NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU


Pé lớn rồi nhưng pé vẫn thích lixi :3
=====
Giận dỗi cũng xem là một loại nghệ thuật, trong tình yêu, đôi khi có giận hờn đôi chút cũng trở thành một loại xúc tác. Đừng nhìn Thấm Nhã tính cách lạnh nhạt, đối với mọi thứ đều rất thờ ơ, thế nhưng nữ vương đại nhân sẽ không cho phép người khác dùng lòng thuần phục của mình cống hiến cho người khác. Mỗ quỷ hút máu giống như là đã thông suốt, gần đây vô cùng ngoan ngoãn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều ném qua một bên huống chi là người "khách" ở trong trang viên của nàng. Bởi vì biết được cái người lạnh lùng khó chiều kia cũng có một mặt đáng yêu như thế, Y Nặc Mễ giống như một đứa nhỏ phát hiện một món đồ chơi mới, mỗi ngày đều vây quanh vòng vòng bên Thấm Nhã, làm cho Thấm Nhã choáng hết cả đầu.
Buổi sáng Thấm Nhã tỉnh lại liền phát hiện Y Nặc Mễ đã chui vào trong chăn, đang ôm chặt lấy cô, đầu chôn trên người cô ----- bởi vì Quỷ hút máu "ưa tối".
"Tiểu Mễ, em ngủ cả đêm?" Thấm Nhã lắc lắc nàng, cái người có sức sống vô hạn vào buổi tối hình như tối qua tới giờ vẫn chưa có rời đi.
Quỷ hút máu không ngủ được vào ban đêm, tại lúc đêm khuya mới chính là thời điểm linh lực của họ đầy đủ nhất. Cái tên tiểu quỷ thích la cà này mỗi tối luôn chạy ra ngoài tìm thú vui, còn những lúc không đi ra ngoài, tất nhiên sẽ quấn lấy Thấm Nhã đến kiệt sức. Bởi vậy mỗi khi Thấm Nhã muốn ngủ đều dứt khoát đá Y Nặc Mễ xuống giường, để cho người kia giống như mấy trăm năm đều chạy ra ngoài làm "thần dạ du".
*thần dạ du : người hay đi chơi đêm (vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết, ví với người thích đi chơi lang thang ban đêm)
Dạo gần đây rất lạ, Y Nặc Mễ không còn "tác quái" lúc nửa đêm nữa, cho dù lúc cô ngủ nàng cũng không ra ngoài tìm thú vui, mà mỗi ngày đều ngủ thẳng đến hừng đông.
"NGAO...OOO~" Y Nặc Mễ không chịu thức, mặt vẫn tiếp tục chôn trước ngực Thấm Nhã tiếp tục ngủ. Mặt trời mọc, đây mới là lúc Quỷ hút máu tiến vào mộng đẹp.
Y Nặc Mễ như là người bị lệch múi giờ. Nhưng tuy buổi tối không ngủ, nhưng ban ngày không ngủ không được sao? Tiểu Quỷ này đúng là phí hoài tuổi xuân. Thấm Nhã vặn lỗ tai của nàng: "Quỷ lười."
Y Nặc Mễ đã tỉnh, có chút mơ màng, đôi mắt màu đỏ dưới ánh mặt trời giống như đôi hồng bảo thạch sáng bóng. Đáng tiếc đôi mắt đơn thuần lại kết hợp với nụ cười đầy tà ác, Y Nặc Mễ nhoẻn miệng cười ta: "Tiểu Nhã Nhã, sớm ~ có người nào nói chị lúc này thật chói lóa không ~"
"Có. Em mỗi ngày đều nói như vậy." Thấm Nhã bình tĩnh ngăn chặn "ma trảo" của Y Nặc Mễ trên ngực mình xuống.
"NGAO ~" Ủy khuất, cố gắng duỗi móng vuốt, "Mặt trời vừa lên, chính là lúc dễ ngủ nhất, chúng ta ngủ, ngủ, hắc ~"
"Còn ngủ! Em liên tục 7 ngày đều ngủ, em đúng là lãng phí thời gian." - Chút sức lực của Thấm Nhã đúng là không đáng nhắc đến trước mặt quỷ hút máu, nàng dứt khoát nằm lại lên gối khiến cô đànhmặc kệ Y Nặc Mễ tự do ăn đậu hủ của mình.
"Thời gian chính là để lãng phí, dù sao dùng cũng không hết." Lẽ thẳng khí hùng.
Đây là lời người nói ư!
Đúng vậy, thật sự không phải là người nói mà. Nắng tràn vào phòng tỏa ra một không khí thật dễ chịu, Y Nặc Mễ một lần nữa kéo Thấm Nhã chui vào trong chăn. Trời đã sáng nha, Quỷ hút máu lúc này chui vào trong chăn là thích hợp nhất, bên trong lớp chăn là một nơi tối đen như mực!
"Tiểu Mễ em chậm một chút ~"
"Không. NGAO!"
"Ah. . . chỗ đó. . .em tối qua đều làm tôi đau hết cả. . . nhẹ một chút. . . "
========
Cùng người yêu ở cùng một chỗ, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, cũng sẽ phát hiện làm chuyện gì cũng trở nên rất không có hiệu suất, hai người cùng nhau làm một bữa cơm đã tiêu hết cả buổi sáng, cùng nhau coi chung một quyển sách hay một bộ phim thì cũng hết một buổi chiều, tản bộ một cái đã liền đến chạng vạng. Nhưng chúng ta sẽ không cảm thấy buồn chán, cũng sẽ không cảm thấy không thú vị, chúng ta thích thú trải qua một ngày như vậy, đó chính là khoái hoạt.
Đến tối Thấm Nhã liền kéo Y Nặc Mễ ra ngoài, không cho phép nàng tiếp tục làm quỷ hút máu trạch quỷ. Mục đích ra ngoài của hai người chính là đi đến trang viên tìm Chu Duẫn Văn và Phương Tiêu Quân. Y Nặc Mễ thương tiếc nhân sinh của Phương Tiêu Quân và cuộc sống khó khăn khi biến thành quỷ hút máu trong mấy trăm năm qua, Thấm Nhã thì cảm động trước thâm tình của Chu Duẫn Văn, vì vậy hai người này trước coi là địch nhưng lúc này cũng có thể coi là "bạn chí cốt" được rồi.
Quỷ hút máu đối với mùi máu đặc biệt mẫn cảm, Thấm Nhã vừa đi vào tòa biệt thự xa hoa, Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân lập tức biến hình. Chuyện này làm cho Y Nặc Mễ khẩn trương, không nói hai lời liền biến thân, đôi cánh liền mở ra, hướng hai người kia nhe răng nanh, "Hai người muốn đánh nhau hả!"
"Tiểu Mễ ~" Thấm Nhã chặn nàng lại, đối với cái tên tiểu quỷ hiếu chiến suốt ngày đòi đánh đúng là bất đắc dĩ. "Nơi này rất ít khi con người xuất hiện, hai người nhẫn nại một chút, tôi hôm nay tới đây cũng là vì nghĩ cách đem cho hai người một ít máu."
Chu Duẫn Văn lập tức thu hồi hình thái, lạnh lùng hương Thấm Nhã giải thích: "Bởi vì chúng ta ngửi được mùi máu của cô cho nên mới có loại phản ứng bản năng như vậy, chúng ta ở đây đã dùng máu động vật cho đỡ đói, cũng không đến mất đói bụng làm càng, Tịch. . . cô yên tâm."
Tiêu Quân càng quan tâm đến tình huống bên ngoài, nóng vội hỏi Y Nặc Mễ: "Nơi này đúng thật là không bị Dracula cảm nhận được. Bất quá chúng ta cũng không thể biết được hành động của hắn, không biết lúc này tình huống bên ngoài thế nào, chúng ta lúc nào thì . . . "
Y Nặc Mễ vỗ vỗ cánh nhỏ, vẻ mặt đắc ý: "Có bản điện hạ, đương nhiên gió êm biển lặng. Dracula và cái tên quỷ hút máu cấp thấp kia đã sớm bị ta đánh cho một trận không dám xuất hiện." Nàng nói xong liền nhìn thoáng qua dò xét Phương Tiêu Quân và Chu Duẫn Văn rồi cười trêu tức một cái: "Chuyện đi ra ngoài ngươi gấp cái gì, các ngươi chỉ có thể sống ở chỗ này, vết thương của Chu Duẫn Văn lành rất nhanh, ta xem các ngươi ở đây. . .cũng không tệ lắm."
"Tiêu Quân. . . " Chu Duẫn Văn nhẹ nhàng cầm chặt lấy tay Tiêu Quân. Từ cái lúc Tiêu Quân vào trong hang động giúp nàng chữa thương, về sau mỗi khi đến trăng tròn hay trăng khuyết, Tiêu Quân đều giúp đỡ nàng làm lành vết thương trên người. Chuyện coi như bình thường nhưng lại là kỳ tích với nàng, ôn nhu đối đãi. Đây là chuyện mấy trăm năm qua đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, tuy cả hai đều không nói chuyện, thế nhưng được Tiêu Quân như vậy ở chung, đối với Chu Duẫn Văn mà nói thì chẳng khác gì tình yêu cuồng nhiệt khiến cho cả người vui vẻ.
Tiêu Quân nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp không chút cảm xúc, nhưng cũng không quả quyết cự tuyệt sự đụng chạm của nàng. Tiêu Quân nhìn nhìn Y Nặc Mễ và Thấm Nhã, "Hai người. . ."
Cảm giác của hai người lúc này rất khác xưa. Trước kia tuy cũng biết Y Nặc Mễ và Thấm Nhã sẽ vượt qua ranh giới giới tính để yêu nhau, nhưng ả cũng không để ý lắm, hai cô gái yêu vốn dĩ đã khó, hơn nữa một nhân tộc một Huyết tộc yêu nhau lại giống như chuyện "nghìn lẻ một đêm", một chuyện không tồn tại! Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai ngưởi rất hòa hợp, ánh sáng cùng bóng tối, cao thượng cùng tà ác nhưng lại giống như cá với nước cùng nhau giao hòa, rất tự nhiên. Ả trước kia cho rằng tình cảm đặc biệt của Y Nặc Mễ đối với Thấm Nhã chẳng qua là do Thánh linh chi huyết. Hơn nữa Tịch Thấm Nhã người mà mị lực bắn ra bốn phía, người luôn lý trí và cao ngạo như thế nào lại đi yêu một quỷ hút máu chuyên sống trong bóng tối?
Ánh mắt Thấm Nhã vẫn lạnh lùng, đáp lại cái nhìn dò xét của Tiêu Quân, cong lên một nụ cười nhẹ, nhàn nhạt nói: "Nếu như tình yêu đến từ hai người, thì còn quản chi trái nghịch pháp tắc, cũng như cho mình một cái bến đỗ. Hai người con gái vì sao không thể yêu nhau, Huyết tộc và Huyết tộc vì cái gì không thể yêu, con người và huyết tộc vì sao không thể cùng một chỗ, Tiêu Quân cô nương, trong thế giới của cô cũng không có cấm kị những cái này, thế nhưng cô mấy trăm năm qua vẫn thủy chung cố thủ, cái này thật sự giống như tự dày vò bản thân. Bên cạnh cô luôn có một người thủy chung với cô, mặc dù có sai khi lừa gạt cô, nhưng tại sao lại không thử một lần."
Thấm Nhã nói lời này chính là chỉ mối tình si mấy trăm năm qua của Chu Duẫn Văn, khi nàng ấy nhìn về phía cô và Tiểu Mễ, trên mặt Chu Duẫn Văn lóe lên thần sắc hâm mộ.
Phương Tiêu Quân không phải không nghe ra ý tứ của Thấm Nhã, ả tức giận mị cười lớn: "Bác sĩ Tịch nói thật là êm tai, chỉ là không biết cô đối với chuyện của chính mình sẽ thản nhiên đến khi nào. Con người và Huyết tộc không có cấm kỵ? Không biết bác sĩ Tịch đây còn bao nhiêu thời gian đễ giữ được dung mạo mê người như bây giờ, không biết còn bao nhiêu lâu hấp dẫn được ánh mắt của sinh vật bất tử. Tiểu điện hạ mới xuất thế có mấy trăm năm, không biết nàng ngàn vạn năm sau còn có thể yêu thêm bao nhiêu con người sinh mệnh ngắn ngủi ----"
"Tiêu Quân, đừng nói nữa." Chu Duẫn Văn ngăn Tiêu Quân lại. Sinh mạng con người ngắn ngủi, mà Huyết tộc lại sinh mạng vĩnh hằng, vì cái gì nói Huyết tộc trời sinh mang theo bi tình và cô tịch, là bởi vì bọn hắn có được sinh mạng vĩnh hằng, cho nên cũng chủ định sẽ cô độc vĩnh hằng, không có "người" có thể cùng bọn họ vĩnh cửu. Đúng vậy, chuyện này đối với Thấm Nhã, chính là chuyện tàn nhẫn nhất.
Thấm Nhã quay đầu ra chỗ khác, im lặng. Cô có chút chật vật, giống như chuyện trong lòng luôn lo sợ, luôn cẩn thận che giấu trong góc, lại bị người khác đột nhiên kéo ra, trần trụi phơi bầy dưới ánh sáng. Tương lai của cô và Tiểu Mễ. . .
Yêu càng sâu thì nghĩ càng nhiều, càng yêu thì người ta càng nghĩ đến chuyện mãi mãi. Có lẽ không cô gái nào trốn thoát được cái mong muốn tươi đẹp như vậy, nhưng khi tưởng tượng đến, cô không có được câu trả lời rõ ràng, không có cái kết mãi mãi, đó là chuyện đáng sợ đến cỡ nào. . . Còn có chuyện càng làm người sợ hãi hơn, tính mạng chưa hết, nhưng tình yêu đã không còn lại chút gì. Vui buồn xen lẫn, thời thời khắc khắc đều diễn ra trong cuộc sống của chúng ta, con người sinh mạng ngắn ngủi vài thập niên, còn không thể nói đến hai từ "mãi mãi", vậy đối với kẻ có sinh mạng vĩnh hằng như Huyết tộc thì sao?
Tiểu quỷ hút máu hoàn toàn không có để đến mấy chuyện thần bí mà hai người nói, tuy là có nghe được, cũng hoàn toàn không hiểu rõ Phương Tiêu Quân và Thấm Nhã xoắn xuýt cái gì, trong quan niệm của nàng, đồ của nàng đương nhiên vẫn luôn là của nàng. Vừa nghe xong đoạn đối thoại của Thấm Nhã, cười đến nhe hết răng nanh?: "NGAO a ~ hôm nay ánh trăng tốt như vậy, ta mang chị đi hấp thu ma lực của ánh trăng đại thần, ha ha, rất thần kỳ NGAO!"
Y Nặc Mễ giống như một trận gió, một trận gió đem Thấm Nhã "bứng" đi. Chỉ để lại hai người im lặng đứng trong đại sảnh. Trong lòng Tiêu Quân không phải không thổn thủ, tình yêu của hai cô gái, tình yêu giữa con người và quỷ hút máu. . . Ả và Chu Lệ không phải không có vài phần giống.
Cô gái này, luôn quật cường cố chấp như vậy. . . Nàng không cách nào bỏ qua. Chu Duẫn Văn giữ chặt lấy tay ả, nhẹ nhàng ôm lấy: "Tiêu Quân".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi