâu phải lỗi của con đâu.”
Tiêu Dã chứng kiến nãy giờ: “...”
Thôi cũng quen rồi.
Tiêu Dã đỡ trán nghĩ.
_ _
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Bây giờ năm học đã kết thúc, Hồng Cử cho phép toàn bộ học sinh về nhà thư giãn một tháng, chuẩn bị cho năm học mới.
Lúc này Liễu Nguyệt đang nằm lười biếng trên chiếc xích đu trong vườn, một chân bỏ xuống đất để làm lực đẩy cho xích đu khẽ đung đưa.

Tiêu Dã hắn có việc nên phải ra ngoài một lúc, trong lúc nhàm chán nhắm mắt, bỗng từ xa cô nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân này không từ tốn như của Tiêu Dã, mà nó mang theo trạng thái năng động, như muốn chạy thật nhanh vào vậy.
“Tiểu Nguyệt!”
Liễu Hạo gọi cô.
Y trở về rồi.
Y không nói một lời ném thẳng đồ vào người Liễu Nguyệt lúc cô đang ngồi dậy.
“Gì đây?”
Liễu Hạo hất cằm kiêu ngạo nói: “Thanh kiếm được đúc đặc biệt lúc ở Tây Bắc, ta thấy nó cầm khá nhẹ với sắc nên kêu người đúc.

Thật sự có thể chém người cứ như chém hoa quả đấy.

Ta có một thanh đây rồi, thanh kia cho ngươi.”
Khả năng đấu kiếm của Liễu Nguyệt cũng không phải dạng vừa, chắc là do từ nhỏ đã được rèn luyện nhiều, thêm việc dạo giờ đấu kiếm với Tiêu Dã mãi không so được ai thắng.

Cô đúng là có chút hơi ngứa tay, vì vậy bèn nói với Liễu Hao: “Đấu chứ?”

Mà Liễu Hạo lại có một loại thú tính, chính là muốn đánh cho Liễu Nguyệt khóc kêu cha gọi mẹ, phải cúi đầu nhận thua trước y.

Mặc dù chưa lần nào ước muốn đó thành sự thật cả, nhưng y vẫn không bỏ quyết tâm nói: “Được.”
Hai người đứng cách nhau khoảng cách vừa đủ.

Chuẩn bị tư thế, lên dây cót.
Soạt!
Hai người đồng thời lao như cắt về phía đối phương.
“Tiểu thư!!!”
Toàn bộ động tác đều bị ngừng lại vì tiếng gọi vừa rồi, Liễu Nguyệt cùng Liễu Hạo nhìn ra.

Tiêu Dã với khuôn mặt nửa xanh nửa xám bước chân rất nhanh đi về phía bọn họ.

Hắn đi tới, dứt khoát lấy cây kiếm mới được mang về ra khỏi tay cô, vẻ mặt có phần bất lực xen lẫn chút không tưởng tượng nổi nói: “Ta mới đi có một lúc mà người...suýt đánh nhau luôn rồi.”
“Đấy là luận kiếm, đâu phải đánh nhau.” Liễu Nguyệt cãi cố nói.
“Luận kiếm gì mà luận kiếm.

Nhìn dáng vẻ hai người là biết đều có ý định đập đối phương ra bã rồi.

Ta mà không về kịp chắc đánh nhau thật luôn.

Tiểu thư người đó, chẳng lúc nào làm ta yên tâm được cả.”

Liễu Nguyệt vẻ mặt cam chịu không nói gì.

Nghe mãi thành quen, cứ để hắn nói, rồi sau đó cô dỗ hắn là được.
Liễu Hạo thì lại khác, hắn mặt đen như đít nồi không hiểu sao mình phải đứng ở đây nghe mắng cùng Liễu Nguyệt.

Mà ở đời lấy đâu ra việc bề dưới quát mắng bề trên, chắc cũng chỉ có vị nhị tỷ này của y chiều tên này quá thành ra giờ bị leo lên đầu ngồi lúc nào không hay.

Lòng trắc ẩn bỗng nổi lên, Liễu Hạo ngước đôi mắt phượng lên, nhìn chằm chằm Tiêu Dã, lạnh lùng nói: “Tiểu Nguyệt còn chưa nói, thân là kẻ ở mà dám lớn tiếng quát mắng chủ tử của mình thế à? Có vẻ nhị tỷ của ta dạy dỗ ngươi không được tốt cho lắm, thành ra giờ ngươi coi nơi này là địa bàn của mình rồi, đừng quên ở đây là Liễu gia, ngươi vốn chỉ là cái thằng ăn mày ở đầu đường xó chợ được Tiểu Nguyệt thương tình đem về thôi.”
Ánh mắt Tiêu Dã vốn chỉ đặt trên người Liễu Nguyệt giờ đã từ từ chuyển sang nhìn Liễu Hạo, hắn cao hơn y, vì thế dù đối phương có là gì thì sự uy áp của hắn vẫn lớn hơn hẳn.

Tiêu Dã không nói gì, chỉ nhìn Liễu Hạo, khuôn mặt không cảm xúc cùng thái độ hờ hững của hắn đã thực sự chọc giận Liễu Hạo.
Y tức giận gần như thô bạo túm lấy cổ áo của Tiêu Dã, miệng gằn từng chữ nói: “Có ngon thì ra đây đấu với ta một trận.

Nếu tên chết bầm nhà ngươi thắng, ông đây không rủ Tiểu Nguyệt đấu kiếm nữa.

Còn nếu không...” Liễu Hạo giờ phút này bỗng dưng nhoẻn miệng cười quỷ quyệt, như muốn đánh một đòn tâm lí vào đối phương mà nói: “Còn nhớ năm ngoái chứ, lúc ngươi bị ta đánh cho thảm hại không bò dậy nổi.

Tiểu Nguyệt lúc đó đã làm gì ta?” Dừng lại một chút, y tỏ ra vẻ như bản thân đang nhớ lại, nhưng thực chất là muốn cho Tiêu Dã thấy được sự khinh thường cùng cợt nhả trong đáy mắt của y, Liễu Hạo nói: “Ta thấy lúc đó Tiểu Nguyệt đá ngươi một cước cũng đau lắm đó, mặt chị ta rõ ràng là vô cùng thất vọng về ngươi.

Ngươi không biết lúc đó ta thấy mắc cười thế nào đâu, giờ nghĩ lại vẫn buồn cười.”
Liễu Hạo nói, khóe miệng không biết từ khi nào đã cong lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ trắng tinh.
Y thực sự muốn làm cho cái tên cứ bám dính Tiểu Nguyệt này tức chết mà.
Tiêu Dã sau khi nghe Liễu Hạo nhắc lại chuyện đó thì sắc mặc lập tức trầm xuống.

Không nhắc lại thì thôi, đã nhắc lại càng làm cho Tiêu Dã hắn càng thêm tức.

Lần đó quả thực hắn quá sơ suất, vậy mà không biết tự lượng sức mình, để Liễu Hạo đánh cho không ngóc đầu dậy nổi.


Tồi tệ nhất chính là tiểu thư người vì quá thất vọng mà ngó lơ hắn tận hơn một tháng luôn.
Tiêu Dã tràn đầy ý chí phục thù nhìn Liễu Hạo nói: “Đấu thì đấu.”
Dù gì hắn cũng không phải thằng nhóc mới tập tành luyện kiếm lúc đó nữa.

Tiêu Dã này giờ đã khác rồi, hắn sẽ không để tiểu thư người bị bẽ mặt.
“Chuẩn bị nhanh đi!” Liễu Hạo thích thú nói.
Liễu Nguyệt nãy giờ cũng không có ý định ngăn cản hai người, nghe vậy quyết định đứng dưới tán cây lặng lẽ quan sát.

Dù hệ thống lần này không xuất hiện để thông báo nhiệm vụ như lần trước đó, cô cũng muốn để cho hai người so chiêu thử xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai.
Nếu Liễu Hạo thắng thì mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói.

Lần trước là do hệ thống ép buộc nên cô mới phải giả vờ tỏ ra thất vọng về Tiêu Dã.

Giờ không có hệ thống thì cô cũng lười tạo áp lực với hắn.
Còn nếu Tiêu Dã thắng, hắn sẽ lấy lại được mặt mũi của mình.

Nhưng Liễu Hạo cũng chẳng phải đứa sẽ dễ dàng chấp nhận bản thân mình thua cuộc, y không bám riết đòi đấu lại thì chính là mặt dày ở sau lảm nhảm không thôi.
Là người từng trải qua cảm giác đấy, Liễu Nguyệt lúc này chỉ biết đen mặt nhớ lại kí ức phiền phức hồi xưa.
Thằng nhóc đó quả thực bám dai như đỉa vậy.
Cô nghĩ.
Trước khi trận đấu diễn ra, Tiêu Dã có quay lại nhìn Liễu Nguyệt, tưởng như vô tình mà lướt qua nhưng ánh mắt hai người đã rơi vào tầm mắt của nhau.

Thấy hắn nhìn mình, Liễu Nguyệt không nói gì, chỉ đánh mắt ý bảo hắn chú ý.
Tiêu Dã gật đầu.
Lần này hắn tuyệt đối không cho phép mình thua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi