NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU



Khí trời ban đêm thật mát mẻ. Khung cảnh thành phố khi đêm xuống chỉ có thể dùng "phồn hoa" hai chữ miêu tả mà thôi. Ban ngày,những tòa nhà chọc trời nằm sát nhau thay nhau tỏa nhiệt, biểu thị đây là nơi sầm uất. Tới khi bóng tối bao phủ, khi thành phố lên đèn; đèn đường, đèn ô tô xe cộ rồi những bảng hiệu lấp lánh đủ màu sắc thì nó mới trở thành một thành phố phồn hoa ---- bận rộn mà xa hoa.

Thấm Nhã đã quen với những buổi tối và cuộc sống như vậy. Với người khác có lẽ nó náo nhiệt, nhưng có người thì lại không. Cô có lẽ trời sinh tình duyên mỏng, đối với song thân qua đời từ lúc nhỏ hầu như không có ấn tượng, cùng với tính tình lãnh đạm, có tự chủ, thích đơn độc một mình, trong cuộc sống sinh hoạt ít khi có náo nhiệt rộn ràng.
Trước nay cô luôn vùi đầu vào công việc, tan sở lại một mình lẻ bóng về nhà. Cô trước kia hưởng thụ cuộc sống tự do đơn độc không bị quấy nhiễu, chưa từng trải qua cảm giác náo nhiệt nên cũng không cảm thấy cô đơn tĩnh mịch gì. Nhưng bây giờ đã khác, cuộc sống của cô lại có thêm một tiểu quỷ suốt ngày quấn quýt. Y Nặc Mễ đúng là mẫu tình nhân lén lút tốt nhất, mỗi ngày đều làm cho bạn cảm nhận được sự yêu thương chân thật ------ lúc thoải mái nằm trên giường có người bầu bạn, tốn hết tâm tư trên chọc ngươi vui vẻ, đem những chuyện thú vị cùng ngươi chia sẻ.
Tuy tiểu quỷ kia hầu như toàn làm ra những hành vi quái dị, làm người khác dở khóc dở cười nhưng khi nhớ tới, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên một nụ cười nhẹ, thong thả mở cửa đi vào nhà.
"Tiểu Mễ?"
Trong nhà không có người, ngược lại Thấm Nhã vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy được một con mèo cam đang nằm trên ghế salon nghe thấy động liền biến thành quyển note hình mặt mèo.
Thấm Nhã cầm quyển note lên, trên đó viết: "Tiểu Mễ không có ở nhà, meow."
"Em ấy đi đâu?" Thấm Nhã chau mày, hoàn toàn không để ý đến mèo nhỏ nhất quyết giả chết trước mặt cô.
Giả chết quyển note liền duỗi ra móng mèo, viết viết rồi giơ lên một tờ giấy khác: "Không thể tùy tiện nói cho mẫu nhân tung tích của chủ nhân, meow."
"Ngươi không nên nói như vậy với ta a." Thấm Nhã hai tay khoanh trước ngực, hình tượng nữ vương cao ngạo lạnh lùng bộc lộ 10 phần.
Quyển note hình mèo bị khí thế áp bách cẩn thận nhích nhích từng bước, sau đó lại động một chút ghi ghi cái gì đó ---- trên mặt giấy liền vẽ một cái mặt mèo đang ngây ngô cười.
Thấm Nhã dứt khoát không thèm để ý tới tên mèo nhỏ này nữa, quay người trở về phòng, Orange thấy Thấm Nhã không để ý đến mình liền nhảy xuống ghế đi theo đuôi, ở dưới chân Thấm Nhã quấn quanh, thuận tiện đem hành tung của chủ nhân bán ra: "Tiểu Mễ đi về trang viên trên núi a meow."
Lại đi lên núi? Thấm Nhã dừng bước. Khoảng thời gian này Y Nặc Mễ. . . giống như rất thường đi tìm Chu Duẫn Văn và Phương Tiêu Quân. Tiểu quỷ này tính tình thích tự ý làm không thèm để ý người khác, nhưng lúc này cứ hai ba ngày lại đi, em ấy và Phương Tiêu Quân chả lẽ có nhiều chuyện để nói đến như vậy sao?
Thấm Nhã vì thế mà cảm thấy có chút không thoải mái, đôi con ngươi xinh đẹp sáng lên, trong đó hiện lên vài phần trong trẻo lại vài phần lạnh lùng. Cô không thèm nhiều lời với Orange nữa, quay người cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Lý Cường đi đến khu trang viên tư nhân nghiêm cấm người lạ này. Hắn đã là cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm, nhưng chưa từng có lúc nào giống như lúc này đi ra ngoài vào buổi tối mà không đem theo vũ khí, bởi vì hắn biết bất kỳ loại vũ khí nào cũng sẽ trở nên vô dụng, bởi vì người hắn tìm là ---- Quỷ hút máu.
Biệt thự và sân vườn, nơi nào cũng xa hoa, chỉ là bốn phía đều không có lấy một ngọn đèn cho nên căn phòng lớn thoạt nhìn trống rỗng này càng thêm quái dị. Lý Cường nương theo ánh trăng đến một cái đại sảnh hoa lệ, Quỷ hút máu quả nhiên vẫn ở chỗ này, bởi vì hắn phát hiện cái bình hoa cổ hắn làm vỡ lúc trước đã được thay bằng một cái ngà voi điêu khắc.
"Con người dám xông vào địa bàn của Huyết tộc, chỉ có thể dùng máu hiến tế cầu khẩn chủ nhân tha thứ, nếu không, sẽ bị coi là kẻ xâm lược, giết." Một âm thanh âm lãnh mang theo một phần tà ác.
"Y Nặc Mễ, ngươi không nên gây thù với tôi. Chu Duẫn Văn, Phương Tiêu Quân, hai người đi ra! Những lời kia. . . cho dù là giả hay thật, hai người cũng đi ra gặp tôi." Lý Cường lớn tiếng.
Đèn liền sáng lên, Y Nặc Mễ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Cường, Quỷ hút máu luôn có tốc độ rất nhanh, mà Lý Cường cũng là một cao thủ thể thuật, cảm thấy Y Nặc Mễ muốn tập kích hắn, liền lách người một cái, tránh được sự khống chế của Y Nặc Mễ, đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng.
Thân thủ không tệ nha. Y Nặc Mễ rút tay về, liếm liếm miệng: "Gọi hai người đó làm gì, ngươi tìm quỷ hút máu nói chuyện phiếm?"
Quỷ hút máu cười đểu, làm cho Lý Cường nhất thời im lặng. Dừng vài giây rồi mở miệng: "Tôi điều tra được một việc, tin chắc đối với mấy người rất có lợi, liên quan đến Tào Bằng và Dracula."
"Cho ngươi 1phút nói rõ, nếu ta không thích thì đừng trách ta vì sao không chào hỏi trước." Tự tiên xông vào chỗ của nàng, không kính dâng máu, như thế nào không có lỗi với sự uy nghi cao quý của nàng chứ. Quỷ hút máu trong đầu toàn ý xấu.
"Về Tịch, tôi biết rõ mấy người có chuyện giấu diếm tôi, máu của Tịch đã lôi kéo ngươi và Chu Duẫn Văn, Tiêu Quân còn có Tào lão đại, và gút mắc với Dracula."
"Cô gái của ta ta sẽ tự bảo vệ." Y Nặc Mễ dứt khoát, khí suất vô cùng.
"Ngươi có thể dùng sức mạnh bảo vệ cô ấy, nhưng ngươi không biết xã hội loài người so với ngươi tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều, sức mạnh không quyết định tất cả!" Lý Cường đã từng phải đối đầu với tội phạm nguy hiểm nhất quốc tế, đựng chạm tới những quy tắc đen tối nhất trong xã hội nên hắn biết rõ quy luật này.
"Tôi phải nhắc nhở mấy người, Tào Bằng là một tên rất giảo hoạt, hắn lúc này không có xuất thủ không có nghĩa là chúng ta an toàn. Chuyện liên quan đến Thấm Nhã cũng không thể thiếu cảnh giác. Còn có tên Dracula đuổi giết Tiêu Quân, tôi điều tra được, hắn sỡ dĩ có thể giải trừ hôn mê đạt được trọng sinh là vì thời kỳ quân phiệt hỗn chiến, một nhóm quân phiệt chuyên trộm mộ hoàng gia, Chày Kim Cương cũng chính lúc đó xuất hiện. Về sau vật đó được coi như tôn giáo vật thánh được kính hiến cho người đứng đầu chủ nghĩa phát xít, cuối cùng qua nhiều năm bị người cất giữ, hiện nay đang nằm trong tủ bảo hiểm bảo mật an toàn nhất thế giới. Thứ này có thể khống chế được Dracula, vậy thay vì tốn hết tâm tư trốn hắn, không bằng liền hợp lại chế ngự hắn. Lý mỗ tôi tuy không có thân thể bất tử, nhưng tôi hứa sẽ tận lực bảo vệ các cô ấy, chỉ cần Dracula chết đi, Tiêu Quân sẽ không cần phải trốn tránh nữa, và mọi chuyện sẽ không còn liên quan đến Tịch."
Y Nặc Mễ càng nghe càng cảm thấy không đúng, Lý Cường người này nói chuyện Dracula, rồi chuyện ân oán giữa Tiêu Quân và Dracula, thế nhưng càng nói, cuối cùng sao lại liên quan đến Tiểu Nhã Nhã?
"Những chuyện ngươi nói, rốt cuộc là vì Phương Tiêu Quân hay là vì Tiểu Nhã Nhã!" NGAO! Nàng sao lại cảm thấy người này lại muốn ngấp nghé đồ ăn của nàng!
Câu hỏi này làm cho Lý Cường không thể mở miệng cãi được, ngược lại hai giọng nói nhu hòa cùng nhau truyền đến -----
"Lý cảnh quan. . ."
"Tứ Lang. . ."
Tiêu Quân thì đứng ở trên cầu thang lầu hai, Thấm Nhã thì đứng ở trước cửa. Tiêu Quân thì không cần nói, mấy trăm năm đều si tình nhớ đến Chu Lệ, lần này nghe được sao có thể không động tâm. Thấm Nhã cũng có chút cảm động, Lý Cường làm người rất chính nghĩa lại rất cố chấp, Quỷ hút máu vốn là đối tượng đối địch của hắn, thế nhưng lại vì giữ an toàn cho cô lại bất chấp đến nơi này. Hai người trước kia đã sớm có những cuộc hẹn đầy hảo cảm, về sau vì trái tim cô đã bị buộc chặt trên người Y Nặc Mễ nên bóp chết từ trong trứng nước, thế nhưng Lý Cường lại chưa từng chất vấn tại sao.
Lý Cường đầu tiên nhìn Tiêu Quân, hắn đã biết những chuyện tưởng hề không tưởng ở kiếp trước nên lần đầu tiên nhìn thẳng vào cô gái làm cho hắn cảm giác kỳ lạ. Chậm rãi nói: "Tiêu Quân, tôi tin những chuyện đã xảy ra ở mấy trăm năm trước, nhưng lúc này tất cả đã khác, tôi không phải là người kia."
"Ngươi không phải hắn, thế nhưng, cảm giác giữa chúng ta ngươi lại nhớ rõ, ngươi không thể phủ nhận." Tiêu Quân đi xuống cầu thang, ả có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng ả cũng biết rõ Lý Cường đã không còn là Chu Lệ, ả cho rằng ả sẽ vì Chu Lệ một lần nữa tái nhập nhân gian mà điên cuồng, thế nhưng ả lại không có.
"Tôi không phủ nhận. Thế nhưng tôi đã làm rõ kiếp này và kiếp trước." Trong lịch sử không thiếu loại tình này, ở tại nhiều người, vì cơ duyên xảo hợp biết được kiếp trước của mình, nhưng những người này không sống lâu được, bởi vì bọn họ không thể nhận thức được "mình hay người kia" cuối cùng đều trở nên điên dại. Lý Cường lúc đầu cũng đã lâm vào trạng thái cuồng loạn đó, nhưng lúc đó Y Nặc Mễ làm hắn bị thương lại làm hắn thanh tĩnh hơn, nằm trên giường bệnh đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này.
"Tiêu Quân, cho dù tôi nhớ những chuyện trước kia, nhưng những chuyện lúc trước đều thuộc về cô và Chu Lệ, chỉ thuộc về Chu Lệ khi đó, nếu không chính là một loại cướp đoạt. Mà tôi bây giờ, mọi chuyện cũng chỉ thuộc về tôi bây giờ. Cô từ lúc đầu đã có người luôn luôn bảo vệ cô, mà tôi làm hết thảy cũng là vì. . ." Trên cằm Lý Cường mọc đầy râu, khuôn mặt cương nghị, dùng ánh mắt buồn bã nhìn về phía khuôn mặt nhu tình của Thấm Nhã.
"Anh sao phải làm vậy." Thấm Nhã thầm thở dài, không nghĩ đến Lý Cường lại là một người nặng tình như vậy, từ cái giai đoạn chưa xác định ban đầu lại chấp nhất cho tới bây giờ.
Hai người kia, mắt qua mày lại. Y Nặc Mễ không biết đây là cảm giác gì, nhưng nàng chính là rất khó chịu. NGAO, hai cô gái này cùng Lý Cường nói chuyện, nhìn là đã thấy ghét, đặc biệt trước kia Tiểu Nhã Nhã còn thích gã đàn ông này, nhớ tới chuyện chị ấy cùng hắn hẹn hò! Thù cũ nợ mới, làm cho Quỷ hút máu tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Tiêu Quân lại bước tới gần như muốn nói thêm gì đó, chỉ cần đưa tay ra là liền có thể đụng tới được Lý Cường, Chu Duẫn Văn còn chua kịp ra tay ngăn cản, Y Nặc Mễ đã một bước bắt lấy tay Tiêu Quân, hung hăn đánh Lý Cường một chưởng, ngữ khí bá đạo trời sinh: "Căn bản không phải người kia ngươi còn muốn cái gì, còn không bằng nhìn người đang ở bên cạnh ngươi. Vô luận hắn là ai, cũng không được sự cho phép của ta!" (editor: câu này sẽ làm đổ bình dấm chua của Thấm Nhã và Duẫn Văn a, Tiểu Mễ ngốc =)) )
NGAO, hắn thích đồ ăn NGAO? Trước hết phải hỏi qua nàng có cho phép hay không! Nàng không cho người khác thích, ai thích Tiểu Nhã Nhã nàng sẽ cắn người đó!
Y Nặc Mễ trước giờ không thích Lý Cường, cái tên quỷ hút máu này lần nào cũng vậy không biết tốt xấu lại thích đánh người, Thấm Nhã không phải không biết. Nhưng hành động lúc này của Y Nặc Mễ làm cho cô có cảm giác rất kỳ lạ, làm trái tim cô đau đớn. Tiểu Mễ đây là. . . không cho phép Tiêu Quân đến gần người khác? Em ấy từ lúc nào đã có ham muốn giữ lấy Tiêu Quân như vậy.
Cái này, khi một người kia tức giận và nhâm tính nhưng lại không phải vì cô. . . cái này làm cho cô phản ứng sao đây? Thấm Nhã chưa bao giờ có loại cảm xúc này, cho dù ở lúc thiếu nữ, cô cũng chưa từng vì ai mà cảm thấy chua xót, nhưng lại không thể biểu lộ ra tức giận. Tuy trong lòng thầm trách mình ngây thơ, cô đã là người trưởng thành, không nên vì loại chuyện này mà để ý, lại không nên vì một câu nói tên tiểu quỷ chưa hiểu sự đời này mà để ý. Nhưng Thấm Nhã chính là cảm thấy rất không thoải mái, sắc mặt càng ngày càng lạnh, đến chính cô cũng cảm thấy lạnh.
"Tiểu Mễ, em ------" Giọng nói Thấm Nhã trở nên thận trọng, hết sức thu liễm, âm thầm cắn môi không muốn tâm tình mình bị người khác phát hiện.
"Con người vô dụng, mau cút khỏi đây, bằng không ta sẽ lấy máu ngươi hiến tế tổ tiên." Y Nặc Mễ một tay dắt lấy Thấm Nhã, một tay dắt Tiêu Quân, kéo cách xa Lý Cường hai bước, phân rõ ranh giới.
Thấm Nhã ưu nhã tránh ra khỏi tay Y Nặc Mễ, thái độ cao ngạo, thanh âm lãnh đạm: "Đã như vậy, những người cao quý các người cứ tiếp tục ở chung. Chúng ta con người rời khỏi là được."
Cướp của người khác thì làm được gì? Hậu viện của chính mình đã bị cháy. Y Nặc Mễ không nghĩ tới Thấm Nhã lần này lại muốn thiên vị tên Lý Cường kia, vừa tức giận lại vừa ghen tức, tức giận đến rống một câu: "Gào! Vì sao lại để ý hắn mà không để ý ta!"
Nàng cũng không để ý tới cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi