Tống Ngọc Mai cười hì hì nói: “Ông Bảy nói cái gì vậy, đều là người một nhà cả, tuy rằng năm đó có chút hiểu lầm, nhưng dù gì Trường Quý và cha của Nam Sóc vẫn là anh em ruột, nào có thù cách đêm. Bây giờ anh chồng cháu mất rồi, trong nhà gặp phải chuyện khó xử, chúng cháu có thể giúp, sao lại không giúp, chẳng qua là thêm ba đôi đũa thôi mà.”
Cố Nam Sóc vô cùng buồn cười, rõ ràng là do bản thân tính kế, còn kéo hai ông trẻ trong tộc tới làm thuyết khách, bây giờ lại trưng ra dáng vẻ người lương thiện, ai tin?
Không nói hắn, chỉ nói người có mặt ở đây thôi cũng không ít người nghi ngờ rồi, người thông minh đều khí tới khoản tiền an ủi khả quan kia.
Thấy Cố Nam Sóc không tỏ thái độ, ông Ba lại nói tiếp: “Ông biết vì chuyện của cha cháu, cháu có khúc mắc với nhà Trường Quý, nhưng Ngọc Mai nói đúng, người một nhà nào có thù cách đêm, chẳng sẽ sau này cả đời đều không làm thân thích? Ông thấy nhân cơ hội lần này, hai nhà nối lại quan hệ lần nữa đi.”
“Ông cũng hiểu băn khoăn của cháu, cháu lo lắng bọn nó sẽ đối xử không tốt với bọn trẻ có phải không? Bọn nó dám! Ý kiến là do các ông đưa ra, không ai ép buộc bọn nó phải nuôi lũ trẻ, nếu bọn nó đã mở miệng đồng ý rồi, sau này còn bạc đãi đám trẻ, xem ông có đánh gãy chân bọn nó ra không! Cháu yên tâm, có các ông canh chừng giúp cháu, người kahcs trong thôn cũng có thể cùng nhau theo dõi bọn họ, nếu bọn họ làm không thỏa đáng, nước miếng người trong thôn thôi cũng đủ dìm chết bọn họ rồi!”
Cố Nam Sóc khẽ cười, không biết Tống Ngọc Mai đã hứa hẹn cho hai ông trẻ này lợi ích gì, mà bọn họ lại ra sức như thế nhỉ? Ngẫm lại thì, có lẽ bà ta hứa nhận được lợi ích sẽ chia cho bọn họ một phần.
“Đương nhiên, nếu thật sự giao cho Trường Quý, thì tiền an ủi của đám trẻ và ruộng đất dưới danh nghĩa cũng phải giao cho nhà bên đấy.”
Đây mới là trọng điểm. Lời này vừa nói ra, Lưu Ái Qua đã không nhịn được bĩu môi, còn ngấm ngầm khinh bỉ một cái.
Phía bên kia, ông Bảy lập tức tiếp lời: “Không phải là tham chút tiền ấy đâu, nhà Trường Quý cũng không giàu có gì, nào có chuyện khiến người ta hao tâm tổn sức nuôi đám trẻ, còn phải bù thêm tiền nhà mình vào? Số ruộng đất kia bọn nó cũng chỉ trồng cấy mấy năm thôi, đợi đám trẻ trưởng thành sẽ trả lại, nếu cháu không yên tâm, chúng ta có thể viết giấy cam đoan.”
“Nam Sóc, chúng ta chỉ suy xét cho cháu thôi, cháu ngẫm lại xem, cháu không cần nuôi đám trẻ, Hồ Dao Hoa không cần làm mẹ kế, không cần ảnh hưởng tới gia đình nhỏ của cháu sau khi kết hôn, mà đưa đám trẻ cho Trường Quý rồi, sau này vẫn trong cùng một thôn, ở ngay dưới mí mắt cháu, lúc nào cháu cũng có thể để ý tới bọn trẻ, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao? Ông Hồ, ông nói xem có phải không?”