Cố Nam Sóc đi khỏi, cha Hồ mới thổi râu trừng mắt: “Bây giờ bà vừa lòng chưa!”
Mẹ Hồ không phục: “Ông nổi giận với tôi làm gì? Tôi làm vậy còn không phải vì con gái chúng ta sao? Sao ông không tự nghĩ lại xem, con bé gả qua đó cuộc sống sẽ gian nan thế nào?”
Cha Hồ há miệng thở dốc, á khẩu không trả lời được. Ông ta không muốn con gái gả chồng phải sống gian nan, nhưng khi nhà họ Cố giàu có bọn họ đính hôn, bây giờ người ta gặp nạn lại từ hôn, náo có ai làm như vậy!”
Mẹ Hồ: “Vốn dĩ tôi nghĩ tốt xấu gì ruộng đất dưới danh nghĩa ba đứa trẻ kia không ít, còn có tiền an ủi, ngược lại có thể xuy sét hôn sự này. Nhưng kết quả thế nào? Hôm nay chính ông không nghe thấy sao? Dựa theo cách nuôi dưỡng đám trẻ của Cố Nam Sóc, dùng bao nhiêu tiền cho đủ?”
“Ban đầu chưa lấy lại tinh thần tôi còn không cảm thấy gì, nhưng sau này càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng. Chúng ta làm ruộng cả đời, có ai không biết cái nghề này phải dựa vào ông trời để sống? Nếu như mùa màng không tốt thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, cậu ta chỉ nói tới tiền ăn của đám trẻ, còn tiền khác thì sao? Con người đều ăn hoa màu sống, nào có người không đau ốm? Ông là thầy lang, đau ốm tốn tiền thế nào ông không rõ ràng sao? Những chuyện này Cố Nam Sóc không nhắc tới nửa chữ.”
“Cậu ta nói tài sản dưới danh nghĩa bọn trẻ đủ cho bọn trẻ tiêu xài, toàn là lời rắm chó! Sao có thể đủ được? Ý của Cố Nam Sóc là không tiễn bọn trẻ đi, tiền lương của cậu ta chỉ có một chút như vậy, trợ cấp hết cho cháu trai rồi, vợ con cậu ta phải làm sao bây giờ? Nếu Dao Hoa thật sự gả qua bên đó, còn có thể có cuộc sống tốt lành sao?”
Hồ Dao Hoa không muốn cha mẹ cãi nhau về chuyện này, vội vàng ngăn mẹ Hồ lại: “Được rồi, mẹ! Bây giờ đã lui hôn rồi, mẹ bớt tranh cãi vài câu! Con biết mẹ tốt với con, cha làm vậy cũng vì tốt với con thôi! Cha lo lắng từ hôn lúc này, người khác sẽ nói con chê nghèo yêu giàu, không tốt cho thanh danh của con!”
“Thanh danh hay không thanh danh cái gì? Thanh danh có thể thay cơm không? Hơn nữa, con gái mẹ xinh xắn như vậy, cũng học hành tử tế, là người có văn hóa, còn sợ không tìm được người tốt sao? Hoa Nhi, con cứ chờ đó, ngày mai mẹ sẽ vào thành phố tìm chị gái con. Chị gái con quen biết nhiều người thành phố, anh rể con còn là công nhân xưởng máy móc, đơn vị ấy không tồi, để mẹ bảo anh chị giới thiệu giúp con!”
“Bà… Được rồi, mẹ con bà thích làm thế nào thì làm, tôi mặc kệ!” Cha Hồ nghẹn lời, không nói lại được vợ mình đành phải phất tay áo ra ngoài.
Hồ Dao Hoa thì kéo tay mẹ Hồ, làm nũng: “Mẹ, con vừa mới từ hôn xong, sao có thể lập tức tìm nhà khác? Làm như vậy người ngoài biết được sẽ nghĩ thế nào?”
“Cuộc sống là của mình, con quan tâm đến người khác làm gì? Ai thích nói thì kệ họ thôi, người ta chê cười có mất miếng thịt nào của con không? Ngoan, nghe lời mẹ, đồ tới tay mình mới thật sự là của mình, còn những thứ khác đều là hư ảo!”