NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU




Trong lòng có suy tư hay lo lắng là một chuyện hoàn toàn bình thường. Dường như đã khắc sâu vào xương tủy, một chuyện như đã làm hàng trăm năm trước, Tiêu Quân luôn là chấp niệm trong lòng mà nàng không thể nào để xuống được. Chu Duẫn Văn ngồi xuống cạnh chiếc giường đá, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Tiêu Quân. Nhìn thấy Tiêu Quân mất đi trái tim chỉ còn thở thoi thóp, nàng cảm thấy tim mình đau nhói.
Song điều càng khiến nàng đau lòng hơn chính là thái độ của Tiêu Quân. Thậm chí Tiêu Quân còn không thù hận nàng nữa, chỉ có sự thờ ơ, bình tĩnh nằm chờ cái chết sắp đến. Chu Duẫn Văn bình thường luôn mang vẻ lạnh lùng không chút tình cảm, chỉ khi đối mặt với Tiêu Quân mới trở nên ấm áp: "Tiêu Quân, từ trước đến giờ ta luôn ở trong một giấc mơ. Mơ một ngày được ngươi yêu.Ta thường nghĩ, nếu như tình cảm giữa ta và ngươi có thể giống như giữa bác sĩ Tịch và Y điện hạ là ta đã mãn nguyện rồi. Có thể cùng ngươi đi khắp thế gian ngắm nhìn sông núi, không cầu xin phú quý, không cần vô địch thiên hạ, càng không cần quyền lực, là ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Thử nghĩ lại xem, chúng ta suốt mấy trăm năm qua, cũng coi như là đã đi khắp thiên hạ. Chỉ tiếc rằng bước chân của chúng ta chưa từng dừng lại vì cảnh vật xinh đẹp. Tiêu Quân ngươi... Cũng chưa từng quay lại nhìn ta."
Bả vai Tiêu Quân bỗng rung động. Ả phát ra tiếng nức nở rất nhỏ nhưng vẫn không chịu quay đầu lại.
Chu Duẫn Văn thở dài, "Dù là như vậy, ta cũng chưa hề có nửa lời oán thán. Bất kể thế nào, ta cũng thấy mình may mắn đối được quãng thời gian mấy trăm năm, cho ta được ngày đêm ở bên cạnh ngươi. Ta yêu ngươi, Tiêu Quân. Nếu có trải qua thêm mấy trăm năm nữa cũng xin ngươi đừng quên... Ta yêu ngươi."
"Ta hận ngươi! Ta hận loại người ích kỉ như ngươi. Vì những suy nghĩ này của ngươi mà vận mệnh bao nhiêu người đã phải thay đổi, bao nhiêu người vì vậy mà phải đổ máu, bỏ mạng, thống khổ cả đời?" Một giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt ả. Ánh mắt Tiêu Quân hết sức phức tạp: "Ta đã muốn quên ngươi. Chờ khi ta chết đi, ta sẽ không còn phải nhớ nữa. Ta không muốn gặp ngươi, cũng không muốn phải ghi nhớ ngươi!"
Chuyện khiến nàng sợ nhất, không phải là chuyện này... Từ khi dùng hết mọi thủ đoạn bắt Tiêu Quân thành thê tử của mình, rồi đến mấy trăm năm qua dù biết rõ Tiêu Quân muốn mượn tay người khác giết mình, nàng vẫn luôn nhắm mắt đi theo ả. Chuyện nàng sợ nhất, không phải là chuyện này. Nếu có ngày nàng thực sự rời khỏi thế giới của Tiêu Quân, rời khỏi tầm mắt của nàng, nàng sẽ nhanh chóng quên đi chính mình. Quên đi thế giới này từng có Chu Duẫn Văn, quên đi tất cả những điều liên quan đến mình...
Chu Duẫn Văn cúi người, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Tiêu Quân, còn lưu luyến để lại một nụ hôn. "Tiêu Quân ngoan. Ngươi sẽ không chết. Chờ ta quay về."
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Tiêu Quân chưa bao giờ thấy Chu Duẫn Văn có thái độ như vậy. Không phải vì những câu nói tuyệt tình của ả mà đau khổ, cũng không giống như trước kia tha thiết chờ đợi tình yêu của ả. Lúc này tại sao nàng không hề sợ hãi, giống như không có gì đáng phải bận tâm cả?
Chu Duẫn Văn cắt cổ tay mình, để máu tươi như một sợi chỉ mảnh chảy vào miệng Tiêu Quân, sau đó hôn thật sâu ả. Mấy trăm năm qua chưa bao giờ có thể hôn nhau như giờ phút này, môi Tiêu Quân lạnh như băng nhưng cũng rất mềm mại, tựa như cánh hoa nở rộ trong tuyết, lạnh lùng, khó gần nhưng lại khiến nàng ngày đêm mong nhớ.
"Tiêu Quân... Ta yêu ngươi." Chu Duẫn Văn khẽ nói, sau đó cuồng nhiệt hôn từ cánh môi Tiêu Quân xuống xương quai xanh rồi ngực ả. Cuối cùng Chu Duẫn Văn vùi mặt mình vào trong lồng ngực đối phương.
Quên đi nàng cũng được, dù sao... Quên nàng cũng là một chuyện tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Khi Chu Duẫn Văn bước ra chỗ hẻm núi, Y Nặc Mễ đã đứng chờ sẵn. Y Nặc Mễ nắm chặt Ô Kim kích trong tay, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đi!" Chu Duẫn Văn mặt biến sắc. Không hổ là vương giả. Khí thế lạnh lùng, uy nghi này giống như Kiến Văn hoàng đế năm đó quân lâm thiên hạ.
Một pháo đài nằm trên đỉnh vách núi đầy đá lởm chởm. Giữa bầu trời phủ kín mây đen, gió lốc cuồn cuộn nổi lên, sấm chớp như nanh vuốt dã thú xé toạc không trung càng khiến tòa thành thêm quỷ dị. Vùng đất dưới chân thành vốn vang vọng tiếng khóc thê lương của các Huyết tộc bị Dracula giam cầm, giờ phút này lại yên tĩnh không một tiếng động. Dấu hiện tận thế đã tới bao trùm khắp nơi.
Y Nặc Mễ đánh văng khối đất đá. Dracula quỳ gối trên tế đàn, phần đuôi của cơn lốc xoáy đang tàn pháchui ra từ miệng hắn.
"Dracula, ngươi vì sức mạnh mà cướp đoạt của người khác, giết chết bao nhiêu người như vậy. Ngươi là một kẻ tham lam. Khi lí trí của ngươi mất đi thì ngươi khác gì một cái xác không hồn. Ta phải giết ngươi!" Y Nặc Mễ nhìn thẳng Dracula, nói giọng đanh thép.
"Y Nặc Mễ," Dracula cười đầy nham hiểm, "Ta vốn xem thường nên mới không giết chết ngươi. Còn ngươi lại muốn giết chết ta? Ngươi chẳng qua chỉ là đời sau của ta, linh huyết mỏng manh mà lại si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình!"
Chu Duẫn Văn từ trước đến nay luôn lạnh lùng ít nói, với những chuyện thế này càng không nói hai lời, chỉ tụ khí hét lớn một tiếng tung chưởng về phía Dracula. Y Nặc Mễ cười tà ác, bản năng hiếu chiến trong người bị kích động sục sôi, giơ Ô Kim tam xoa kích lên lao vào cuộc chiến.
Đây chính là cuộc chiến ngày tận thế, lực phá hoại khủng khiếp, những tiếng nổ chấn động bầu trời như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Pháo đài khổng lồ bị đánh nát vụn, từng ngọn tháp đổ sụp xuống. Cuộc chiến kéo dài suốt mấy ngày mấy đêm. Thần sắc ba người càng ngày càng nghiêm trọng nhưng không ai tỏ vẻ yếu thế, bởi vì họ đều biết dù chỉ để lộ một chút mệt mỏi thì hậu quả chính là sự hủy diệt. Dracula chỉ có thể chống đỡ, dần dần bị đánh lui về phía sau. Các thớ thịt trên mặt hắn liên tục co giật. Lúc trước bị sức mạnh của Y Nặc Mễ phản phệ, bây giờ chỉ cần vừa dụng sức là ngay lập tức từng luồng sức mạnh thi nhau thoát ra ngoài. Hắn phải dựa vào việc không ngừng ăn thịt các Huyết tộc khác mới có thể giữ được sức mạnh của bản thân. Một khi dừng lại hắn liền khó có thể tiếp tục duy trì.
Mà sức mạnh Y Nặc Mễ lại hung hãn không ngừng ập tới, đây chính là khả năng của Thánh linh chi huyết. Dracula nổi điên, Thánh linh chi huyết nhiều lần rơi vào tay nhưng cũng không ít lần thoát khỏi tay hắn. Lúc này sự tham lam đang đốt cháy ý chí của Dracula. Trong mắt hắn lộ ra hung quang, nụ cười lạnh lùng xảo quyệt, bàn tay vừa vung lên, Chu Duẫn Văn liền như bị trói chặt, không thể nhúc nhích –
"Ha ha! Hàng con cháu mà muốn chống đối với tổ tông? Bằng lời nguyền dòng máu của Cain, tới đây" Dracula thu lại cánh tay, cơ thể Chu Duẫn Văn lập tức bay về phía hắn. Trong nháy mắt cổ nàng đã bị Dracula nắm trong lòng bàn tay, "Gọi Chùy kim cương của ngươi ra đây!"
"Ư –"Chu Duẫn Văn phun ra một ngụm máu tươi, đauđớn kêu lên một tiếng. Cảm giác đau nhói khi pháp khí sắc bén chọc thủng da thịt đi ra ngoài. Chùy kinh cương bất ngờ đâm ra từ bụng nàng.
"Gừ! Chết tiệt!" Y Nặc Mễ ngửa mặt gầm lên. Thân thể nàng từ từ phát sinh thay đổi. Mái tóc ngày càng dài hơn, từ thắt lưng giờ đã vượt quá mắt cá chân. Tóc bị cuồng phong thổi tung bay như một chiếc ô che lấy cả người nàng. Con ngươi đổi thành màu máu tươi đỏ thẫm, bên trong như nổi lên từng cơn gió xoáy. Sự kết hợp giữa Thánh linh chi huyết và linh huyết Hoàng đế tạo nên một thế lực đáng sợ. Y Nặc Mễ giống như chiến thần vì báo thù mà sinh.
Chu Duẫn Văn nén đau thoát khỏi bàn tay của Dracula, còn siết chặt ngược lại hắn –
"Y Nặc Mễ! Giết hắn đi! Nhanh lên!"
"Buông ra!" Dracula rút Chùy kim cương đâm vào người Chu Duẫn Văn. Chu Duẫn Văn cắn chặt răng, thà chết không buông tay.
"Ha – nhân danh linh huyết Hoàng đế, tổ tiên ban cho ta sức mạnh trừng phạt kẻ đã xâm phạm vào lãnh địa ta, hãm hãi huyết thống của ta!" Y Nặc Mễ như biến thành một tia chớp đen, lao đến đâm Ô Kim tam xoa kích trong tay vào người Dracula. Ô Kim tam xoa kích phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi.
Dracula kêu lên một tiếng kinh người, hoảng sợ mở to mắt nhưng hắn không thể tin cảnh tượng đang nhìn thấy. Tòa thành trong nháy mắt biến thành một đống đổ nát.
Y Nặc Mễ sắc mặt âm tàn, nhanh chóng rút dao găm bạc bên hông ra cắm vào ngực Dracula, xoay cổ tay khoét ra một trái tim màu đỏ thẫm. Sau đó trước mặt Dracula, cười lạnh, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa đốt cháy trái tim hắn thành tro bụi.
Cổ họng Dracula phát ra tiếng khục khục. Cuối cùng người hắn biến thành màu tro, rồi tan thành làn khói dày đặc...
Chu Duẫn Văn hoàn toàn kệt sức, rơi từ trên không xuống. Y Nặc Mễ chậm rãi đi tới bên Chu Duẫn Văn ôm nàng dậy: "Lúc ngươi tới đã nghĩ đến chuyện này."
Chu Duẫn Văn nôn ra máu tươi, cười cười: "Khi ta tới đây đã biết."
"Ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi." Trái timY Nặc Mễ cũng thấy đau đớn. Quỷ hút máu bản tính vô tình, nhưng đối mặt với nhiều lần ly biệt mà nàng đều bất lực, hỏi sao nàng có thể không cảm động.
"Tâm nguyện..." Ánh mắt Chu Duẫn Văn trở nên mờ mịt. Phảng phất trước mắt nàng là những cảnh tượng hoa lệ từ trăm năm trước. Ngai vàng ở trên cao, các đại thần quỳ gối trước mặt nàng, mà nàng là vị vương giả quân lâm thiên hạ. Bóng hình màu đỏ chầm chậm bước từ ngoài đại điện tiếng về phía nàng. Ả sắp trở thành thê tử của nàng... Y phục màu đỏ rực rỡ bị gió thổi tung lên, trở thành cảnh tượng đẹp đẽ nhất trong hoàng cung nguy nga này. Mỹ lệ đến như vậy...
"Đưa ta... Đưa ta trở về bên cạnh nàng..."
"Được.Ngươi lập tức sẽ ở bên cạnh ả, ngay lập tức." Y Nặc Mễ đặt tay trên người Chu Duẫn Văn, khu động linh lực. Không gian này vốn dựa vào Dracula để tồn tại. Giờ Dracula đã tan biến, bầu trời và mặt đất đều đang vỡ vụn.Y Nặc Mễdựng một hố đen liên kết với không gian khác đưa Chu Duẫn Văn đi.
Cho đến khi Chu Duẫn Văn biến mất, Y Nặc Mễ mới thu hồi linh lực đứng lên. Tai nàng khẽ động, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sau một cột đá đã sụp đổ, cánh tay vung lên –
Cột đá lập tức gãy lìa về phía sau, lộ ra một cánh cửa đá. Tào Bằng sắc mặt trắng bệch, giống như chó mất chủ nấp sau cánh cửa. Y Nặc Mễ khoanh tay đứng trước mặt hắn, tà ác cười lạnh: "Dracula đã bị chôn vùi. Còn ngươi tự chọn kết liễu chính minh, hoặc bổn điện hạ có thể tiễn ngươi đi một đoạn."
Tào Bằng thở dài, đoạn đâm thẳng dao găm bạc vào trái tim mình. Tiếng thở dài không cam lòng, rốt cuộc lại là hơi thở cuối cùng.
Trường sinh là mơ ước một người đau khổ theo đuổi suốt mấy trăm năm. Dù là đế vương hay quan tướng, dũng sĩ hay ẩn sĩ, vô số người ước nguyện có được nó nhưng lại không bao giờ có thể thoát khỏi vận mệnh sinh tử luân hồi. Dù có trải qua bao nhiêu giết chóc, trở nên điên cuồng thế nào, giấc mộng vĩnh sinh luôn như ảo ảnh hoa lệ xa xôi vạn dặm, vẫn chỉ là một giấc mộng chiêm bao...
Y Nặc Mễ đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn đám mây âm u tiến lại gần. Gió lạnh thổi vù vù lay động thân hình mảnh dẻ của nàng. Nét mặt kiên định mà trầm tĩnh, là vẻ kiên định của bậc vương giả ở trên đỉnh thắng lợi. Thấm Nhã... 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi